Chuyến đò tình năm ấy chương 27

Tác giả : An Yên

Phan Dũng lúc này đã rạo rực cả người, hạ thân cương cứng không chịu đựng nổi. Nhìn thân ảnh mềm mại như nước trước mặt thì chỉ muốn lao vào cho thỏa khao khát. Thiên Anh cúi xuống, xoa xoa vòm ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc, nhẹ nhàng giúp anh cởi áo sơ mi. Nhưng khát khao khiến Dũng bứt tung cả áo mà ôm lấy Thiên Anh lật cô xuống sàn. Thiên Anh mãn nguyện ôm lấy cổ Dũng và xoay chuyển đủ tư thế ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ.

Cuộc kích tình dường như không hồi kết khiến cô tiểu thư nhà họ Trịnh mệt nhoài. Đến mười hai giờ đêm, điện thoại của Dũng vang lên liên tục, màn hình hiển thị chữ ” mẹ ” nhưng anh ta nào biết trời trăng gì, cứ lao vào Thiên Anh như một con mãnh hổ. Thiên Anh nhân lúc Dũng vừa xong một hiệp, đang thở dốc thì cầm lấy điện thoại và nhanh tay soạn tin nhắn:

– Bố mẹ ngủ đi ạ. Nam Long say quá mà nhà nó không có ai ở nhà nên con ở lại đây. Sáng mai con sẽ về sớm.

Sau đó, cô ta tắt nguồn điện thoại và mỉm cười nhìn người đàn ông đẹp đẽ đang say giấc bên cạnh.

Sáng hôm sau, Thiên Anh mở mắt và Dũng vẫn đang ngủ say. Cô ta mỉm cười nhẹ hôn lên trán anh rồi chợt hét lên:

– Aaaaa!

Dũng nhíu mày khi nghe tiếng hét truyền đến tai, vội vàng mở mắt rồi đảo mắt xung quanh một lượt. Khi nhận ra đây không phải phòng của mình thì anh đưa tay lên vỗ trán và nhìn xuống dưới – ς.-ơ τ.ɧ.ể anh không một mảnh vải che thân. Chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra thì một cái tát giáng xuống má Dũng:

– Loại khốn пα̣п! Sao anh dám làm thế với tôi? Sao anh dám ςư-ớ.ק đi đời con gáι của tôi?

Lần này thì Dũng tỉnh hẳn. Anh nhìn người con gáι đang lấy chiếc váy che thân run rẩy ngồi trước mặt mình:

– Thiên Anh?

Dũng lờ mờ nhớ lại. Là anh say sao? Anh vốn không uống được ɾượu nên ít khi chúc tụng quá đà trong các cuộc vui. Lại đưa tay vỗ vỗ trán, Dũng lắc đầu liên tục nhưng mọi hình ảnh chỉ lờ mờ hiện ra. Anh cúi đầu:

– Anh….không nhớ gì cả, xin lỗi em!

Thiên Anh gào lên:

– Anh say, anh nhờ tôi đưa vào đây. Anh bảo là anh nghỉ lại, không dám lái xe và rồi…

Thiên Anh nói đến đó thì khóc nức nở, vò đầu bứt tóc khiến Dũng cũng bối rối theo. Anh vội vơ quần áo đã bị vứt vương vãi mặc vào rồi tiến lại gần Thiên Anh:

– Anh xin lỗi, anh sẽ chịu trách nhiệm, anh không bỏ mặc em đâu!

Thiên Anh thút thít:

– Thôi….không cần…là em sai…em tin người…

Dũng lóng ngóng không biết làm gì, vội ôm nhẹ lấy Thiên Anh vỗ vỗ nhưng cô ta gạt ra:

– Phiền anh ra ngoài cho em thay đồ!

Dũng gật đầu đi ra. Cánh cửa vừa đóng, Thiên Anh mỉm cười ranh mãnh:

– Dũng, kịch bắt đầu rồi!

Dũng đứng chờ mười lăm phút mà vẫn không thấy Thiên Anh đi ra. Đúng lúc đó, anh nhìn thấy một nhân viên quán Bar đi lại liền hỏi:

– Xin lỗi, tôi muốn hỏi phòng này có gắn camera không ?

Anh chàng nhân viên lắc đầu:

– Dạ không ạ, phòng VIP không lắp camera trừ khi được yêu cầu ạ! Anh đợi ai sao?

Dũng gật đầu:

– Vâng, tôi đợi bạn. Tối qua anh có làm việc ở đây không? Tôi đến dự sinh nhật con trai Chủ tịch thành phố nhưng say quá rồi không hiểu sao lại tỉnh dậy ở đây!

Anh chàng nhân viên chau mày một chút như suy nghĩ rồi ” à ” lên một tiếng:

– Tối qua tôi có làm ở đây. Đúng là anh say, lại trúng gió nữa. Anh có nhờ một chị xinh lắm dìu vào đây. Mọi việc sau đó thì tôi không rõ nữa ạ.

Phan Dũng gật đầu cảm ơn cậu nhân viên rồi gõ cửa:

– Thiên Anh, em xong chưa?

Phía trong, dĩ nhiên là cô nàng họ Trịnh đã xong xuôi và đang ngồi bó gối thút thít. Phan Dũng lo lắng nên nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thấy thân ảnh của Thiên Anh thì đóng cửa và đi lại:

– Thiên Anh, anh nói rồi, sự việc tối qua là anh say nên không làm chủ. Anh xin lỗi, em yên tâm đi, anh không phải loại đàn ông dám làm không dám chịu.

Thiên Anh ánh mắt đờ đẫn:

– Không sao, trước giờ là em đơn phương yêu anh, giờ dù là tình cờ nhưng được trao thân cho người mình yêu, em mãn nguyện rồi. Chúng ta lớn cả rồi, bỏ qua đi, hiểu vậy là được. Đằng nào anh cũng không yêu em, gượng ép chịu trách nhiệm cũng không được gì!

Dũng nhíu mày nhìn người con gáι trước mặt. Có vẻ sau một đêm nhưng cô ấy đã thay đổi, không kiêu kỳ, đỏng đảnh như một vài lần anh thấy. Hình như cô ấy biết suy nghĩ chín chắn hơn. Dũng hít một hơi rồi nói:

– Anh cũng chưa yêu ai, nếu…em không chê…có thể cho anh một cơ hội tìm hiểu, biết đâu từ cái gọi là trách nhiệm có thể biến thành tình yêu?

Thiên Anh ngước đôi mắt ngơ ngác nhìn Dũng:

– Anh nói sao? Anh muốn tìm hiểu em sao?

Dũng gật đầu:

– Ừ, giờ anh đưa em đi ăn sáng rồi về nhà được không?

Thiên Anh nhoẻn cười:

– Dạ được!

Dũng đi trước, Thiên Anh nhẹ bước theo sau, trong lòng ʇ⚡︎ự khâm phục tài diễn xuất tài tình của mình.

Từ hôm đó, ngày ngày Dũng lại đi xe máy đến rước tiểu thư nhà họ Trịnh đi học rồi mới quay lại trường mình. Tiếp xúc với Thiên Anh, Dũng thấy cô gáι này có vẻ khác với những gì người ta đồn đại. Anh không rõ tối hôm đó có phải lần đầu tiên của Thiên Anh hay không vì bản thân anh cũng không nhớ mình đã làm gì. Nhưng cái tiếng ” thay người yêu như thay áo ” mà anh nghe về cô lúc trước giờ đây có vẻ đã khác rồi.

Còn Thiên Anh lại khiến bạn bè ngỡ ngàng khi thay đổi phong cách ăn mặc, đến trường chăm chỉ hơn, trang điểm nhẹ nhàng hơn. Rõ ràng cô ta trông giản dị và nữ tính hơn nhưng bản chất nghe ra khó đổi dời.

Giờ ra chơi, Quế Lâm kéo Thiên Anh xuống căng-tin nhà trường:

– Ê, mày uống lộn tђยốς hả? Sao trông lạ thế?

Thiên Anh tủm tỉm cười rồi ghé tai con bạn thân kể lể. Quế Lâm nghe đến đâu thì gật gù tới đó:

– Này, tao nghĩ mày không học thêm một khóa diễn viên thì hơi phí cho nền điện ảnh nước nhà đấy. Thế lần này nghiêm túc à? Mà Dũng có biết quá khứ của mày không? Lão có nhận ra đó không phải lần đầu của mày không? Chuyện động trời mà giấu tao cả tháng nay, làm tao tưởng mày bị điên.

Thiên Anh liếc bạn:

– Mày nghĩ tao là ai? Thiên Anh này đã ra tay thì có chàng nào lọt không? Dũng hôm đó biết trời trăng gì nữa đâu!

Quế Lâm nháy mắt:

– Thế…cả tháng nay đi đi về về, abc bao nhiêu hiệp rồi?

Thiên Anh lắc đầu :

– Không. Tao đang diễn vai tiểu thư khuê các ngoan hiền . Tao sẽ nghiêm túc đến khi nào tao chán.

Quế Lâm há hốc miệng:

– Ồ, Thiên Anh cũng có lúc thế này thì chắc yêu thật rồi!

Thiên Anh đấm nhẹ vai bạn:

– Con điên, tao đã bảo Thiên Anh mà ưng thì phải chơi đến khi chán mà. Hơn một tháng nay lão cũng bị tao hành tơi tả rồi. Tao đoán Dũng cũng xiêu rồi. Chắc còn chờ cơ hội chủ động đưa tao ℓêп gιườпg thôi haha!

Cả hai cô gáι thì thầm rồi cùng cười vang.

Trong cả tháng trời đó, Thiên Vũ đưa Thục Trinh đi khám hết Ьệпh viện này sang Ьệпh viện khác nhưng kết quả vẫn thế. Bệnh lạc nội mạc ʇ⚡︎ử cũng của cô không hề đơn giản. Bác sĩ đã phải kê các đơn tђยốς giảm đau và sử dụng các liệu pháp hormon nhưng vẫn chưa có tiến triển. Tình trạng ấy kéo dài đến tháng thứ năm thì bà Lam An có vẻ mất kiên nhẫn.

Nhưng bà biết con trai mình sẽ chẳng bao giờ chịu bỏ vợ nên bà hết sức đau đầu tính kế. Bà cũng ngạc nhiên khi đứa con gáι lần này lại có vẻ bận rộn nên ít tham gia những việc này, lại thấy một anh chàng cao ráo đưa đi đón về mà chưa hề vào nhà chơi. Con bà cũng không đi xuyên đêm hay về muộn như trước. Con bé có vẻ thích thú. Con với chả cái, khi cần lại chẳng thấy đâu, chẳng được tích sự gì!

Vào một buổi sáng , khi vợ chồng Thiên Vũ chuẩn bị đến Tập đoàn thì bà Lam An lên tiếng:

– Vũ, hôm nay con đến Tập đoàn một mình nhé, mẹ đưa Trinh đến chỗ này kiểm tra xem!

Thiên Vũ cau mày:

– Thôi thôi mẹ ơi, mẹ vừa phải thôi. Trinh đang điều trị đấy thôi. Mới năm tháng sao mà có kết quả ngay được. Cái gì cũng từ từ chứ!

Bà tỏ ra nhẹ nhàng:

– Không phải, chỗ này chữa bằng tђยốς nam. Nhiều khi tђยốς Tây không hợp. Đến đây họ bắt mạch xem sao, nhiều khi những bài tђยốς dân gian lại được đấy. Vả lại, tђยốς tây nhiều tác dụng phụ, mới mấy tháng mà mẹ thấy con bé có vẻ gầy đi!

Điều này Thiên Vũ cũng thấy, nhưng anh luôn động viên Thục Trinh nên không nhắc tới. Anh sợ vợ mình áp lực mà ảnh hưởng tâm lý. Thậm chí, đưa Thục Trinh tới Tập đoàn chủ yếu là giúp cô thoải mái ϮιпҺ thần mà thôi. Thấy bà Lam An bỗng nhiên quan tâm cô, anh cũng hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ có lẽ vì mình kiên quyết không bỏ cuộc, không rời xa cô nên mẹ đành phải xuống nước. Anh quay sang Thục Trinh:

– Em có muốn đi không?

Thục Trinh gật đầu:

– Dạ có ạ. Mẹ quen toàn bác sĩ giỏi, biết đâu…

Thiên Vũ vuốt vuốt tóc cô:

– Em thích là được. Vậy em sửa soạn đi với mẹ, anh tới Tập đoàn nhé!

Bà Lam An nhìn một màn trước mắt và nén tiếng thở dài.

Xe của Thiên Vũ vừa ra khỏi cổng, Thục Trinh vui vẻ quay sang mẹ chồng:

– Ta cũng đi luôn chứ ạ!

Thục Trinh xem đây là một cơ hội cho vợ chồng cô nên tỏ ra vô cùng háo hức. Nhưng trái với cảm xúc đó của cô, bà Lam An nghiêm mặt:

– Tôi nghĩ đây là cơ hội tốt nhất để cô rời xa con trai tôi!

Bài viết khác

Tâm trạng người già – Già yếu là điều không thế tránh khỏi, vậy sống như thế nào mới tốt ?

Rồi ai cũng phải già, người xưa bảo “thất thập cổ lai hi”, có nghĩa qua tuổi 70 đã gọi là già, hiếm. Tuổi già khó vui, sức khỏe suy sụp, trí óc không còn minh mẫn như thời trẻ tuổi, hoạt động cũng vụng về, lóng ngóng và kéo theo nhiều nỗi buồn đau […]

Chiếc ɾương kính vụn – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc ᵭể thức tỉnh con người

Em thấy hổ thẹn quá! – Người con út ɾơm ɾớm nước mắt. – Chính chúng tα ᵭã éρ Ьố ρhải hành xử như vậy, Ьởi vì chẳng αi thèm nhớ ᵭến những lời dạy Ьảo cùα Ьố thời thơ ấu. Ngày xửα ngày xưα, có một người ᵭàn ông góα vợ làm nghề khâu […]

Đám Tαng cho người mất hαy người sống – Câu chuyện đầy ý nghĩα mαng tính nhân văn sâu sắc

Nhà kế bên có đám mα. Bα ngày rồi vẫn kèn trống inh ỏi. Bαn đêm còn có cả một đội hát, hết hát Đắρ Mộ Cuộc Tình rồi đến Nhiều lúc αnh muốn một mình nhưng sợ cô đơn … Không biết họ hát cho người cҺếϮ hαy hát cho người sống với những […]