Chuyến đò tình năm ấy chương 31
Tác giả : An Yên
Nghe bà Lam An nói, Phan Dũng tỏ sự ngạc nhiên:
– Dạ…ở rể ấy ạ?
Mẹ Thiên Anh mỉm cười:
– Ừ, con cứ về nói với ông bà bên đó xem sao. Cũng không có gì to tát cả, chỉ là vì Thiên Anh còn tuổi ăn tuổi chơi, giờ đùng một cái bầu bí rồi sinh đẻ nên bác nghĩ hai đứa ở đây cho em bé cứng cáp mà Thiên Anh cũng chín chắn hơn để làm dâu. Nói thật với con, từ bé đến giờ nó được hầu hạ, tới việc rửa chén cũng có phải đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ vào đâu. Giờ về làm dâu, lại có bầu lỡ tính khí thất thường, bác lo mẹ của con lại vất vả thêm.
Thấy Dũng im lặng, bà nói tiếp:
– Việc con vào Trịnh Gia làm việc thì cũng đơn giản thôi. Không phải vì con lấy Thiên Anh mà bởi con tốt nghiệp ngành Kinh tế nên phù hợp. Còn làm ở vị trí nào thì chờ bác trai và anh Vũ sắp xếp. Nhưng bác nghĩ, con ở rể sẽ lợi cả đôi đường. Con sẽ gần ba và anh Vũ cũng hay về đây nên con có cơ hội học hỏi kinh nghiệm. Thiên Anh bầu bí có người chăm sóc cẩn thận, bác làm mẹ chỉ mong con cái vui khỏe thôi. Ông bà bên đó cứ tới chơi, rồi hai đứa cũng về thăm ông bà thường xuyên cho tình cảm, như thế mọi việc chả phải tốt hơn sao?
Thiên Anh vẫn giọng mè nheo:
– Mẹ, mẹ phải nói ba cho anh Dũng một chức vụ chứ không phải nhân viên quèn đâu nha. Anh ấy là sinh viên xuất sắc, lại là chồng của con nữa mà!
Dũng lên tiếng:
– Thiên Anh, em đừng làm thế. Ai không hiểu sẽ nghĩ anh lấy em vì tiền đấy. Anh nói với em rồi, cứ để anh nạp hồ sơ xin việc, làm nhân viên bình thường để học hỏi kinh nghiệm.
Bà Lam An nhìn con gáι cười:
– Con thấy chưa, Dũng hơn con ba tuổi mà nó chín chắn hẳn, biết suy nghĩ chứ đâu như con. Cái gì cũng phải có thời gian chứ con gáι!
Rồi bà quay sang Dũng:
– Con cứ về bàn bạc với bố mẹ nhé. Có gì cứ thông báo sớm để nhà bên này chuẩn bị nha!
Phan Dũng gật đầu đồng ý rồi cũng xin phép ra về. Và chỉ trong buổi chiều hôm ấy, mọi việc được quyết định nhanh chóng.
Thiên Anh nghe xong điện thoại của Dũng thì quay sang mẹ giọng trách móc:
– Mẹ, tại sao anh Dũng lại không có một chức vụ đàng hoàng ngay từ đầu ạ? Anh ấy sẽ tốt nghiệp loại ưu mà. Chồng của con lại làm nhân viên quèn thì quá mất mặt.
Bà Lam An lắc đầu:
– Chưa được. Nó cần được thử thách. Mẹ yêu cầu nó ở rể một phần vì không muốn con vất vả, một phần cũng để thử thách nó. Ở Tập đoàn cũng vậy, mới ra trường mà cho nó ngay một chức vụ rồi lỡ nó cưỡi lên đầu con thì sao? Yêu cho lắm rồi lú luôn đó con ạ!
Thiên Anh xịu mặt vớt vát:
– Ít ra cũng trưởng phòng kinh doanh chứ!
Bà Lam An nghiêm mặt:
– Con muốn yêu ai, lấy ai, trừ phường đầu trộm đuôi ςư-ớ.ק ra, mẹ đều không ngăn cấm. Nhưng chuyện làm ăn không thể vội vã được. Nếu nó thật thà, chăm chỉ một lòng vì Trịnh Gia thì trưởng phòng chứ hơn thế nữa mẹ cũng can thiệp được. Nhưng ngộ nhỡ nó là kẻ cơ hội thì bao công sức của ba con, của anh Vũ thành công cốc à?
Thiên Anh gật đầu miễn cưỡng:
– Vâng, nhưng con tin anh ấy hiền khô, lại thật như đếm thế kia thì chẳng cần thử đâu mẹ ơi!
Bà Lam An nhìn con gáι:
– Mẹ chỉ có một mình con là con gáι, gả cho ai, mẹ cũng cần xem xét. Huống hồ giờ đây vì có thai mà cưới thì mẹ không lo sao được. Mẹ không có thời gian tìm hiểu nhưng phải có thời gian thử thách, con hiểu không?
Thiên Anh chẳng còn cách nào đành im lặng.
Trong lúc Thiên Anh đang hân hoan chuẩn bị cho đám cưới gấp gáp thì ở làng An Thái thuộc Phủ Lý – Hà Nam, Thiên Vũ và Thục Trinh theo địa chỉ mà mẹ cô đưa cho, tìm đến nhà của một người được đồn đại là ” thần y chữa vô sinh”. Thiên Vũ nhìn ánh mắt tràn ngập hi vọng của Thục Trinh mà lòng cũng len lỏi những tia vui vẻ:
– Trông em cứ như một đứa trẻ sắp có quà vậy!
Thục Trinh vui vẻ quay sang anh:
– Tất nhiên rồi ạ! Cứ nghe ai nói ở đâu có thể giúp chúng ta có con thì em đều hi vọng như thế. Nếu vợ chồng mình có con, chẳng phải anh cũng vui sao?
Thiên Vũ gật đầu, tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa của cô:
– Ừ, nhưng với anh, hạnh phúc nhất là thấy em mạnh khỏe, vui vẻ , em hiểu không? Anh không áp lực, không yêu cầu gì cả thì em cũng đừng căng thẳng. Biết đâu em cứ vui cứ khỏe, Trời lại thuơng tụi mình rồi phái Thái ʇ⚡︎ử xuống làm con nhỉ?
Thục Trinh cười giòn tan:
– Anh đang kể chuyện cổ tích đấy à? Đây là Ьệпh trong người em mà, thời nay đâu có phép màu của ông Bụt đâu anh!
Thiên Vũ định nói gì đó thì bỗng bắt gặp cặp mắt to tròn của Thục Trinh hướng đến một người phụ nữ vui vẻ bước ra từ nhà bậc danh y. Bụng cô ấy đã nhô lên, chắc là đứa bé trong bụng cũng khoảng năm tháng rồi. Người phụ nữ được chồng dìu đi dù bụng chưa lớn lắm, thể hiện rõ một sự trân quý vợ con của người đàn ông.
Vừa ngước lên, cô ấy bắt gặp ánh mắt Thục Trinh đang nhìn mình, người phụ nữ gật đầu chào cô rồi ngồi xuống cạnh Thục Trinh nghỉ tạm:
– Cô làm sao mà đến đây vậy?
Thục Trinh cũng thật thà kể mọi chuyện, cô ấy xoa xoa vùng bụng với cặp mắt rạng ngời:
– Chẳng giấu gì cô, tôi trước đây cũng Ьệпh y hệt cô đấy. May được người ta chỉ cho tới đây. Nay tôi có bé trai trong bụng đây này. Thai hơn năm tháng rồi nên hôm nay vợ chồng tôi đến đây để cảm tạ thầy tђยốς.
Thục Trinh mừng rỡ:
– Vậy sao ạ? Thế là em vẫn còn cơ hội đúng không chị?
Người phụ nữ mang bầu lại gật đầu:
– Ừ. Nhưng cô chịu khó làm theo hướng dẫn và phải thoải mái ϮιпҺ thần nhé. Chúc cô may mắn!
Thục Trinh cảm ơn người phụ nữ cũng là lúc đến lượt cô vào khám Ьệпh. Vị danh y sau khi bắt mạch kĩ càng thì đôi mắt ông trầm ngâm một lát rồi nói:
– Ca này khó…nhưng vẫn còn cơ hội.
Đôi mày của vị danh y giãn ra, những nếp nhăn tгêภ khuôn mặt ban nãy xô lại với nhau theo cái cau mày, giờ cũng giãn theo ra. Ông nhìn Thục Trinh:
– Con cần kiên trì một chút. Vả lại, vợ chồng con ở xa, lấy thêm tђยốς để đỡ đi lại và làm theo hướng dẫn nhé!
Dù còn một phần trăm hi vọng Thục Trinh cũng quyết làm theo. Cô mỉm cười:
– Dạ chúng con sẽ cố gắng ạ! Sẽ kiên trì đến cùng ạ!
Vừa ra khỏi nhà vị danh y, điện thoại Thiên Vũ chợt reo lên:
– A lô, Thiên Anh!
Phía bên kia, giọng Thiên Anh vui vẻ:
– Anh hai, anh sắp về chưa? Em gáι anh sắp lấy chồng đấy!
Thiên Vũ ngạc nhiên:
– Em mới học xong năm thứ nhất, cưới hỏi cái gì?
Thiên Anh cười vui vẻ:
– Vì anh sắp lên chức cậu đấy. Tóm lại là anh về nhanh còn chuẩn bị quà cưới cho em!
Thiên Vũ nhíu mày:
– Em cưới ai?
Thiên Anh giọng líu lo:
– Anh Dũng chứ ai nữa! Anh ấy có diện kiến anh mấy lần rồi còn gì!
Thiên Vũ ” à ” lên một tiếng rồi nói:
– Xem ngày rồi à?
Thiên Anh gật đầu:
– Vâng, ba tuần nữa. Anh Dũng tuần này cũng nhận bằng tốt nghiệp, em sinh xong sẽ học tiếp. Anh về rồi xem xét sắp xếp công việc cho anh ấy luôn đi!
Thiên Vũ suy nghĩ một lát rồi trả lời đúng một từ:
– Ừ!
Thục Trinh nãy giờ nghe cuộc đối thoại thì mỉm cười:
– Thiên Anh cưới chồng ạ anh? Nhanh thế! Cậu Dũng có phải cái người cao cao mà có lần về thăm nhà chúng ta đã gặp không ạ?
Thục Trinh nói một thôi một hồi, ngoảnh sang thấy Thiên Vũ có vẻ trầm tư suy nghĩ thì lay lay tay chồng:
– Sao thế anh? Anh lo Thiên Anh còn trẻ rồi bị ЬắϮ пα̣t hả? Em nghĩ con bé nhanh nhẹn mà, chỉ là chưa quen việc nhà thì bây giờ mình tranh thủ bày vẽ thêm thôi. Nó nhanh sẽ học được cả mà. Với lại nó đang bầu bí đâu ai bắt làm chứ, anh đừng lo!
Thiên Vũ lắc đầu:
– Anh không nghĩ mẹ sẽ cho nó đi làm dâu đâu! Kiểu gì cũng bắt cậu kia ở rể!
Thục Trinh ngạc nhiên:
– Thế ư? Nhưng nhà đó có chấp nhận không chứ? Mà chúng ta ra ngoài ở rồi, nếu Thiên Anh cũng đi nốt thì mẹ sẽ buồn lắm. Cậu Dũng về ở rể, mẹ sẽ vừa chăm sóc được Thiên Anh thai nghén lại vừa vui cửa vui nhà!
Thiên Vũ vẫn chăm chú lái xe:
– Em đúng là quá thật thà, cái gì cũng suy nghĩ đơn giản cả!
Thục Trinh nhíu mày:
– Là sao ạ?
Thiên Vũ liếc cô:
– Dũng không đơn giản. Kiểu gì nhà kia cũng đồng ý ở rể!
Thục Trinh thắc mắc’:
– Ý anh là Dũng lấy Thiên Anh vì tiền phải không? Thế anh có nghĩ em lấy anh vì tiền không?
Ánh mắt Thiên Vũ lóe lên vui vẻ khi nghe Thục Trinh nhắc tới cuộc hôn nhân của mình. Anh tủm tỉm:
– Không . Thực ra, ba mẹ có đưa tiền thỏa thuận cho bố mẹ em để cảm ơn công sinh thành dưỡng dục. Nhưng anh có làm theo hợp đồng đâu, giờ lỡ yêu vợ mất rồi thì nói gì đến hợp đồng nữa! Vả lại, em không phải kiểu người đó.
Thục Trinh nghiêng nghiêng đầu:
– Anh tin em thế à?
Thiên Vũ cười:
– Tin chứ!
Thực ra, có nhiều điều nữa anh muốn nói với cô, nhưng rồi Thiên Vũ đành nuốt vào trong, đành giữ lại cho riêng mình. Điều anh muốn bây giờ chỉ là nụ cười vui vẻ hạnh phúc tгêภ môi cô – thứ mà ở thời điểm đó anh ngỡ rằng mình đã kiếm tìm và gìn giữ được….