Chuyến đò tình năm ấy chương 2

Tác giả : An Yên

Ba ngày sau đó, Đặng Thục Trinh không thể đi đâu được. Dường như bố mẹ sợ cô con gáι sẽ chạy trốn nên giam lỏng cô. Mọi nhu cầu của cô đều được phục vụ tại chỗ. Đêm không ngủ được, vén bức rèm từ tầng hai nhìn xuống, cô thấy bố hoặc có khi là ông anh họ vẫn ngồi trước sân dù phòng cô đã tắt đèn. Chẳng thể ra ngoài, cô nghe bố mẹ nói những gì cần cho đám cưới nhà trai đều lo hết.

Thục Trinh tò mò không biết họ là ai mà có vẻ giàu đến mức có thể mua chuộc, sắp xếp mọi chuyện như vậy. Đem thắc mắc đó nói với bố, Đặng Thục Trinh nhận được câu trả lời:
– Đó là Tập đoàn ô tô Trịnh Gia!

Thục Trinh ngạc nhiên quá đỗi. Cái Tập đoàn đó cả nước Việt Nam này mấy ai không biết. Độ giàu có của gia tộc này không thể đong đếm được, không dùng ngôn từ mà diễn tả được. Vậy tại sao họ lại phải về miền sông nước này để cưới một cô gáι bình thường như cô? Thục Trinh mở laptop tìm kiếm về người chồng mà mình chưa bao giờ gặp. Chỉ cần bấm hai chữ Trịnh Gia thì một loạt thông tin hiện ra.

Tìm hiểu về con trai của ông Chủ tịch tập đoàn, Thục Trinh lại càng ngỡ ngàng trước một thân hình cao lớn, khuôn mặt góc cạnh không tì vết. Anh ta mới ba mươi tuổi nhưng đã tốt nghiệp tiến sĩ ở Mĩ, là người kế thừa gia sản họ Trịnh với chỉ số IQ một trăm sáu mươi, lạnh lùng, xuất chúng đưa Trịnh Gia trở thành Tập đoàn ô tô không đối thủ. Không có bất kì một thông tin gì về đời sống tình cảm riêng tư của người có tên là Trịnh Thiên Vũ.

Lạ nhỉ, một người xuất sắc như thế sao lại chịu một cuộc hôn nhân sắp đặt với cô chứ? Không lẽ…anh ta bị GAY??? Thục Trinh trộm nghĩ, đẹp trai thế này mà ” gay ” thì phí thật đấy! Nhưng chắc bị gay thì mới nhắm mắt lấy cô để che mắt thiên hạ thôi. Thục Trinh chậc lưỡi, tay khẽ chạm lên khuôn mặt điển trai không góc ૮.ɦ.ế.ƭ tгêภ màn hình laptop:

– Haizzz, làm vợ trai đẹp không uổng, nhưng sống với kẻ “gay” thì…phí cả thanh xuân!

Gập laptop, cô thở dài. Mà thôi, đằng nào chả li hôn. Thế nhưng, li hôn thì thanh xuân của cô còn đâu nữa. Và nếu có phát sinh quαп Һệ với người đàn ông đó để họ có con nối dõi, với cái lí lịch từng là vợ anh ta, cô còn có thể tìm được tình yêu đích thực hay không? Những suy nghĩ cứ trở đi trở lại trong đầu cô khiến Đặng Thục Trinh không biết phải làm thế nào. Cô trằn trọc tгêภ giường rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Trong lúc Thục Trinh đang rối như tơ vò thì tại Trịnh Gia, ai cũng bận rộn cho hôn lễ trừ nhân vật chính – Trịnh Thiên Vũ. Thấy con trai dường như chả quan tâm gì đến chuyện hệ trọng này, bà Lam An sốt ruột nhưng cũng chỉ dám nhắc nhẹ:

– Vũ, còn bốn ngày nữa là đám cưới sẽ diễn ra, con không nghỉ được một buổi đi chụp hình sao?

Thiên Vũ vừa bước ra khỏi phòng tắm, tóc vẫn còn vương những giọt nước nhỏ xuống khuôn mặt nam tính, thờ ơ nói:

– Con đâu rảnh thời gian cho mấy việc tầm phào đó mẹ!

Bà Lam An giọng giục giã:

– Không lẽ đám cưới của con trai Tập đoàn Trịnh Gia mà không có ảnh cưới sao?

Thiên Vũ giọng lãnh đạm:

– Mẹ, thời đại nào rồi mà phải đi chụp hình. Vả lại, cái đám cưới này cũng chỉ là diễn kịch thôi, yêu đương gì đâu mà phải bày vẽ!

Mẹ anh nhíu mày:

– Ý con là sao? Thời đại nào mà cưới hỏi chả có hình cưới?

Trịnh Thiên Vũ lúc này mới quay lại đối diện với mẹ mình:

– Mẹ cứ lấy một bức hình của con và một bức hình của cô ta mặc váy cưới hay áo dài gì cũng được, ghép lại, chỉnh sửa đôi chút là thành hình cưới có gì đâu!

Bà Lam An lắc đầu ngán ngẩm:

– Con cứ lạnh như đá thế này thì đến bao giờ mẹ mới có cháu bế đây?

Trịnh Thiên Vũ bước vào phòng bên cạnh thay đồ. Mấy phút sau, anh bước ra với áo sơ mi tối màu, quần tây đen. Chiếc cúc áo phía tгêภ để hở, lấp ló vòm ռ.ɠ-ự.ɕ săn chắc bên trong khiến tạo hóa cũng ngây ngốc ngắm nhìn. Trước khi bước ra khỏi phòng, anh còn thản nhiên buông lại một câu:

– Mẹ thích có cháu thì ʇ⚡︎ự đi mà kiếm!

Bà Lam An chỉ biết vừa lắc đầu vừa thở dài ngao ngán. Bà biết tính Thiên Vũ, thằng con bà chịu làm đám cưới đã là may mắn cho Trịnh Gia lắm rồi. Nếu ép nó quá, con bà mà lặn mất tăm thì không những cả gia tộc họ Trịnh mất mặt mà cơ nghiệp này còn có nguy cơ bại vong. Thôi thì việc đến đâu tính đến đó vậy. Nghĩ thế, bà vội vàng gọi về nhà họ Đặng dưới quê của thím Năm, giục cô con dâu tương lai đi chụp một vài kiểu ảnh để ghép hình cưới với lí do con bà quá bận rộn không có thời gian chụp hình.

Dĩ nhiên là bố mẹ Thục Trinh vui vẻ đồng ý, nhưng khi hai người nói lại với cô con gáι thì Thục Trinh nhíu mày:

– Bố mẹ, nhà mình đâu nghèo hèn đến mức phải cung kính người ta như vậy? Đến hình cưới mà anh ta còn không chụp được thì còn làm nên trò trống gì nữa. Cái loại nhà giàu phách lối mà bố mẹ còn bảo sẽ đem lại hạnh phúc cho con sao ạ? Chả khác gì bảo con đâm đầu vào chỗ ૮.ɦ.ế.ƭ cả!

Dù cấm vận con gáι nhưng bố cô – ông Đặng Khôi vẫn luôn nhẹ nhàng trong mấy ngày qua, chỉ vì ông sợ cô con gáι duy nhất nghĩ quẩn mà làm bậy thì hỏng hết cả việc. Chỗ của con ông bây giờ là mơ ước của biết bao cô gáι ngoài kia, thế mà nó không muốn hưởng phúc. Thấy Thục Trinh tỏ ra khó chịu, ông dịu giọng:

– Thục Trinh, nhà người ta là Tập đoàn lớn, người hầu kẻ hạ đếm không hết. Con về đó chẳng phải đụng tay đụng chân việc gì. Nhà họ gia giáo, tư tưởng tiến bộ nên chắc con cũng chẳng phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu, không sướиɠ thì là gì? Cái ảnh cưới có quan trọng gì đâu con, cậu ấy quản lý cả cái tập đoàn lớn, để nghỉ vài ngày cho đám cưới thì chắc phải dồn công việc lại nên không có thời gian đi. Sau này nó đưa con đi chơi khắp nơi, thiếu gì cơ hội chụp hình!

Ông đã nói hết nước hết cái nhưng có vẻ như cô con gáι của ông vẫn tỏ ra khó chịu. Cô cau mày nói:

– Bố, con có cảm giác như bố mẹ đang bán con đấy! Chắc họ đưa cho bố mẹ nhiều tiền lắm nhỉ?

Đôi mắt ông Đăng Khôi lóe lên mấy tia phức tạp rồi nói:

– Đâu có, họ cũng chỉ có chút lễ để cảm ơn công sinh thành dưỡng dục của bố mẹ trong hai mươi mốt năm qua thôi. Mua bán gì đâu, sao con lại nói thế chứ! Thôi, con chịu khó, người có học cả, cứ tôn trọng nhau rồi sẽ có tình cảm sau.

Đặng Thục Trinh thắc mắc:

– Chẳng phải thím Năm nói sau này sẽ li hôn sao ạ? Cần gì phải có tình cảm ạ?

Bố cô giọng lấp £.¡.ế.ლ:

– Ừ… thì nếu thương yêu nhau được thì tốt, đỡ phải li hôn rồi lằng nhằng, con cũng chả cần phải mang tiếng một đời chồng.

Thục Trinh cười chua chát:

– Đến sát ngày cưới con còn chưa biết mặt mũi chú rể ra sao, lấy đâu ra hạnh phúc hả bố? Con cũng chả hiểu con sinh vào giờ gì mà lại thế này nữa…

Ông Đặng Khôi nhẹ giọng:

– Thôi, giờ con chưa quen nên thế. Bố mẹ hứa nếu họ dám khinh nhờn con, bố mẹ sẽ luôn bảo vệ con, yên tâm đi. Giờ bố sẽ chở con đi chụp hình cưới nhé, phải thật tươi tắn đấy!

Bố cô là thế, luôn biết cách ᵭάпҺ vào tâm lý người đối diện. Cách nói vừa như dỗ dành vừa như ra lệnh thường đạt hiệu quả. Ông buôn bán không lớn lắm nhưng ở vùng quê này cũng thuộc dạng có chút tiếng tăm. Tiệm áo cưới ông chọn cũng là lớn nhất vùng này .

Bên nhà trai nói ngày cưới sẽ có hẳn chuyên viên trang điểm từ thành phố xuống nên ông không lo lắng gì. Nhà họ giàu, kiểu gì chả muốn con ông thật xinh đẹp để họ khỏi xấu mặt với thiên hạ, với quan khách. Còn giờ đây, ông cứ lo cho Thục Trinh tấm ảnh cưới để ghép cái đã.

Thục Trinh thay đồ đi theo bố. Sau hơn cả tiếng đồng hồ trang điểm, cô lộng lẫy như một nàng công chúa xinh xắn, vừa đoan trang vừa có nét kiêu kì. Nét đẹp sẵn có hòa cùng son phấn xóa tan những giấu vết của ba đêm mất ngủ.

Bố cô cũng giải thích với tiệm áo cưới rằng chú rể ở nước ngoài chưa về kịp nên sẽ tới chụp sau. Họ cũng chẳng hỏi gì nhiều, chỉ làm tròn bổn phận chụp những bức hình thật đẹp. Trong ống kính, Đặng Thục Trinh khoác bộ váy cưới trắng ϮιпҺ khôi e ấp cầm đóa hoa, miệng khẽ cười nhẹ nhàng.

Dù khuôn mặt như một thiên thần được trang điểm kĩ lưỡng nhưng không giấu nổi ánh buồn bã thê lương trong đôi mắt thẳm sâu kia mà chỉ cần nhìn kĩ sẽ thấy. Khoác bộ váy cưới lên người, nhưng trong lòng Đặng Thục Trinh lại dồn dập những đợt sóng vỗ mãi không thôi…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *