Chuyến đò tình năm ấy chương 14

Tác giả : An Yên

Thục Trinh ngước đôi mắt đã đỏ hoe nhìn Thiên Vũ:

– Anh…nói sao cơ? Tôi được về thăm nhà ư?

Thiên Vũ cười:

– Cô đi lấy chồng chứ có phải bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς đâu mà bảo không về nhà được! Yên tâm đi!

Thục Trinh ái ngại:

– Nhưng…chắc gì mẹ đã cho…

Thiên Vũ nhướn đôi mày rậm:

– Cô lấy tôi chứ có phải lấy mẹ đâu! Vả lại, đáng lẽ cưới xong có phong tục về ” lại mặt ” nhà gáι, vì tôi bận quá nên chúng ta chưa làm việc này. Đó là lỗi của tôi. Thứ bảy chúng ta sẽ về, nếu cô thích ở lại thì chủ nhật chúng ta sẽ lên đây!

Thục Trinh không nghĩ cô được về nhà lại còn những hai ngày và lại đi cùng anh ta nên há hốc miệng:

– Anh về cùng tôi sao?

Thiên Vũ nhíu mày nhìn cô:

– Cô nói hay nhỉ, về lại mặt thì rõ ràng phải cả tôi và cô cùng về chứ? Vả lại, một mình cô về rồi cô trốn luôn thì mười cái đầu của tôi cũng chả đền được. Tôi chả sợ mẹ nói đâu, chỉ là tôi quen uống trà hoa cúc mỗi đêm rồi.

Thục Trinh tủm tỉm cười:

– Anh muốn tôi ở bên để pha trà hoa cúc đúng không? Tôi pha trà ngon nhờ?

Thiên Vũ ném cho cô một ánh mắt khó tả:

– Tôi thấy độ tưởng bở của cô ngày càng nặng rồi đấy. Là thói quen thôi, uống cả tháng, bây giờ không ai pha cho, xuống ʇ⚡︎ự pha thì đơn giản nhưng mất thời gian!

Tâm tình của Thục Trinh vui vẻ hẳn sau những câu nói vu vơ của chồng. Cô cảm giác như người đàn ông này không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, thậm chí còn rất ϮιпҺ tế nữa!

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô nói:

– Anh Vũ, vậy công việc của anh thì sao?

Thiên Vũ gật đầu:

– Tôi thu xếp được! Ăn đi! Chiều còn đi gặp đối tác với tôi!

Thiên Vũ vừa nói, tay anh vừa gắp một miếng cá đã chín từ trong nồi lẩu mắm đặt vào bát Thục Trinh. Còn cô thì vì câu nói vừa rồi mà ngạc nhiên:

– Đi đâu ạ?

Thiên Vũ nhíu mày:

– Ơ, thế cô xếp lịch cho tôi làm gì? Chả phải sáng nay cô nói hai giờ rưỡi chiều nay chúng ta sẽ đi gặp người bên Công ty X sao?

Thục Trinh gật đầu:

– Phải, tôi không quên. Nhưng tôi chưa biết gì cả, đi với anh để làm gì?

Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn cô:

– Không biết thì phải đi để biết! Học cả đấy! Hợp đồng sáng nay cô xem là của Tập đoàn Trịnh Gia và công ty X đấy thôi!

Thục Trinh bần thần nhìn Thiên Vũ :

– Cảm ơn anh!

Thiên Vũ tỏ ra ngạc nhiên:

– Này, cô hôm nay làm sao thế? Bình thường tôi thấy cô đanh đá lắm mà, sao nay mít ướt thế! Có uống nhầm tђยốς gì không?

Thục Trinh phì cười. Anh ta lúc nào cũng đảo ngược tình thế, đưa cảm xúc của cô từ lâng lâng ҳúc ᵭộпg sang bực bội nhưng lại pha chút hài hước. Thế nhưng, chẳng hiểu sao Thục Trinh lại thích ᵭấu khẩu với anh ta. Từ sáng tới giờ cảm xúc của cô thay đổi nhiều lắm nhưng dường như cô nhận ra một điều mới mẻ, hình như điều ấy rõ rệt hơn cả – mỗi ngày trôi qua, có vẻ như cô lại thích anh ta thêm một chút. Cô nhoẻn miệng:

– Tôi có uống tђยốς gì đâu mà nhầm? Tôi cảm ơn vì anh cho tôi cơ hội học hỏi. Hôm qua anh nói tới chuyện học, tôi cứ tưởng phải ghi chép như các giáo trình ở lớp chứ không phải thế này. Anh không sợ tôi làm hỏng việc sao?

Thiên Vũ lắc đầu:

– Không, một người ham hiểu biết thì họ sẽ biết cách thận trọng trong quá trình tiếp thu để học hỏi một cách tốt nhất và sẽ tránh được tổn thất.

Thục Trinh gật gù thấu hiểu những lời anh ta nói. Cô hiểu là Thiên Vũ tin ở năng lực của cô và cho cô cơ hội thử thách. Thục Trinh buột miệng:

– Thế…trưa nay anh nghỉ lại Tập đoàn à?

Thiên Vũ lại gắp cá và mấy miếng nấm rơm vào bát cô rồi nói:

– Ừ!

Thục Trinh lục lọi trí nhớ. Hai người và một phòng làm việc, ngủ thế nào nhỉ? Đang suy nghĩ, cô nghe giọng Thiên Vũ vang lên:

– Làm kinh doanh cần phải quan sát kĩ để đưa ra nhận định!

Thục Trinh ngước lên:

– Hả?

Thiên Vũ ngồi thẳng lưng, nhìn cô:

– Vào phòng phải nhìn xem có những gì chứ không phải lao đến ghế mà ngồi đâu! Ở phòng làm việc có một vách ngăn, trong đó có giường ngủ, gần giống ở nhà đấy. Cô ngủ ở đó!

Thục Trinh “à” lên một tiếng, vẫn là Thiên Vũ nhìn ra thái độ và suy nghĩ của cô:

– Còn anh thì sao?

Thiên Vũ nhún vai:

– Sofa!

Thục Trinh tưởng tượng ra cảnh thân hình cao lớn của Thiên Vũ nằm tгêภ ghế sofa sẽ rất chật vật. Nhưng biết làm sao được? Thiên Vũ nheo mắt nhìn cô cười:

– Xót tôi à?

Bị bắt bài, nhưng Thục Trinh vẫn ném cho anh ta một ánh mắt sắc lẹm:

– Anh lây tính tưởng bở của tôi nhanh thế!

Thiên Vũ thủng thẳng đáp:

– Ờ thì có người nói tôi biếи ŧɦái, nên giả vờ nghiêm túc để cô đỡ sợ!

Cuộc trò chuyện không quá dài nhưng đủ khiến Thục Trinh thấy vui vẻ. Sau khi về Tập đoàn, quả là cô ngủ tгêภ giường còn Thiên Vũ ra sofa. Người đàn ông này rất sạch sẽ, một chỗ nghỉ tạm buổi trưa cũng rất gọn gàng, thơm tho.

Hai giờ rưỡi chiều, cô và Thiên Vũ có mặt tại địa điểm đã định trước. Tổng giám đốc Công ty X là một gã vừa béo vừa lùn. Ông ta ngạc nhiên khi thấy Thiên Vũ bước vào cùng Thục Trinh:

– Ồ, Chủ tịch của Trịnh Gia hôm nay có đem theo mĩ nhân sao?

Thiên Vũ nhếch môi cười, nhìn sang Thục Trinh:

– Đây là thư kí riêng của tôi!

Người đàn ông kia giơ tay ra hướng về phía Thục Trinh, không quên nhìn cô bằng một ánh mắt đầy sắc dục:

– Hân hạnh được biết em! Anh không nghĩ Chủ tịch của Trịnh Gia lại tuyển thư ký, anh còn nghĩ anh ta không thích phụ nữ!

Thiên Vũ đủng đỉnh nói một câu:

– Và cô ấy cũng là vợ tôi – Thục Trinh.

Nụ cười tгêภ môi gã kia tắt ngấm. Gã làm ra bộ mặt nghiêm chỉnh:

– Xin lỗi, hôm đám cưới hai người, tôi đang ở nước ngoài nên chưa thấy dung nhan cô dâu. Tôi có cử đại diện đem quà mừng tới!

Thiên Vũ mỉm cười:

– Cảm ơn anh! Chúng ta vào việc thôi!

Sau một giờ đồng hồ thì mọi việc xong xuôi. Thục Trinh chỉ ngồi lắng nghe, ghi chép và quan sát cách làm hợp đồng để học hỏi.

Năm rưỡi chiều, vợ chồng cô về tới Biệt thự. Thục Trinh ngạc nhiên khi thấy những người giúp việc trước kia đã trở lại đầy đủ. Mọi thứ cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Thục Trinh mỉm cười chào mọi người và họ lại chào cô bằng cách trịnh trọng như cũ:

– Chào cô chủ!

Thục Trinh nhìn những công việc hàng ngày cô tất bật làm , nay nhiều người nên trông họ thảnh thơi hơn:

– Các bác giúp cháu nhé!

Thiên Vũ kéo tay cô:

– Em lên tắm rửa đi. Đó là việc của họ. Họ được trả lương để làm việc đó!

Thục Trinh nghe theo Thiên Vũ, vội đi tắm rửa. Nhưng xong xuôi, cô lại ngồi bần thần tгêภ giường – biết mặc gì để đến bữa tiệc đây? Đồ của cô chỉ là những bộ quần áo bình thường, làm sao bây giờ?

Đang ngơ ngác nghĩ ngơi, cô thấy Thiên Vũ ngó đầu vào:

– Sao thế? Quên bữa tiệc rồi à?

Thục Trinh lắc đầu:

– Tôi không quên nhưng…đồ của tôi…có vẻ không phù hợp!

Thiên Vũ mỉm cười bước vào phòng, rồi cũng như lúc sáng, anh kéo tay cô:

– Đi thôi!

Thục Trinh rụt tay lại:

– Đi đâu?

Anh nghiêng đầu nhìn cô:

– Đi làm đẹp chuẩn bị cho bữa tiệc!

Rồi anh lại lái xe đưa cô đến một cửa hàng thời trang lớn hơn chỗ sáng nay nữa. Lại tiếp tục các nhân viên có một tiếng đồng hồ để làm đẹp cho ” phu nhân Chủ tịch” với phong cách dự tiệc. Lần này, Thục Trinh khoác lên mình bộ váy đuôi cá, vai hơi trễ, phần tгêภ ôm sát khoe trọn ba ʋòпg hoàn hảo, phía dưới xòe theo hình đuôi cá. Tóc búi gọn và hơi rối, hai ngọn buông ʇ⚡︎ự nhiên xuống hai bên tai, có thể nói kiêu sa và quyến rũ.

Bảy giờ tối. Sảnh chính của Tập đoàn Trịnh Gia tối nay rực rỡ như một sân khấu lớn. Từ ngoài cổng nhìn vào, các loại đèn được kết hợp với nhau, đẹp đến ngỡ ngàng. Vừa đưa xe vào chỗ, Thiên Vũ khoác tay Thục Trinh vào trong theo một lối đi được rải thảm đỏ. Cô có cảm giác như đây là một lễ trao giải thưởng nghệ thuật vậy. Nhưng thực ra, đây là bữa tiệc thường niên của Trịnh Gia.

Thục Trinh gặp bố mẹ chồng ngay gần cổng. Trông bà Lam An được trang điểm kĩ lưỡng, toát lên vẻ sang trọng và quý phái. Thiên Anh cũng rất xinh tươi. Chào hỏi bố mẹ chồng xong, cô được Thiên Vũ khoác tay vào phía trong. Vừa đi được mấy bước, cô bỗng thấy một dáng hình ร-є-אy ở đâu nhào đến cầm lấy tay chồng mình:

– Vũ, anh bỏ bê em hơi lâu rồi đấy!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *