Chuyến đò tình năm ấy chương 34
Tác giả : An Yên
Thiên Vũ hơi sững người trong giây lát rồi gật đầu:
– Em chuyển máy qua cho anh!
Khi Thục Trinh nối máy cho Vũ thì Minh Huy cũng xin phép ra ngoài làm việc. Thiên Vũ cầm máy và nhẹ giọng:
– A lô, cô Thục Đoan, con nghe đây ạ!
Phía bên kia, một người phụ nữ phúc hậu mỉm cười:
– Vũ, con khỏe không?
Thiên Vũ gật đầu cười:
– Dạ con khỏe ạ. Cô dạo này sao rồi? Mà sao cô không gọi video cho con mà gọi qua máy này ạ?
Người phụ nữ mang vẻ đẹp phúc hậu quý phái mỉm cười:
– Nãy cô gọi mà đường truyền lại bị lỗi. Với lại gọi qua máy này mới nhận ra Chủ tịch Thiên Vũ mới có thư kí riêng thì phải!
Thiên Vũ bật cười thành tiếng:
– Dạ vợ của con đó cô ạ!
Ánh mắt của mẹ Cẩm Ly lộ rõ nét trầm tư:
– Ừ, hai anh em con đã yên bề gia thất, còn mỗi con bé Cẩm Ly nhà cô cứ mãi lông bông. Cái con bé bướng bỉnh chả giống tính ai, rồi không biết về Việt Nam tiếp quản công ty nó có làm loạn không nữa!
Thiên Vũ trấn an bà Thục Đoan:
– Dạ không đâu cô , cô cứ để Cẩm Ly làm việc, em ấy sẽ trưởng thành cô ạ. Thương trường là chiến trường, được ɔ.ọ ჯ.áʈ thì em ấy sẽ bản lĩnh hơn!
Bà Thục Đoan lắc đầu:
– Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời con ạ, nó chưa biết nghĩ đâu. Cô rút khỏi thương trường lâu rồi, đám cưới các con cô cũng không về được. Cái sai lầm của cô là quá yêu thương đến mức cưng chiều Cẩm Ly nên nó thành ra ích kỉ và kiêu ngạo.
Thiên Vũ mỉm cười:
– Dạ về phần đám cưới thì không sao cô ạ. Đường sá xa xôi, sức khỏe cô lại không ổn định mà. Còn em Ly thì con nghĩ thời gian sẽ giúp em ấy trưởng thành thôi cô! Cô đừng lo!
Bà Thục Đoan trầm tư:
– Phải chi con bé Cẩm Đan không bỏ cô mà đi thì biết đâu con đã là con rể của cô nhỉ? Hồi nhỏ con vẫn thích bế nó mà! Còn đòi cưới nó nữa!
Thiên Vũ liếc nhìn Thục Trinh rồi nói:
– Con vẫn luôn là con của cô mà. Chuyện qua rồi, con nghĩ cô nên bình tâm lại, nếu ổn thì về quê hương một chuyến, Việt Nam bây giờ đã thay đổi rất nhiều so với ngày cô chú ra đi ạ!
Mẹ Cẩm Ly gật đầu cười buồn, nỗi đau trong quá khứ lại khiến ռ.ɠ-ự.ɕ trái của bà nhói lên liên tục:
– Ừ, có ngày…cô sẽ trở về…
Tắt máy rồi, Thiên Vũ chợt nhận thấy Thục Trinh đang ôm lấy ռ.ɠ-ự.ɕ, anh hσảпg hốϮ:
– Trinh, em làm sao thế?
Thiên Vũ vừa nói vừa đi lại ôm lấy Thục Trinh:
– Em khó thở sao?
Thục Trinh vừa thở gấp vừa xoa ռ.ɠ-ự.ɕ:
– Dạ…em…em… ʇ⚡︎ự nhiên thấy…khó thở…như…như …bị ngạt nước…vậy…
Trái tιм Thiên Vũ nhói lên từng hồi:
– Để anh gọi bác sĩ!
Thục Trinh lắc đầu xua tay:
– Không…không…một chút…sẽ ổn thôi…
Rồi cô cố bình ổn hô hấp trong khi Thiên Vũ vỗ vỗ lưng vợ. Anh nói mà cảm giác giọng run run như nghẹn lại :
– Trinh…em…có hay bị thế này không?
Chỉ mấy giây sau, Thục Trinh có vẻ ổn hơn. Trông mặt cô tái xanh, Thiên Vũ xót xa:
– Chiều em nghỉ đi, anh đưa em tới bác sĩ nhé!
Thục Trinh lại lắc đầu:
– Không sao đâu anh. Thỉnh thoảng em vẫn bị như thế. Hồi nhỏ thì không nhớ nhưng khi lớn lên , mỗi lần căng thẳng thì em lại như thế. Đợt này em đang uống tђยốς điều trị nên có lẽ do tác dụng phụ của tђยốς, với lại em cũng lo chuyện có con nên chắc vì vậy mà bị thôi. Giờ e bình thường rồi. Em ghét Ьệпh viện lắm, không đi khám đâu!
Thiên Vũ ôm chặt lấy cô, giọng khàn khàn:
– Ừ, ổn rồi, sẽ ổn cả thôi, không sao hết!
Thục Trinh gật đầu:
– Dạ. Mà em nhiều lúc kì lạ lắm anh. Sinh ra ở miền sông nước mà nhiều lúc cảm giác như bị đuối nước, lại thỉnh thoảng mơ thấy bị rơi xuống sông nữa cơ. Chắc là em chứng kiến mấy vụ đuối nước rồi bị ám ảnh anh nhỉ?
Thiên Vũ gật đầu:
– Ừ, không sao đâu. Giờ em ở thành phố, ít gần sông nước nên sẽ không mơ nữa đâu!
Thục Trinh mỉm cười:
– Dạ với lại trước em ngủ một mình nên hay mơ, nay có anh ôm thì đâu sợ nữa!
Thiên Vũ nháy mắt:
– Khϊếp, đanh đá như em cũng biết sợ á?
Thục Trinh cười giòn tan:
– Chứ sao. Hồi bé, nhiều hôm bố mẹ đi làm cả đêm, em toàn ngủ với ngoại. Ngoại thường đặt một tay lên bụng để em đỡ giật mình. Nếu ngoại dậy trước thì sẽ để một chiếc chăn mỏng lên bụng em nên em cứ ngủ ngon lành.
Thiên Vũ nhìn cô gáι trước mặt, ánh mắt sáng lấp lánh những niềm vui, nụ cười trong trẻo giòn tan như nắng sớm, trông cô vô tư như một cô bé mới lớn khiến lòng anh dấy lên cảm xúc xót thương. Một lời hứa chợt vang lên trong đầu óc vị Chủ tịch lạnh lùng:” Anh sẽ tìm mọi phương cách để giữ mãi nụ cười này tгêภ môi em”. Nhưng rồi anh không nói ra , bởi anh chỉ muốn cô cứ vô tư một cách thánh thiện như thế, để anh có thể che chở, ôm ấp và vỗ về.
Thấy Thục Trinh đã ổn , Thiên Vũ nói:
– Nếu em mệt thì nghỉ sớm đi!
Thục Trinh lắc đầu:
– Không ạ, em bình thường mà. Với lại về nhà buồn lắm. À anh ơi, cái cô ban nãy là mẹ của chị Cẩm Ly ạ?
Thiên Vũ gật đầu:
– Ừ, cô ấy thường gọi vi deo nhưng lúc nãy lỗi ๓.ạ.ภ .ﻮ nên gọi máy bàn.
Thục Trinh tò mò hỏi:
– Cô ấy ổn rồi chứ ạ?
Thiên Vũ đi lại bàn làm việc, ngồi xuống và nói:
– Ừ, cô ấy tạm ổn nhưng vẫn chưa thể về Việt Nam. Có lẽ những gì trong quá khứ vẫn ám ảnh cô ấy nên mẹ Cẩm Ly vẫn chưa thể đối mặt với mọi chuyện. Nhưng anh nghĩ, lá rụng về cội, rồi có ngày cô ấy cũng sẽ trở về, lúc đó…
Anh bỏ lửng câu nói, mắt lại nhìn vào màn hình laptop, Thục Trinh thắc mắc:
– Lúc đó làm sao ạ?
Thiên Vũ cười nhẹ:
– À không, ý anh là lúc đó hi vọng cô ấy lại vui vẻ trở lại như xưa!
Mỗi người lại theo đuổi những suy nghĩ riêng nhưng chẳng ai muốn nói ra vì sợ đối phương bận tâm.
Thục Trinh vẫn uống tђยốς đều của vị danh và ông ấy hẹn cô tới khám lại sau ba tháng nữa. Cô rất hồi hộp đợi chờ đến ngày đó. Tình cảm của cô và Thiên Vũ ngày càng bền chặt tới mức tưởng như không thể tách rời, cả hai cứ như đôi chim non, như hình với bóng. Ngày ngày, cả hai tới Tập đoàn làm việc , tối lại về cùng vào bếp, cùng tắm chung và cùng ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ.
Một cuộc sống như thế cứ ngỡ như trong mơ, như trong câu chuyện cổ tích mà cô từng đọc hồi bé và mơ tưởng mình là nhân vật chính. Thục Trinh nghĩ giá mà cuộc sống cứ như thế này và có thêm những đứa con thì cô quả là người hạnh phúc nhất thế gian rồi. Dĩ nhiên vật chất và cả tình yêu cô đều không thiếu nữa bởi người đàn ông bên cạnh cô quá hoàn hảo rồi. Nhưng những khi chạnh lòng, Thục Trinh vẫn luôn áy náy vì chưa thể sinh cho anh những đứa con xinh.
Cuối tuần, vợ chồng cô lại cùng về biệt thự của Trịnh Gia và luôn đối mặt với sự cáu kỉnh của Thiên Anh. Nghĩ con bé có bầu nên Thục Trinh luôn vui vẻ cho qua dù cô biết Thiên Anh luôn gây sức ép để Thiên Vũ nâng đỡ Phan Dũng. Cô cũng không hiểu sao Thiên Vũ rất dễ dàng đưa cô vào làm thư kí, dễ dàng bàn những việc riêng tư với Minh Huy nhưng lại luôn tỏ ra cẩn trọng với Phan Dũng. Thục Trinh thấy Dũng có vẻ hiền lành, chăm chỉ làm việc, mới sau hai tháng đã đưa mấy bản hợp đồng tầm trung về cho Tập đoàn.
Rõ ràng cậu ta có năng lực sao Vũ lại không cất nhắc nhỉ? Thế nhưng cô cũng hiểu rằng Thiên Vũ làm việc gì cũng có lí do cả, vì thế , mọi thắc mắc cô lại nuốt ngược vào trong mà không mở miệng hỏi Vũ . Nhiều lúc cô cảm thấy Vũ đối với cô không chỉ có tình yêu mà còn cả tình thương nữa, sự lo lắng như của một người anh trai đối với cô em gáι nhỏ. Anh hiểu cô, có thể nhìn thấu mọi tâm sự suy nghĩ của cô. Một người như thế, Thục Trinh còn trông mong gì hơn nữa.
Hôm ấy, vừa đến Tập đoàn, Thiên Vũ nhận được một cuộc điện thoại của đối tác . Sau khi nghe máy, anh nói với Thục Trinh:
– Vợ, anh và Huy phải đi công tác hai ngày ở Phú Quốc. Mọi việc ở Tập đoàn anh sắp xếp cả rồi. Anh sẽ cố gắng về sớm. Vì việc lần này di chuyển nhiều, một số hồ sơ vẫn cần em ở nhà hoàn tất và gửi qua mail cho anh nên không đưa em theo được.
Thục Trinh cười:
– Trời ạ, em là vợ anh chứ có phải con nít đâu mà đòi theo anh? Chỉ bốn mươi tám giờ thôi mà anh cứ cuống cả lên.
Thiên Vũ vuốt mái tóc cô:
– Một giờ xa em còn khó chịu nữa là bốn mươi tám giờ. Ở nhà lo ăn uống và không đi lung tung nhé!
Thục Trinh cười rũ rượi
– Rồi rồi, anh sợ em lạc hả?.
Thiên Vũ gật đầu:
– Ừ. Em chỉ biết đường từ nhà tới Tập đoàn chứ có biết gì nữa đâu mà không lạc? Hay anh bảo mẹ vợ lên nhé!
Thục Trinh lắc đầu:
– Thôi, thực sự không cần mà, anh cứ lo hão. Mà khi nào anh đi ạ?
Thiên Vũ hôn lên trán cô:
– Giờ anh đi luôn, không cần chuẩn bị gì cả. Đến đó có đồ dùng cá nhân của khách sạn, quần áo lúc nãy Huy cũng về lấy rồi. Em nhớ cẩn thận đấy.
Thục Trinh dạ dạ vâng vâng, nhưng chẳng hiểu sao, nhìn nụ cười vô tư của cô, Thiên Vũ lại mơ hồ lo lắng, nhất là khi Huy đi cùng anh dù vẫn còn hai trợ lý thân tín ở nhà.
Anh dặn dò cô thêm mấy việc rồi vội vã ra sân bay. Thục Trinh cũng đóng cửa phòng và định đi xuống phòng kế hoạch. Vừa đến cửa thang máy, cô đang đứng đợi thì thấy điện thoại chợt reo lên. Nhìn màn hình, cô bấm nghe:
– Dạ con nghe đây mẹ!
Đầu bên kia, bà Lam An nhẹ giọng:
– Qua quán cà phê gần Tập đoàn, tôi nói chút chuyện!
P/s : An Yên xin lỗi vì bận việc nên up muộn. Chúc mọi người đầu tuần an lành và đọc truyện vui vẻ ạ