Chuyến đò tình năm ấy chương 18

Tác giả : An Yên

Thiên Vũ nói đúng. Khi còn sống, chúng ta nên biết yêu thương, dành thời gian để yêu thương và quan tâm nhau. Mỗi giây phút trôi qua đều đáng trân trọng, vì thế, tại sao chúng ta không dùng phút giây đó để yêu thương? Cô chợt nghĩ, có lẽ bản chất của bà Lam An và Thiên Anh cũng không xấu đâu.

Có thể vì cô xuất thân quê mùa, bước chân vào làm dâu nhà giàu nên nhất thời họ chưa tin tưởng cô thôi. Những hi vọng tràn trề về một cuộc sống thuận hòa căng tràn trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ khiến Thục Trinh xua tan đi mọi lo lắng.

Vừa ngồi vào bàn làm việc, Thục Trinh đã thấy một núi công việc cần sắp xếp cho Thiên Vũ trong ngày hôm nay:

– Chà, hôm nay lịch lại dày đặc rồi!

Cô quay sang anh:

– Anh uống cà phê hay trà để em pha ạ?

Thiên Vũ đi lại gần cô, cúi xuống nhìn màn hình laptop rồi bất ngờ hôn chụt lên môi cô:

– Uống gì cũng được. Nhưng em chưa quen các lối đi lại trong Tập đoàn đâu, lạc vào tay ai thì anh mệt lắm. Để đấy anh gọi người đưa lên!

Thục Trinh nhíu mày:

– Thế bình thường ai pha đồ uống cho anh? Có phải mấy cô váy ngắn áo trễ như trong phim không?

Thiên Vũ bật cười:

– Haizzz, chồng em vừa gay vừa biếи ŧɦái,, em ghen làm gì cho mệt?

Thục Trinh nguýt anh:

– Hứ, đó là trước kia, chứ giờ…ai dám nói nữa…

Thiên Vũ nhìn thẳng vào mắt cô khiến Thục Trinh bối rối. Phải nói anh có đôi mắt rất đẹp, rất sâu, nhìn vào chẳng những không thấy đáy mà còn bị đắm chìm vào nữa. Cô lảng tránh cái nhìn của anh, tay vội lục trong túi và lấy ra hộp trà hoa cúc, huơ huơ trước mặt Thiên Vũ để xua đi cái không khí ái muội ban nãy:

– Em mang theo trà này! Em pha cho anh nha!

Thiên Vũ gật đầu:

– Ừ!

Nói xong, Thục Trinh đứng dậy và đi đến bình nước nóng. Ly trà hoa cúc được cô pha tỉ mỉ và cẩn thận đặt lên bàn làm việc của Thiên Vũ:

– Chủ tịch, trà của anh đây!

Thiên Vũ nãy giờ khoanh tay quan sát cô pha trà, giờ mới ôm lấy eo Thục Trinh từ phía sau:

– Tôi chưa thích uống!

Thục Trinh quay lại nhìn anh:

– Sao Chủ tịch không nói trước, lát trà nguội mất ngon đấy!

Thiên Vũ cong môi cười:

– Ai bảo em lanh chanh làm gì? Em phải bị phạt!

Lời vừa dứt, anh cúi xuống ή.ɠ.ậ.ɱ ɭ.ấ.γ môi cô. Lần thứ hai anh hôn cô, vậy mà sự đụ.ภ.ﻮ ς.ђ.ạ.๓ vẫn khiến trái tιм Thục Trinh ngây ngất. Cô thoải mái ʋòпg tay qua cổ anh. Nụ hôn của anh lần này không giống cái cách anh nhấm nháp một ly ɾượu vang như tối qua nữa, không nhấn nhá, không thăm dò khám phá mà như một sự khẳng định chủ quyền.

Anh mạnh bạo tách môi cô, luồn lưỡi mình vào mà càn quét trong khoang miệng cô, cuốn theo chiếc lưỡi nhỏ xinh của Thục Trinh mà hòa quyện. Môi lưỡi day dưa không dứt, bàn tay của Thiên Vũ ѵυốŧ ѵε lưng cô, kéo sát Thục Trinh vào mình khiến ς.-ơ τ.ɧ.ể cô nóng rẫy lên. Đến khi thấy hô hấp của cô trở nên khó khăn, anh mới lưu luyến rời ๒.ờ ๓.ô.เ sưng đỏ của cô. Thục Trinh ngượng ngùng đấm nhẹ ռ.ɠ-ự.ɕ anh:

– Anh phạt người ta thế à?

Thiên Vũ lau lau vết son tгêภ môi cô, hôn nhẹ một cái nữa rồi mới mỉm cười:

– Em còn bướng, anh sẽ tăng hình phạt đấy!

Thục Trinh trừng mắt nhìn anh:

– Em sẽ cho anh biết tay!

Thiên Vũ cúi sát mặt cô:

– Ở đây á?

Thục Trinh lại rúc mặt vào vòm ռ.ɠ-ự.ɕ của anh vì xấu hổ:

– Thôi đi, đầu óc đen tối!.

Anh vuốt vuốt mái tóc dài của cô rồi cười:

– Là em đen tối, anh chỉ hỏi là em định cho anh biết tay ở đây luôn hay ở đâu thôi mà!.

Cãi nhau với Thiên Vũ chẳng khác gì đưa dây buộc mình nên Thục Trinh đành im lặng.

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên cùng giọng nữ trẻ trung:

– Anh Vũ!

Thục Trinh còn chưa kịp đẩy Thiên Vũ ra thì cάпh cửa đã bật mở. Thục Trinh luống cuống nhìn ra – Là Cẩm Ly. Cô và Thiên Vũ lúc này ở trong một tư thế hết sức mờ ám – Chủ tịch và thư kí đang ôm lấy eo nhau. Trần đời chưa thấy ai bất lịch sự như cô ta. Xinh đẹp, giỏi giang ở đâu không biết, phép tắc tối thiểu cũng không có. Nhưng không sao, chắc chỉ cô ta mới ʇ⚡︎ự cho mình cái quyền ʇ⚡︎ự tiện ấy. Đã ʇ⚡︎ự bước vào đây khi chưa được Chủ tịch cho phép, Cẩm Ly lại còn ra vẻ phách lối. Nhìn thấy khung cảnh trước mặt của vợ chồng Thiên Vũ, cô ta ngớ người:

– Ơ…

Thục Trinh nhìn điệu bộ ngạc nhiên của cô ta mà buồn cười ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Nghĩ đến mấy câu khiêu khích tối qua của Cẩm Ly, Thục Trinh lóe lên suy nghĩ trêu cho cô ta tức chơi. Cô ngước nhìn Thiên Vũ, kiễng chân chủ động hôn lên làn môi phong tình của anh rồi chỉnh lại chiếc cà vạt cho chồng và cười:

– Được rồi, tối em đền nha! Anh tiếp khách đi, em làm việc tiếp đây!

Nhận ra ánh mắt và cử chỉ của Thục Trinh, Thiên Vũ cũng tỏ ra như không thấy Cẩm Ly, anh nhìn Thục Trinh đắm đuối, véo nhẹ lên mũi cô:

– Em hứa rồi đấy nhé!

Anh cũng chỉnh lại chiếc nơ ở cổ áo cho cô rồi mới bước tới bàn làm việc, chỉ chiếc ghế đối diện :

– Ngồi đi, Cẩm Ly!

Cẩm Ly hết nhìn Thục Trinh rồi sang Thiên Vũ, ánh mắt lóe lên những tia bực tức rồi nện gót giày lại ngồi xuống ghế :

– Anh Vũ, anh tốt nghiệp tiến sĩ ở Mỹ, về Việt Nam lấy một cô vợ nhà quê rồi bị ngấm cái tính vô phép tắc của lũ quê mùa ấy à. Đây là Tập đoàn Trịnh Gia chứ đâu phải phòng ngủ của hai người!

Thiên Vũ cười rõ tươi:

– Câu đó anh nên hỏi em mới đúng. Em là một du học sinh, được học hành ở xứ sở cờ hoa về mà phép lịch sự tối thiểu cũng không có!.

Cẩm Ly cãi ngang:

– Em đã gõ cửa!

Thiên Vũ nhíu mày:

– Nhưng chưa được sự đồng ý của anh, không ai có quyền vào đây. Lỡ phòng không có người mà anh quên khóa chẳng hạn, ai muốn vào làm gì thì làm à? Mặt khác, Thục Trinh là vợ anh, anh có thể ôm hôn cô ấy ở bất kì đâu – ngoài đường, trong vườn, mọi nơi, kể cả hội trường của Tập đoàn, huống gì đây lại là phòng làm việc riêng của anh!

Cẩm Ly im lặng. Nhưng Thục Trinh đảm bảo là tιм gan cô ta đang sôi lên ùng ục vì tức. Tuy nhiên, Cẩm Ly vẫn trưng ra bộ mặt thảo mai:

– Vâng, là quyền riêng tư của hai người ạ, nhưng đây là nơi làm việc! À, nhưng thôi, lần sau em sẽ rút kinh nghiệm ạ. Em cứ tưởng như lúc còn ở Mĩ…

Thục Trinh đang tò mò cái ” lúc còn ở Mĩ” mà Cẩm Ly nhắc tới thì Thiên Vũ cắt ngang:

– Ở Mĩ, người ta rất tôn trọng quyền ʇ⚡︎ự do cá nhân, em càng nói lại càng lộ ra những cái không tốt đẹp của bản thân đấy! Quay lại công việc đi, em đến đây sớm như vậy để làm gì?

Cẩm Ly liếc nhìn Thục Trinh rồi nói:

– À…việc này…

Thiên Vũ ôn tồn nói:

– Thục Trinh là vợ của anh, cũng là thư kí riêng của anh, việc gì cô ấy cũng nên biết hết, không cần giấu diếm gì!

Cẩm Ly ném cho Thục Trinh một ánh mắt chán ghét rồi nói:

– À, chả là bố em muốn nhượng lại số cổ phần của ông ở Trịnh Gia cho em. Em muốn chuyển số cổ phần đó sang tên anh để anh củng cố địa vị!

Thiên Vũ nhướn đôi mày rậm tỏ vẻ ngạc nhiên:

– Trương Cẩm Ly biết hi sinh lợi ích cá nhân để củng cố địa vị cho người khác từ bao giờ thế? Theo kinh nghiệm của tôi sau hơn hai mươi năm quen em thì chắc chắn sẽ có điều kiện đi kèm!

Cẩm Ly gật đầu:

– Chả ai hiểu em bằng anh Vũ! Đằng nào gia đình em cũng có Công ty riêng, không lớn bằng Trịnh Gia nhưng Trương Thị cũng có tiếng trong thị trường thời trang. Vì thế, số cổ phần ở Tập đoàn ô tô lớn như Trịnh Gia dư dả cho bố em dưỡng già. Nhưng ông lại nhường lại cho em vì muốn em khai thác thêm, hiểu biết thêm về kinh doanh ô tô, còn bản thân em muốn tiến xa thêm một phương diện khác…

Cẩm Ly ngập ngừng nhìn Thục Trinh rồi nói:

– Đằng nào cuộc hôn nhân của anh cũng chỉ là sắp đặt, giờ anh hám của lạ nên mặn nồng chứ vài tháng nữa thể nào chẳng ra tòa. Chả ai phù hợp với anh hơn em, nên em nghĩ mình vẫn còn cơ hội…làm vợ anh!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *