Chuyến đò tình năm ấy chương 22

Tác giả : An Yên

Sáng hôm sau, Thục Trinh lại mở mắt trong tình trạng ê ẩm sau một đêm trả học phí cho Thiên Vũ. Cô đang dụi mắt thì thấy vị Chủ tịch bước ra từ nhà tắm, anh chỉ quấn một chiếc khăn bông ngang hông, để lộ vòm ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc, những giọt nước chưa khô hẳn vẫn còn rủ xuống trán theo những sợi tóc mềm. Thục Trinh mặt bí xị:

– Anh cứ để em dậy trễ thế này em sẽ sớm thành heo đấy!

Thiên Vũ cong môi cười:

– Em hay chưa? Heo là khi em ăn nhưng ít hoạt động. Đằng này em lao động cả ngày lẫn đêm thì thành heo sao được?
Ít lâu nữa chắc cô cũng quen luôn cái độ ” mặt dày ” của Thiên Vũ mà không biết đỏ mặt là gì luôn. Cô nguýt anh:

– Trả học phí kiểu này chắc em phải xem lại chương trình học đấy!

Thiên Vũ cười tươi:

– Được, anh rút ngắn thời gian học, đổi lại học phí tăng gấp đôi được không?

Thục Trinh mặt méo xệch:

– Thôi, cứ để vậy đi! Mà anh lo thay đồ đi, cứ đứng đó nhìn em thế này à?

Thiên Vũ ôm lấy cô lẫn tấm chăn mỏng:

– Có gì anh chưa thấy đâu mà ngại!

Thục Trinh đẩy nhẹ anh:

– Thôi nha, tránh để em đi ᵭάпҺ răng!
Như thường lệ, anh lại nhả sẵn kem vào bàn chải và pha sẵn nước tắm cho cô. Với Thục Trinh mà nói, đây quả là một cuộc sống thiên đường. Dù biết phía trước còn nhiều chông gai lắm, dù biết các thành viên trong cái gia đình này ngoài anh ra không ai thương và tin tưởng cô như anh, nhưng cô đã gạt đi cái suy nghĩ chờ đón những điều không may mắn bằng lo sợ, bởi như Thiên Vũ từng nói rồi, thời gian đó sao không dành cho yêu thương và lạc quan?

Vui vẻ bước xuống nhà dùng bữa sáng, cô thấy hơi lạ khi Thiên Anh hôm nay có vẻ ngoan ngoãn. Con bé chỉ ngồi ăn và không nói năng gì, có vẻ trầm tính hẳn. Hay có chuyện gì với Thiên Anh nhỉ? Thông thường, trong mỗi bữa ăn, cô em chồng chưa châm chọc được Thục Trinh vài câu sẽ mất vui.

Vì thế, cô quen với điệu bộ đanh đá đó rồi. Thiên Anh đang là sinh viên, lại học ngành thời trang, con bé đang ở độ tuổi thanh xuân rực rỡ nhất nhưng cũng nông nổi nhất nên Thục Trinh không chấp nhặt làm gì. Chắc học ngành đó nên con bé không thích gu ăn mặc giản dị của cô. Hoặc bởi một lí do gì đó mà Thục Trinh không biết, nhưng một khi người ta không hiểu, không thương thì mọi hành động của mình đều vô nghĩa.

Nhiều lúc Thục Trinh cũng muốn gần gũi, quan tâm con bé như một cô em gáι nhưng Thiên Anh luôn cố đẩy cô ra xa. Vì thế, sáng nay thấy con bé như thế, Thục Trinh có chút không quen nhưng cũng chẳng dám hỏi. Với cô, ở thời điểm hiện tại, được Thiên Vũ yêu thương và cưng chiều như vậy là hạnh phúc lắm rồi. Người ta thường nói trước giông bão trời thường bình yên, nhưng với Thục Trinh, được yên bình ngày nào thì hãy cứ tận hưởng ngày đó đã…

Thứ bảy…

Mới sáng sớm, Thục Trinh đang ngủ ngon lành thì cảm giác có cái gì đó cứ cọ cọ vào mũi mình, rồi cái gì man mát trêu ghẹo môi mình. Cô từ từ mở mắt và thấy ngay khuôn mặt không góc ૮.ɦ.ế.ƭ của Thiên Vũ. Cô lại nhắm tịt mắt lại:

– Còn sớm mà anhhh…

Thiên Vũ ghé tai cô, phả vào đó hương bạc hà dìu dịu:

– Thế em có định về ngoại không? Hay để anh về thăm bố mẹ vợ một mình nhé!

Nghe đến hai từ ” về ngoại”, Thục Trinh tỉnh táo hẳn. Cô bật dậy như lò xo. Nhưng một giây sau lại xịu mặt xuống:

– Nhưng mẹ sẽ không vui đâu!

Thiên Vũ ôm lấy bờ vai gầy của cô:

– Không vui cũng phải vui. Em lấy anh chứ không phải lấy mẹ hay bất kì thành viên nào trong gia đình này. Vì thế, em không nhất thiết phải nhìn thái độ từng người để sống như vậy. Em chỉ cần sống đúng cái tâm của em, em hiểu không Trinh?

Thục Trinh gật đầu rồi mỉm cười đi vào vệ sinh cá nhân. Cũng lạ, khi cô xin phép về ngoại, bà Lam An không có ý kiến gì cả, chỉ gật đầu:

– Ừ, nghe Vũ bảo ngày mai hai đứa mới lên hả? Mẹ gửi lời hỏi thăm ông bà thông gia nhé!

Thục Trinh cũng thấy nhẹ nhõm, cảm ơn mẹ chồng rồi ra xe cùng Thiên Vũ. Khi đã yên vị trong xe, cô quay sang anh:

– Để em gọi báo một tiếng kẻo bố mẹ lại ra cửa hàng!

Thiên Vũ nheo nheo mắt:

– Anh báo lúc sáng rồi. Việc của em là ngồi yên để anh chở về nhà thôi.

Chiếc siêu xe lao Ꮙ-út ra khỏi chốn thành thị ồn ào tấp nập. Không khí làng quê mở ra thật thanh bình biết mấy! Đã bốn tháng rồi Thục Trinh chưa được hít thở khí trời trong lành, mát mẻ như thế này. Những dòng sông đã vắng con đò, không còn có tiếng gọi đò mà cô thường nghe suốt một thời thơ ấu vì đã có những cây cầu bắc ngang.

Dù vậy, những hình ảnh mộc mạc vẫn đủ sức lay gọi cả một miền kí ức tươi đẹp của cô thôn nữ. Dù có đi đến đâu thì Thục Trinh vẫn luôn nhớ rằng trong trái tιм mình có một nơi để trở về – chính là con sông quê hương với những chiều tắm sông cùng bạn bè tuổi ấu thơ, là những phiên chợ nổi bán đủ thứ mà chẳng có một chốn phồn hoa đô hội nào có thể làm khuất lấp đi được.

Mùa thu, làn gió se se không đủ lạnh, cảm nhận được xúc cảm của cô gáι ngồi bên cạnh đang hướng ra khung cảnh phía ngoài kia nên Thiên Vũ từ từ hạ phần tгêภ xuống, để chiếc siêu xe trở thành một chiếc mui trần lãng mạn. Thục Trinh ngạc nhiên rồi đứng hẳn dậy hít hà không khí dù trời đã gần trưa:

– Cảm ơn chồng! Anh luôn là người hiểu em nhất!

Thiên Vũ vẫn chuyên tâm lái xe, miệng mỉm cười:

– Thầy hiểu trò thì đáng được thưởng thêm!

Thục Trinh cúi xuống, nhoài người hôn chụt vào má anh rồi cười giòn tan như nắng sớm. Cảm giác yên bình khiến cô tạm quên đi những bức bối, quên đi mọi buồn phiền. Xa xa, căn nhà hai tầng khang trang của gia đình cô đã dần hiện ra. Vì vùng này không quá sầm uất nên ngôi nhà của bố mẹ cô trở nên nổi bật hơn cả.

Khi chiếc xe vừa dừng trước cổng nhà cô, lũ trẻ con chạy lại xuýt xoa trầm trồ:

– Xe đẹp thật!

– Chồng cô Trinh đấy!

Cô bật cười, nghĩ mà thương bọn trẻ. Ở vùng nông thôn, nhà nào cũng đông con, lo cho ăn học là mệt rồi nên giờ chúng nhìn gì mới cũng thấy lạ, thấy hay. Rồi khi chờ Thiên Vũ qua mở cửa, cô mới chợt nhận ra rằng sáng giờ vui quá mà đã quên mua quà cho bố mẹ và lũ trẻ.

Cô đi hơn bốn tháng trời nay rồi. Hôm nay vì nghĩ mẹ chồng không vui vẻ gì khi cô về nên Thục Trinh không hề có sự chuẩn bị. Ngồi tгêภ xe lại lo ngắm nhìn hết phố sang quê nên cái điều cơ bản nhất cô lại không nhớ. Thục Trinh vỗ vỗ vào trán ʇ⚡︎ự trách mình rồi định nói Thiên Vũ vào xe để chở cô quay ra quầy tạp hóa ngoài kia mua tạm ít kẹo bánh cho bọn trẻ, con bố mẹ thì cô có thể đưa tiền làm quà.

Thế nhưng, khi cô quay sang thì thấy lũ trẻ đang vây lấy anh. Còn người đàn ông những tưởng lạnh lùng kia đang cười vui vẻ chia kẹo cho mấy đứa trẻ nghèo. Nhìn một màn trước mắt, Thục Trinh bỗng thấy mũi mình chợt cay cay. Còn những gì ở anh mà cô chưa biết đây? Người đàn ông này, cô còn nợ anh đến bao giờ mới trả hết? Bỗng nhiên cô muốn sinh con cho anh để ngày ngày được nhìn anh vui đùa cùng con trẻ, bởi nhìn đôi mắt ánh lên niềm vui khi chia kẹo cho mấy đứa nhỏ, cô hiểu anh rất thích trẻ con.

Vừa lúc đó, bố mẹ cô đon đả chạy ra đón rể quý:

– Các con về rồi đấy à?

Thiên Vũ lễ phép chào bố mẹ vợ rồi bước tới mở cửa xe cho Thục Trinh. Cô vẫn chưa hết ҳúc ᵭộпg trước hình ảnh chỉ diễn ra khoảng một phút vừa rồi thì lại thấy anh đi ra phía sau xe và mang vào nhà bao nhiêu là túi lỉnh kỉnh. Cô ngạc nhiên đi nhanh lại hỏi nhỏ:

– Anh mua bao giờ thế?

Thiên Vũ nháy mắt ghé tai cô:

– Hôm qua anh tranh thủ lúc em ngủ trưa!

Trời ạ! Thiên Vũ ơi là Thiên Vũ. Anh cứ như thế này thì em phải lên kế họach giữ chồng chặt hơn nữa, để chả con tiểu tam nào dám léng phéng đến nhòm ngó anh.

Vào đến nhà, Thiên Vũ đặt tất cả lên bàn rồi nói:

– Con xin lỗi bố mẹ vì chúng con cưới hơn bốn tháng rồi, vậy mà nay mới có dịp về thăm nhà ngoại được. Cũng chỉ tại con bận rộn quá. Nay vợ chồng con có ít quà biếu bố mẹ ạ!

Mẹ Thục Trinh cười rõ tươi:

– Hai đứa về là mừng rồi, quà cáp làm gì? Bố mẹ quả là may mắn khi được kết thông gia với nhà con!

Thiên Vũ vừa đưa ra khỏi túi nào là tђยốς bổ, nào nhân sâm, còn có cả ɾượu quý cho bố cô nữa. Cuối cùng, anh còn không quên gửi phong bì tiền cho bố mẹ cô:

– Vì chúng con bận nên không thường xuyên về chăm sóc cho bố mẹ được. Bố mẹ cứ cầm tạm, mua thêm thức ăn ạ!

Bố cô xua xua tay:

– Thôi thôi, tháng nào con cũng gửi về rồi, vả lại bố mẹ còn buôn bán được, đừng bày vẽ!

Cái gì cơ? Tháng nào anh cũng gửi tiền cho bố mẹ cô sao? Những việc như thế này cô không hề biết. Thiên Vũ làm như vậy, lỡ gia đình anh biết được sẽ rất khinh thường cô và bố mẹ cô. Phải chăng đây là lí do Thiên Anh khinh cô là đồ nhà quê hám tiền? Thục Trinh đang ngạc nhiên thì thấy mẹ cô cười:

– Thôi, con nó có ý có lòng thì mình cứ nhận cho nó vui. Bố mẹ xin nhưng sẽ để dành sau cho cháu ngoại, chứ bố mẹ cũng còn khỏe mạnh, khi nào ốm đau hãy hay. Các con bận rộn thì cứ lo công việc đi. Thục Trinh còn trẻ còn dại, có gì không phải thì con và ông bà thông gia dạy bảo thêm nhé!

Thiên Vũ lắc đầu, âu yếm nhìn vợ:

– Dạ không ạ, Trinh rất giỏi, việc gì cũng biết ạ. Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra cô ấy! Ơn này thì con trả suốt đời cũng không hết ạ!

Mắt mẹ Thục Trinh ánh lên mấy tia phức tạp rồi tất cả lại bị xua đi bởi nụ cười đon đả:

– Thôi, hai đứa rửa mặt rửa tay rồi vào ăn cơm. Trưa nay mẹ làm cơm gà, chiều sẽ đãi hai đứa món lẩu mắm mà vợ chồng con thích!

Thiên Vũ cũng cười rồi cùng Thục Trinh đi rửa tay chân. Cô bảo anh ngồi chơi còn mình xuống bếp dọn cơm cùng bố mẹ. Vừa đến cửa phòng ăn, cô chưa kịp mở miệng thì đã nghe tiếng bố cô nho nhỏ:

– Bà tem tém cái miệng lại, lộ ra là hỏng bét cả nghe chưa?

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *