Chuyến đò tình năm ấy chương 33
Tác giả: An Yên
Thiên Anh há hốc miệng:
– Tại sao chứ? Phỏng vấn anh ấy cũng phỏng vấn rồi, đợi chờ cũng đợi chờ rồi, làm nhân viên quèn cũng cả tháng rồi, từ pha cà phê đến in giấy tờ đều làm rồi. Anh một vừa hai phải thôi, chồng em cũng là người nhà họ Trịnh, cũng như vợ anh. Tại sao chị ta được hưởng mọi thứ còn chồng em lại không?
Phan Dũng quay sang vợ:
– Thiên Anh, em làm trò gì đấy? Cổ phần là bố mẹ để lại cho em, sao em tùy tiện chuyển sang anh được chứ? Với lại chuyện lớn như thế sao em không nói trước với anh? Anh rất hài lòng với công việc hiện tại, em đừng làm khó anh Vũ!
Thiên Anh nhìn chồng:
– Anh hay thật đấy, anh cũng như chị ta, dâu rể như nhau hết. Anh thấy hài lòng nhưng em thì không, em không chấp nhận chồng mình vất vả đi sớm về khuya hết lòng với Tập đoàn như vậy mà không bằng một đứa lởn vởn chả làm gì cũng ăn diện lụa là đi làm mang danh thư kí!
Phan Dũng ρhâп bua:
– Em à, chị dâu vào Tập đoàn trước anh cả nửa năm trời, còn anh mới một tháng đầu đi làm, để công việc ổn định rồi hãy tính!
Thiên Vũ nhìn một màn trước mắt thì nhếch mép:
– Nếu là chuyện của hai đứa thì anh không quan tâm. Nhưng đây là chuyện của Tập đoàn thì để anh nói. Bất kì nhân viên nào của Tập đoàn cũng đều bắt đầu từ những việc nhỏ nhất. Vợ anh cũng cả tháng đầu chỉ nghiên cứu hợp đồng cũ, xếp giấy tờ và ρhâп loại, nhiều người muốn pha cà phê hay in giấy tờ cho nhàn còn chả được, em thích chồng mình quay cuồng với công việc căng thẳng sao? Đàn ông sức dài vai rộng đừng so sánh với phụ nữ chân yếu tay mềm. Vả lại, bản thân Trinh là phụ nữ, là vợ Chủ tịch nhưng rất nhiệt huyết và tháo vát trong công việc. Còn chuyện cổ phần, anh là Chủ tịch, đến ba mẹ cũng không có quyền quyết định tất cả đâu!
Thiên Anh lớn giọng:
– Em không hiểu nổi anh, chồng em chân chất thật thà quá rồi anh khinh, anh đì anh ấy đúng không? Anh cố tình đúng không?
Thiên Vũ mỉm cười:
– Anh bận lắm, không có thời gian đì người khác hay nói xấu hãm hại ai đâu em gáι ạ. Còn chồng em thật thà chân thành đến cỡ nào thì Dũng ʇ⚡︎ự ý thức được và dần dần em cũng sẽ rõ thôi.
Thiên Anh trừng mắt:
– Anh nói vậy là ý gì? Nếu anh không giải quyết thì để em kêu luật sư của Trịnh Gia tới đây!
Thiên Vũ nghiêm giọng:
– Anh nói không là không! Luật sư cũng phải có sự chấp thuận của ba và anh. Nếu em cứ lèo nhèo, anh sẽ đưa việc này ra Hội đồng quản trị, đến lúc đó còn tệ hơn nữa.
Phan Dũng thấy tình hình căng thẳng nên kéo tay Thiên Anh:
– Thiên Anh, anh nói em bao nhiêu lần rồi, em đừng biến anh thành thằng chồng bám váy vợ. Nếu em cứ bướng bỉnh như vậy, anh sẽ xin phép ba mẹ không ở rể nữa!
Thiên Anh tỏ rõ bộ mặt bực dọc:.
– Em không hiểu nổi anh, người ta thì lên tiếng đòi quyền lợi, có ai như anh không?
Rồi cô ta quay sang Thiên Vũ:
– Được, chuyện này chưa xong đâu! Dĩ nhiên là chồng em không thảo mai được như vợ anh nhưng chắc chắn rồi một ngày, cái bộ mặt giả tạo của chị ta cũng sẽ bị em lột xuống. Đến lúc đó xem hai người có nhàn nhã mà ngồi cười được không!
Nói xong, Thiên Anh đứng phắt dậy và kéo Phan Dũng lên phòng.
Ngày hôm sau, Phan Dũng đang làm việc thì nhận được điện thoại:
– Anh Vũ, em nghe đây ạ!
Thiên Vũ nhắc nhở:
– Ở Tập đoàn, cậu nên xưng hô là Chủ tịch kẻo người ta dị nghị.
Phan Dũng gật đầu:
– Vâng em xin lỗi ạ. Em nghe đây thưa Chủ tịch!
Thiên Vũ nói:
– Cậu lên phòng tôi một chút!
Phan Dũng dạ dạ vâng vâng rồi xin phép trưởng phòng kinh doanh đi lên gặp Chủ tịch.
Sau mấy tiếng gõ cửa, Phan Dũng nghe một âm thanh phát ra:
– Mời vào!
Anh ta đẩy cửa bước vào, cúi đầu chào Thiên Vũ và Thục Trinh rồi nói:
– Chủ tịch gọi tôi lên đây có việc gì không ạ?
Thiên Vũ chỉ chiếc ghế đối diện, ra hiệu cho Dũng ngồi xuống rồi quay sang Thục Trinh:
– Em xuống phòng kế hoạch bảo họ chuẩn bị mấy giấy tờ ban nãy rồi đưa lên đây cho anh nha!
Thục Trinh đứng dậy cúi đầu:
– Vâng, thưa Chủ tịch!
Cánh cửa vừa khép lại, Thiên Vũ nhìn Phan Dũng:
– Cậu làm việc mệt lắm hả?
Dũng xua xua tay:
– Dạ không đâu ạ. Chủ tịch đừng để ý mấy lời Thiên Anh nói. Tính cô ấy, Chủ tịch còn lạ gì nữa, nóng nảy, bốc đồng nhưng không có ý xấu.
Thiên Vũ gật đầu:
– Em tôi dĩ nhiên là tôi biết. Nhưng tôi phải công nhận cậu giỏi thật đấy. Mới một thời gian ngắn mà nó đòi chuyển cả cổ phần sang cho cậu, tôi phục cậu đấy.
Phan Dũng ρhâп bua:
– Dạ không ạ. Em không hề nói gì cả. Mấy hôm Tập đoàn tăng ca, em về muộn nên Thiên Anh giận. Nhưng em giải thích rồi, nhân viên nào cũng thế cả, không riêng gì mình em. Em vẫn muốn đi lên bằng chính năng lực của mình, không dựa hơi ai cả. Có thể Thiên Anh đang mang thai nên tính tính thất thường thôi ạ! Em vất vả gì đâu ạ, bình thường mà . Em sẽ cố gắng dốc lòng vì Tập đoàn ạ!
Thiên Vũ mỉm cười:
– Tốt, có chỉ tiến thủ! Tôi sẽ xem hai chữ ” dốc lòng” được cậu thực hiện như thế nào. Một khi cậu hết sức vì sự nghiệp chung của Tập đoàn thì tôi không tiếc gì cậu. Như Thục Trinh, cô ấy cũng chịu nhiều áp lực khi phải sắp xếp mọi việc cho phù hợp chứ không phải giỡn chơi nên cậu đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đối sánh!
Phan Dũng gật đầu:
– Dạ, em chưa bao giờ đối sánh ạ. Chủ tịch thông cảm cho Thiên Anh ạ!
Thiên Vũ nhìn anh ta:
– Tất nhiên là tôi không bao giờ chấp nhặt em gáι mình. Tôi chỉ muốn cậu hiểu mọi chuyện tгêภ đời này sớm muộn đều có cái giá của nó, cũng như luật nhân quả thôi. Người nhiệt tâm sẽ hái quả ngọt, kẻ ác tâm sẽ gặt quả đắng. Vì thế, cậu khá đấy, nhưng nên nhớ, mắt tôi mười phần mười nên những gì diễn ra sau lưng mình, tôi đều rõ.
Phan Dũng nhẹ giọng:
– Dạ em hiểu ạ. Em chưa thấy ai tuổi trẻ mà tài cao như Chủ tịch. Em sẽ noi gương và ghi nhớ những lời khuyên của Chủ tịch để nỗ lực vì Tập đoàn ạ!
Thiên Vũ cười:
– Được. Tôi chờ quả ngọt từ cậu . Cậu về làm việc đi!.
Phan Dũng cúi chào vị Chủ tịch trẻ tuổi và bước về phía cửa. Ánh cửa vừa khép, hai tay Phan Dũng nắm chặt thành quyền:
– Vũ, anh đừng nghĩ ngồi ở cái ghế chủ tịch đó thì có thể một tay che cả bầu trời!
Phía trong phòng, Thiên Vũ bấm một dãy số quen thuộc:
– Huy , vào đây!
Minh Huy vừa lên tới tầng ba mươi thì thấy Dũng đang đứng chờ thang máy. Hai người cúi đầu chào nhau rồi anh gõ cửa phòng Chủ tịch. Sau khi nghe ba tiếng ” vào đi Huy” của Thiên Vũ, anh đẩy cửa bước vào:
– Anh Vũ!
Thiên Vũ ngẩng lên nhìn người trợ lý thân thiết:
– Mọi việc thế nào rồi?
Huy kéo ghế ngồi xuống và nói:
– Mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát anh ạ!
Thiên Vũ cau mày:
– Chú ý bảo vệ Thục Trinh, bọn chúng hại được cô ấy một lần thì cũng có thế hại được nhiều lần khác. Tôi không muốn Trinh chịu bất cứ tổn thương nào nữa cả!
Minh Huy gật đầu:
– Anh yên tâm, chị dâu vẫn đang an toàn. Anh em vẫn luôn theo sát chị Trinh mà! Nhưng em vẫn hơi ngại chỗ cô Thiên Anh. Không biết cầm cự được bao lâu nữa với cái tính chảnh chọe của cô ấy một mực đòi chuyển cổ phần cho chồng!
Thiên Vũ nheo mắt nhìn Huy:
– Nó không nhận ra sớm thì hậu quả nó ʇ⚡︎ự chịu. Mà cũng tại chú đấy. Trước đây chú cua nó thì có phải bây giờ anh đỡ đau đầu không?
Minh Huy cười:
– Thôi, anh đừng xúi dại em. Lương của em đâu đủ cho Thiên Anh đi Spa và Shopping.
Thiên Vũ tủm tỉm:
– Không đủ thì có ông anh này lo, chú cứ giữ chân nó lại là được.
Huy xua tay:
– Người như Thiên Anh đâu để ý đến nhân viên quèn như em!
Thiên Vũ nhìn Minh Huy:
– Chú nói thế là không được, chú là trợ lý chứ. Bây giờ nó cũng lấy một nhân viên quèn, có tài mà không có đức đấy thôi. Người ta nói rồi, thành công sẽ đến khi có sự tận tâm và chăm chỉ. Công việc thì chú giải quyết ngon lành thế, vậy mà có mỗi cô em gáι của anh, chú cũng để sổng!
Minh Huy gãi đầu gãi tai:
– Thôi, em không có được bản lĩnh như Chủ tịch với Thục Trinh đâu!
Thiên Vũ cười:
– Tôi với Trinh là nhân duyên trời định rồi!
Minh Huy mỉm cười:
– Mà anh hay thật, giờ Thiên Anh ván đã đóng thuyền rồi, nhà Phan Dũng cũng đâu có vừa, anh bới ra làm gì?
Thiên Vũ liếc nhìn chàng trợ lý đang đỏ cả mặt:
– Thuyền đóng rồi thì gỡ ra!
Vừa lúc đó, Thục Trinh mang một xấp tài liệu vào đưa cho Thiên Vũ. Cô chào Minh Huy rồi ngồi vào bàn làm việc của mình. Thục Trinh vừa ngồi xuống thì điện thoại bàn reo lên:
– Dạ phòng Chủ tịch xin nghe ạ!
Sau khi nghe đầu dây bên kia nói, cô quay sang Thiên Vũ:
– Chủ tịch, có người nói là mẹ của Cẩm Ly muốn gặp anh ạ!