Chuyến đò tình năm ấy chương 20

Tác giả : An Yên

Cẩm Ly? Thục Trinh nghe âm thanh đó thì tạm dừng động tác sắp xếp giấy tờ và chau mày suy nghĩ. Chắc chắn ban nãy cô ta chưa đi mà đứng rình mò đâu đó, bây giờ biết Thiên Vũ đi rồi nên mới vào kiếm chuyện với cô đây. Nếu giờ mình cũng láo nháo hơn thua thì có khác gì cô ta đâu, lại còn làm mất hình tượng nữa.

Nghĩ đến thái độ nhàn nhã của Thiên Vũ khi đối phó với Cẩm Ly sáng nay, Thục Trinh quyết định im lặng. Cô tiếp tục sắp xếp số giấy tờ tгêภ bàn mình và cả bàn Thiên Vũ, xem như không có sự hiện diện của Cẩm Ly. Cô ta nhìn một màn trước mắt thì ᵭ.ậ..℘ tay xuống bàn ᵭάпҺ ” rầm ” một cái:

– Mày bị điếc à?

Thục Trinh cố hít một hơi thật sâu và tiếp tục công việc. Cẩm Ly thấy thế lại càng điên tiết:

– Thục Trinh, ngẩng lên nhìn tao!

Nghe đến tên mình, Thục Trinh liếc nhìn Cẩm Ly và nở một nụ cười thân thiện:

– Cô Cẩm Ly tìm ai đấy? Nếu là công việc cần tìm Chủ tịch thì phiền cô liên lạc với anh ấy sau bốn giờ chiều nhé!

Cẩm Ly rít lên:

– Tao đến tìm mày, con chó cái ạ!

Thục Trinh giả bộ ngó nghiêng quanh phòng rồi giọng ngơ ngác:

– Ơ, trong phòng làm gì có con chó cái nào đâu cô?

Cẩm Ly nghiên răng ken két chỉ vào mặt Thục Trinh:

– Tao nói mày đó. Mày là chó cái. Mày quyến rũ người đàn ông của tao!

Thục Trinh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, mở bản hợp đồng ra trước mặt rồi mỉm cười:

– Xin lỗi, tôi là phụ nữ đã có chồng, tôi cũng chả phải chó cái. Còn người đàn ông nào đó mà cô vừa nói thì đó là việc của cô, tôi làm sao biết được khi chúng ta mới gặp nhau hai lần?

Cẩm Ly giọng giận dữ:

– Mày có tin tao dư sức cào nát cái bộ mặt giả nai của mày không? Mày ςư-ớ.ק anh Vũ của tao!

Thục Trinh tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Ồ, cô có bị hoang tưởng không? Anh Thiên Vũ là chồng hợp pháp của tôi. Bố mẹ anh ấy tới nhà tôi hỏi cưới đàng hoàng, sao cô bảo là ςư-ớ.ק? Cô ghen ngược hả? Cô đã nghe cái danh con giáp thứ mười ba chưa, là nó không thuộc con nào trong hệ thống mười hai con giáp, nó chả ra cái giống gì ấy. Cô học bên Mĩ có hiểu từ đó không? Nó dành cho những người như cô đó!

Bị mỉa mai đến tức điên, tới mức gân xanh tгêภ trán giật giật, mắt Cẩm Ly vằn lên những tia đỏ:

– Con nhà quê kia, mày có quyền gì mà lên mặt với tao. Anh Vũ chỉ tạm lấy mày do hợp tuổi, để tốt cho Trịnh Gia. Sau khi chơi mày chán rồi, Trịnh Gia đủ tầm rồi thì anh ấy sẽ vứt mày như một mớ giẻ rách thôi. Chỉ có tao mới xứng với anh ấy!

Thục Trinh ngả người ra ghế, hai chân vắt chéo chỉ chiếc ghế đối diện:

– Cô ngồi xuống đó nói cho thoải mái. Tôi nghĩ cô học ở Mĩ chắc là xuất chúng lắm. Như chồng tôi đấy, học ở Mĩ về phong thái khác hẳn.

Cẩm Ly ngồi xuống bĩu môi:

– Và dĩ nhiên loại quê mùa như mày không với tới được!

Thục Trinh lắc đầu:

– Nhưng nhìn cô tôi lại nghĩ khác. Có thể giảng viên ở Mĩ tốt nhưng tùy trình độ của sinh viên nhờ? Không lẽ người Mĩ dạy cô xưng hô mày tao nơi công sở? Nếu họ đào tạo thế sao có được những người như chồng tôi nhỉ? Chắc là sau này khi con của tôi và anh Vũ lớn lên, tôi phải xem lại địa điểm du học!

Cẩm Ly bị chọc giận cho sôi ɱ.á.-ύ, cô ta hất luôn cả chỗ giấy tờ Thục Trinh vừa sắp xếp xong xuống sàn nhà. Cũng may cô đã ghim từng bộ lại nhưng khi cả xấp rơi xuống vẫn có mấy tệp mỏng rơi tung tóe. Cô ta gằn giọng:

– Mày đừng hòng õng ẹo để lấy tình thương của Vũ. Chả bao giờ anh ấy bỏ mày vào đầu vào tιм đâu, loại chó cái quê mùa!

Thục Trinh không cúi xuống nhặt mà vẫn ngồi tгêภ ghế, mắt không rời màn hình laptop. Cẩm Ly vội lao lại giơ tay định tát cô. Nhưng cάпh tay giơ lên không trung vừa hạ xuống đã bị bàn tay của Thục Trinh túm lấy. Rõ ràng Thục Trinh lao động nhiều hơn Cẩm Ly nên sức khỏe phải dẻo dai hơn chứ. Thục Trinh nhìn thẳng vào khuôn mặt đang bốc khói của Cẩm Ly, mỉm cười và nói từng tiếng một:

– Cô gáι, nên giữ lại cho mình một chút ʇ⚡︎ự trọng. Tôi và anh Vũ có cưới nhau vì bất cứ lí do gì thì giờ đây vẫn là vợ chồng và rất yêu nhau. Tôi khuyên cô, cái gì không phải của mình thì đừng cố giành giật vì người tổn thương cuối cùng chính là cô!

Quả thật, Thục Trinh phải phục chính mình. Bốn tháng ở bên Thiên Vũ, hình như cô học được ít nhiều sự kiên trì và cách bình tĩnh xử lý tình huống của anh. Nếu là cô của trước đây chắc đã cho Cẩm Ly mấy cái bạt tai vì Ϯộι ăn nói hàm hồ và ҳúc ρhα̣m nhân phẩm rồi.

Cẩm Ly nghe Thục Trinh nói, hai hàm răng nghiến chặt, những câu nói rỉ ra từ kẽ miệng :

– Mày không có tư cách dạy đời tao! Anh Vũ bên tao hai mươi năm rồi và sau này cũng sẽ chỉ là của tao!

Thục Trinh thả bàn tay của Cẩm Ly ra, để lại tгêภ tay cô ta một đường hằn đỏ khiến Cẩm Ly phải xuýt xoa. Thục Trinh vẫn nhẹ nhàng:

– Vậy thì tùy cô, thích làm gì thì làm! Khi đã đủ ân hận, đừng trách tôi không báo trước!

Cẩm Ly tỏ vẻ không cam tâm, định lao tiếp vào Thục Trinh thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Cô ta khựng lại, chỉnh đốn váy áo. Thục Trinh nhàn nhã ngồi xuống ghế và nói vọng ra:

– Mời vào!

Một người đàn ông tầm hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, mặc vest đen lịch lãm cúi chào:

– Chào hai cô!

Đó là Minh Huy – một trong ba trợ lý đắc lực của Thiên Vũ. Anh quay sang Cẩm Ly:

– Cô Cẩm Ly, phòng bảo vệ có báo với tôi rằng họ quan sát qua camera thì thấy được cô đến đây và có những hành động khiếm nhã với phu nhân Chủ tịch. Tôi mời cô rời khỏi Tập đoàn!

Cẩm Ly trừng mắt:

– Minh Huy, anh là cái thá gì mà dám đuổi tôi? Nếu tôi rút cổ phần, các anh thiệt hại không nhỏ đâu!

Minh Huy mỉm cười:

– Việc rút hay không là quyền của cô thôi. Hiện tại cũng rất nhiều người muốn đầu tư vào đây còn chưa được nữa là…Thế nên cô có rút, tôi nghĩ cũng chẳng ảnh hưởng gì. Còn bây giờ, tôi yêu cầu cô cúi xuống nhặt số giấy tờ tгêภ sàn và rời khỏi đây!

Cẩm Ly chỉ vào Thục Trinh:

– Vì cô ta khiêu khích tôi!

Minh Huy lắc đầu:

– Xin lỗi, tôi cứ tưởng cô học ở Mĩ về phải khác chứ? Cô cũng biết toàn bộ camera trong Tập đoàn không chỉ là mắt thần ghi hình mà nghe được cả âm thanh. Nếu cô không thực hiện hai việc vừa rồi thì cô nghĩ sao nếu đoạn camera đó được tung lên ๓.ạ.ภ .ﻮ? Danh dự của cô, của Trương Thị sẽ ra sao?

Cẩm Ly nhíu mày suy nghĩ, mắt ngước lên nhìn hai chiếc camera ở hai góc phòng đang chĩa về mình như một lời Ϯố cάσ đanh thép, khuôn mặt cô ta thật khó coi. Cẩm Ly cúi xuống, hậm hực nhặt số giấy tờ bị cô ta hất rơi ban nãy rồi quay gót đi. Đến sát cửa, Cẩm Ly quay lại nhìn Thục Trinh bực dọc:

– Mày chờ đó! Chưa xong đâu!

Thục Trinh mỉm cười:

– Không tiễn!

Ra khỏi cửa, Cẩm Ly nhếch môi nhìn Minh Huy:

– Thiên Vũ đào tạo một lũ chó săn trung thành đấy!

Minh Huy cúi đầu:

– Cảm ơn cô đã quá khen Chủ tịch chúng tôi! Với chúng tôi, làm chó săn của một người có tài có đức còn hơn làm bạn với kẻ tiểu nhân ạ. Mời cô!

Minh Huy vừa nói vừa chĩa tay về phía thang máy. Cẩm Ly dằn mạnh gót giày đi thẳng. Chắc chắn cô ta đã vào thang máy và đi xuống, Minh Huy mới tiến lại gõ cửa phòng Chủ tịch. Tiếng Thục Trinh vang lên:

– Mời vào!

Minh Huy bước vào và cười:

– Xin lỗi vì tôi tới muộn! Cô có sao không ?

Thục Trinh cũng cười tươi:

– Tôi không sao. À, tôi muốn hỏi anh là tất cả màn hình camera đều xuất hiện ở phòng bảo vệ sao?

Thục Trinh hỏi vậy vì nãy giờ cô lo lắng một điều. Nếu mọi màn hình camera đều báo về phòng bảo vệ, vậy hóa ra những màn ân ái đắm đuối của vợ chồng cô đều bị mọi người thấy như xem phim tình cảm sao?

Nhưng Minh Huy lắc đầu:

– Không đâu! Riêng camera phòng này chỉ báo về máy của Chủ tịch thôi vì anh ấy và chúng tôi có những cuộc họp kín. Nãy tôi nói thế để kiếm cớ và dọa cô ta thôi. Giờ tôi ra ngoài cửa đứng, cô cần gì cứ gọi nhé!

Thục Trinh thở phào nhẹ nhõm rồi gật đầu:

– Cảm ơn anh nhiều!

Vậy ra Thiên Vũ đã thấy được mọi thứ, nghe được mọi chuyện nên gọi Minh Huy đến đây can thiệp. Người đàn ông ấy đáng yêu quá đi mất!

Phía ngoài cửa, Minh Huy gọi cho một dãy số quen thuộc:

– Anh Vũ, xong rồi ạ!

Phía bên kia vang lên giọng nói trầm ổn:

– Cậu làm tốt lắm! Tiếp tục theo dõi Cẩm Ly và đường dây của cô ta!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *