Chuyến đò tình năm ấy chương 24

Tác giả : An Yên

Nghe Thiên Vũ nói, bỗng nhiên Thục Trinh thấy có chút hụt hẫng. Phải chăng cô đang ghen? Tuy nhiên, vì chưa rõ chuyện nên Thục Trinh chỉ im lặng nhìn dòng sông trước mặt. Thiên Vũ nhìn sang cô:

– Em buồn à? Đừng ghen, vì…cô ấy đã lên tгêภ kia rồi…

Vừa nói, anh vừa ngước nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây. Trong câu nói của anh có gì đó nghèn nghẹn như một sự kìm nén tột độ. Thục Trinh ngạc nhiên:

– Chị ấy…mất rồi sao?

Thiên Vũ gật đầu:

– Cô bé mất khi còn nhỏ lắm. Đó là Cẩm Đan, em gáι của Cẩm Ly. Cẩm Đan bị dòng nước cuốn đi khi mới tròn hai tuổi. Từ đó, mẹ Cẩm Ly cũng cũng không sinh thêm con nữa vì bác ấy bị ảnh hưởng tâm lý. Cả gia đình dồn tình yêu thương cho Cẩm Ly . Có lẽ vì thế nên khiến con bé bây giờ trở nên ích kỉ, cái gì cũng muốn là của mình.

Thục Trinh nắm chặt lấy bàn ray Thiên Vũ, chủ động đan những ngón tay của mình vào tay anh. Cô cảm nhận một sự đồng cảm trước những tâm sự của anh. Thiên Vũ cũng nắm tay cô và nói:

– Cả gia đình Cẩm Ly sang Mĩ khi con bé mới mười tám tuổi, anh lúc đó đang học tiến sĩ ở Mĩ. Ngày cưới của chúng ta, gia đình Cẩm Ly không về được, chỉ gửi quà thôi. Thực ra, anh thấy bác gáι chưa hoàn toàn ổn. Họ không thể ở lại Việt Nam vì bác ấy không muốn nhìn không gian quen thuộc gắn với cô con gáι nhỏ.

Lúc Cẩm Đan một tuổi, anh hay sang bế con bé đi chơi. Công ty Trương Thị lâu nay hầu như được bố Cẩm Ly điều khiển từ xa, bác ấy cũng có cổ phần trong Tập đoàn nhà mình. Lần này Cẩm Ly về Việt Nam để tiếp quản Trương Thị.

Thục Trinh gật đầu:

– Hóa ra…cô Cẩm Ly cũng rất đáng thương!

Thiên Vũ nhìn dòng sông trước mặt rồi trầm giọng:

– Ừ, nhưng từ nhỏ Cẩm Ly đã đanh đá, hay tranh giành với em Cẩm Đan. Sau khi Cẩm Đan bị đuối nước, Cẩm Ly không những chẳng xót thương mà anh cứ có cảm giác con bé lại hả hê khi không phải chung bố mẹ hay tranh giành đồ chơi với ai. Có thể lúc đó con bé mới bốn tuổi nên chưa hiểu rõ sự mất mát đó.

Nhưng càng lớn, anh càng thấy nó trở nên ích kỉ và kiêu kì. Mỗi khi bác gáι nhớ đến Cẩm Đan thì Cẩm Ly lại giận dỗi đủ kiểu nên sợ con bé tổn thương, mọi người dần dần không nhắc tới Cẩm Đan nữa. Anh thấy cô bé như bị lãng quên vậy…

Thục Trinh thấu hiểu:

– Có vẻ như ngay từ nhỏ hai chị em của cô ấy đã có tính cách khác biệt nhau, có thể gọi là trái ngược anh nhỉ? Em rất hiểu tâm trang của mẹ chị ấy. Hồi em còn nhỏ, ở quê em cũng có một nhà bị nước lũ cuốn mất con. Mãi sau này, họ vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh đó mà không nguôi ngoai được.

Thiên Vũ gật đầu:

– Ừ. Anh biết bơi từ lúc bảy tuổi. Khi Cẩm Đan ra đời, con bé dễ thương lắm. Anh nghĩ mình sẽ học bơi thật giỏi để sau này dạy cô bé bơi vì có một lần sang chơi, anh thấy Cẩm Đan cứ bơi bơi hai cάпh tay bé xíu trong nôi. Nhưng rồi, đến tài bơi lội của anh cũng không cứu được Cẩm Đan.

Dù tò mò chuyện vì sao Cẩm Đan lại bị đuối nước trong khi họ sinh ra ở thành phố nhưng Thục Trinh không dám hỏi. Bởi cô không muốn gợi lại những đau buồn trong lòng Thiên Vũ. Chẳng ai muốn những nỗi đau xưa cũ bị khơi lại vì nó sẽ khiến vết thương đó bị khoét rộng thêm ra.

Với một người lạnh lùng như Thiên Vũ mà chịu mở lòng nói ra những tâm tư đáng lẽ giấu kín trong lòng anh như vậy, hẳn là anh đã xem cô như chỗ tâm giao rồi. Càng ngày, Thục Trinh càng hiểu thêm một chút về chồng mình. Hóa ra, bên trong cái vỏ bọc lạnh lùng ấy là cả một tâm hồn, một tấm lòng ấm áp và đẹp đẽ.

Cô cứ im lặng ngồi bên anh như thế, một lát sau mới nhẹ nhàng nói:

– Em nghĩ cô bé ở một thế giới tốt đẹp hơn vẫn dõi theo anh. Vả lại, mấy chục năm rồi, biết đâu cô ấy đã đầu thai để sống một cuộc đời hạnh phúc.

Thiên Vũ gật đầu:

– Ừ, amh cũng mong như thế. Nhưng em đừng lo, anh nghĩ cô bé Cẩm Đan sẽ yên tâm vì có em chăm sóc anh. Về thôi kẻo nắng!

Thục Trinh cười trước cái cách xoay chuyển tâm trạng của Thiên Vũ:

– Nhưng anh phải hứa không ЬắϮ пα̣t em, nếu không em ứ pha trà cho anh nữa.

Thiên Vũ véo mũi cô:

– Anh chỉ ЬắϮ пα̣t được em tгêภ giường thôi, giờ em cắt luôn quyền lợi ấy chắc anh đi tu luôn!

Cả hai cười vang rồi cùng nhau về nhà Thục Trinh ăn bữa trưa trước khi trở về thành phố.

Tối hôm đó, tгêภ chiếc giường sang trọng lại diễn ra một trận kích tình mãnh liệt trong không gian ղóղℊ ҍỏղℊ. Cả một căn phòng rộng chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp, tiếng da ϮhịϮ va chạm và cảm nhận được ngọn lửa tình yêu của hai trái tιм đang va ᵭ.ậ..℘ vào nhau để hòa với nhau làm một. Đến khi ς.-ơ τ.ɧ.ể Thục Trinh rã rời cũng vừa vặn một giờ sáng. Cô nằm co ro như một con mèo trong ʋòпg tay Thiên Vũ:

– Chủ tịch, anh định không cho em đi làm nữa à? Hôm nay là ngày đầu tuần đấy!

Thiên Vũ vuốt mấy sợi tóc bết dính tгêภ trán cô rồi nói:

– Em mệt thì cứ nghỉ đi!

Thục Trinh lắc đầu:

– Anh đừng chiều em như thế. Vợ của Chủ tịch Tập đoàn cũng phải nghiêm túc chứ, không thể vô tổ chức như thế được!

Thiên Vũ hôn lên trán vợ:

– Làm việc nhiều thì học phí càng cao đấy!

Thục Trinh đấm nhẹ vào ռ.ɠ-ự.ɕ chồng:

– Có định đi ngủ không?

Anh quay sang ôm lấy cô vào lòng. Những dòng suy nghĩ vẫn lởn vởn trong đầu người đàn ông đã trưởng thành. Thục Trinh à, anh sẽ bảo vệ em…

Trưa hôm sau, gần đến giờ nghỉ trưa thì Thiên Vũ nghe tiếng gõ cửa:

– Huy, vào đi!

Thục Trinh đang định quay sang hỏi vì sao anh biết người gõ cửa là Minh Huy nhưng cάпh cửa bật mở và người đi phía sau Minh Huy khiến cô phải thu lại câu nói. Người trợ lý cất tiếng:

– Dạ, phu nhân nói có việc gấp ạ!

Thiên Vũ và Thục Trinh cùng ngước lên:

– Chào mẹ!

Rồi anh quay sang Minh Huy:

– Được rồi, cậu đi làm việc đi!

Minh Huy cúi chào ba người rồi ra ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, trong khi Thục Trinh rót nước mời bà Lam An thì Thiên Vũ đi lại bộ sofa ngồi cùng mẹ:

– Mẹ có việc gì gấp mà không đợi chúng con về được sao?

Bà Lam An đi thẳng vào vấn đề:

– Vũ, mẹ thấy lo lo nên có hẹn với bác sĩ giỏi nhờ bác ấy khám cho hai đứa.

Thiên Vũ nhăn mặt:

– Mẹ lại thế rồi. Mẹ không thấy chúng con đang làm việc sao mẹ?

Bà Lam An lắc đầu:

– Không, mẹ hẹn bác sĩ lúc một giờ chiều. Hai giờ mới tới giờ làm việc mà. Các con tranh thủ đi tới đó khoảng một tiếng thôi. Phòng khám này đông người lắm, mẹ phải hẹn mãi đấy.

Thiên Vũ định nói gì đó thì Thục Trinh lên tiếng:

– Anh ạ, em nghĩ mẹ đã mất công như vậy thì vợ chồng mình đến khám xem sao cho yên tâm. Chắc không lâu đâu, nếu quá lâu thì ta sẽ quay lại lấy kết quả sau. Em nghĩ không ảnh hưởng đến công việc đâu ạ!

Bà Lam An cười hài lòng:

– Đấy, phụ nữ hiểu nhau như thế đấy! Không vô tư được như các anh đâu!

Thiên Vũ thở nhẹ một tiếng:

– Được rồi! Vậy giờ chúng con mời mẹ đi ăn trưa đã rồi nghỉ một chút để đến phòng khám

Bà Lam An gật đầu:

– Được!

Đầu giờ chiều hôm đó, mẹ chồng đưa vợ chồng Thục Trinh tới một phòng khám lớn. Vị bác sĩ đã luống tuổi , trông rất đức độ đi tới chào hỏi bà Lam An rồi lần lượt làm các xét nghiệm, siêu âm cho vợ chồng cô. Có vẻ bà Lam An đã nhờ vả nên mọi thứ diễn ra khá nhanh chóng. Sau một tiếng đồng hồ kiểm tra ,vị bác sĩ gọi bà Lam An cùng vợ chồng Thiên Vũ vào phòng riêng. Thiên Vũ không quen với kiểu chờ đợi này nên khá khó chịu. Nhưng vì Thục Trinh nên anh cố gắng nhẫn nhịn.

Vị bác sĩ mời ba người ngồi xuống ghế. Bà Lam An mở lời:

– Hai cháu nhà tôi ổn cả phải không anh?

Người đàn ông mặc blouse trắng chỉnh lại cặp kính và nói:

– Cháu Vũ thì ổn, còn…

Rồi ông quay sang Thục Trinh:

– Bác hỏi con một chút, con có hay bị đau thắt bụng, đau lưng và vùng xương chậu khi tới kì kinh nguyệt không?

Thục Trinh gật đầu:

– Dạ có, mỗi khi tới kì con đau lắm ạ, con phải dùng cao dán. Con bị làm sao ạ bác sĩ?

Ông bác sĩ nhìn cô:

– Con cứ bình tĩnh nghe bác hỏi. Thế con có bị đi tiểu khó hay buồn nôn khi tới những ngày đó không?

Thục Trinh lại gật đầu:

– Dạ thỉnh thoảng có ạ!

Bà Lam An giọng sốt ruột:

– Rút cục là con dâu tôi làm sao?

Vị bác sĩ cầm những tờ ghi kết quả xét nghiệm tгêภ tay rồi nói:

– Cháu Trinh bị lạc nội mạc ʇ⚡︎ử cung. Cái này do nhiều nguyên nhân lắm. Có thể do ɱ.á.-ύ kinh nguyệt chứa tế bào nội mạc ʇ⚡︎ử cung chảy ngược trở lại qua ống dẫn trứng rồi đi vào khoang chậu, nó không ra ngoài ς.-ơ τ.ɧ.ể nên các tế bào đó sẽ bám vào bề mặt của các cơ quan vùng chậu, tích tụ ngày một nhiều và cuối cùng gây đau.

Bà Lam An hỏi ngay:

– Thế tóm lại có chữa được không? Có ảnh hưởng đến đường con cái không?

Vị bác sĩ nén tiếng thở dài và nói:

– Cháu Trinh thực sự….rất khó có khả năng mang thai!

Thiên Vũ nhướn mày:

– Bác nói có chính ҳάc không ạ? Vả lại, khó có nghĩa là vẫn có thể đúng không?

Ông bác sĩ nhìn Thiên Vũ:

– Những kết quả xét nghiệm và siêu âm, soi cổ ʇ⚡︎ử cung đều cho thấy điều bác vừa nói là chính ҳάc. Tất nhiên, y học bây giờ hiện đại, nhưng cái này là do cơ địa của vợ cháu nên…khả năng là vô cùng thấp…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *