Chuyến đò tình năm ấy chương 12

Tác giả: An Yên

Đặng Thục Trinh vừa ngạc nhiên vừa thấy ấm lòng ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Trước bao nhiêu cô gáι xinh đẹp mà anh ấy vẫn khen cô ” đẹp sẵn rồi”. Hình như dòng nước ấm len lỏi trong tιм cô lại rộng lớn thêm một chút . Giá mà anh ta bớt lạnh lùng, nói năng ʇ⚡︎ử tế thì quả là hoàn hảo. Thục Trinh ngượng ngùng ngồi vào ghế trang điểm, giả vờ mắng yêu chồng bằng giọng điệu ngọt ngào:

– Anh hay ghê, để em mặc đồ ở nhà vào một cửa hàng sang trọng thế này!

Cô muốn những ánh mắt mê mẩn của những cô gáι kia bớt ngắm nhìn vẻ điển trai của Thiên Vũ mà chuyên tâm vào việc trang điểm cho cô. Thế nhưng câu nói của Trịnh Thiên Vũ lại khiến cô đỏ mặt:

– Vì anh muốn mọi người đều biết rằng vợ của Trịnh Thiên Vũ không chỉ đẹp dưới lớp son phấm mà mặt mộc cũng đã xinh rồi!

Ôi trời, ai mà không biết cô và anh ta đang diễn chắc tan chảy cả con tιм mất thôi. Nhiều khi cô chả hiểu nổi một Thiên Vũ lầm lì lại nói ra được những câu mùi mẫn đến thế.

Sau năm mươi lăm phút vật lộn với son phấn và váy vóc thì Đặng Thục Trinh thật sự lột ҳάc với một phong cách mới mẻ và hiện đại. Mái tóc của cô được uốn xoăn nhẹ trông vừa nữ tính lại sang trọng. Cô khoác lên mình chiếc áo có tông màu nhẹ nhàng, cổ thắt nơ phá cách ᵭộc đáo kết hợp cùng chân váy khoe trọn những nét đẹp của ς.-ơ τ.ɧ.ể nhưng cũng rất dịu dàng. Bên ngoài khoác hờ một chiếc áo khiến cô trở nên lịch thiệp mà quyến rũ.

Từ trong phòng bước ra, Thục Trinh khiến Trịnh Thiên Vũ ngỡ ngàng mất mấy giây. Rồi anh mỉm cười:

– Không quá vất vả để điểm tô cho một người đã sẵn những đường nét đẹp nhỉ?

Một cô gáι mỉm cười:

– Dạ thưa chủ tịch, quả là phu nhân rất xinh rồi nên chúng tôi chỉ cần trang điểm nhẹ. Anh hài lòng không ạ? Anh vẫn thanh toán qua thẻ đúng không ạ?

Trịnh Thiên Vũ mỉm cười:

– OK . Các cô làm rất tốt!

Anh khoác tay cô ra khỏi cửa hàng thời trang. Khi đã yên vị trong xe, Thục Trinh mới mở lời:

– Cảm ơn anh nhé! Chắc anh thường xuyên đến đây mua đồ cho bạn gáι hay đưa cô ấy tới đây làm đẹp nhỉ? Vì tôi thấy họ khá thân thuộc với anh!

Trịnh Thiên Vũ trả lời cô:

– Một lần, với Thiên Anh hôm sinh nhật con bé. Cô ghen à?

Thục Trinh dù mặt ửng đỏ nhưng miệng vẫn cong cớn:

– Tôi mà thèm ghen á? Kiểu đàn ông như anh may lấy được tôi chứ nếu không thì ế dài dài nhá. Người đâu mà lạnh lùng như băng. Dạng này con gáι chỉ có nước chạy mất dép!

Trịnh Thiên Vũ vừa chuyên tâm lái xe vừa nhíu mày:

– Thế phụ nữ các cô thích kiểu đàn ông như thế nào?

Đặng Thục Trinh giảng giải:

– Chúng tôi thích những người đàn ông tâm lý với người yêu, nhẹ nhàng, biết quan tâm. Tôi khuyên anh, sau này có yêu ai thì phải hiểu cảm xúc của họ, ân cần hơn với họ, đừng có suốt ngày cắm mặt vào công việc rồi để họ thấy cô đơn, lạc lõng và rời xa anh đấy!

Trịnh Thiên Vũ tò mò:

– Tôi lấy vợ rồi thì cần gì người yêu nữa? Tôi không thuộc tuýp người dễ thay đổi!

Thục Trinh trố mắt:

– Ơ, thế mẹ không nói với anh là sau này chúng ta sẽ li hôn sao? Chỉ vì tôi và anh hợp tuổi. Mẹ đâu cần con dâu, chỉ cần cháu nội và do người hợp với anh sinh ra.

Trịnh Thiên Vũ mắt vẫn nhìn về phía trước và hỏi cô:

– Thế cô có muốn li hôn không?

Cô có muốn hay không? Dù cô và Thiên Vũ chưa chung chăn gối nhưng bốn tháng qua, thực sự nếu nói không có chút tình cảm gì với người đàn ông bên cạnh là nói dối. Nghĩ đến việc sau này li hôn, cô cứ thấy tiêng tiếc một cái gì đó không nói rõ nên lời. Một thời gian ngắn và hai người chỉ trò chuyện qua loa, rồi còn cãi cọ, thách thức nhau nữa, nhưng cô không thể phủ nhận rằng Trịnh Thiên Vũ là một người đàn ông tốt, rất tốt, chỉ là quá ham việc và lạnh lùng thôi. Thục Trinh bần thần suy nghĩ, nếu sau có bị bắt buộc phát sinh quαп Һệ và họ có con, phải đưa đứa con mình mang nặng đẻ đau, dứt ruột sinh ra cho họ rồi chia tay, làm sao cô có thể chịu nổi.

Cô chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ nhưng nghĩ đến tình ɱ.á.-ύ mủ, cô quả thật không đành. Khoang xe duy trì một không gian thinh lặng đến mức nghe được cả hơi thở của hai người. Bất giác, cô liếc nhìn người đàn ông tuấn tú bên cạnh, định mở miệng nói ra từ ” không” nhưng rồi lại nuốt hết vào trong. Trịnh Thiên Vũ lại lên tiếng phá tan bầu không khí yên ắng:

– Mà tôi nghe các cụ nói, những cặp vợ chồng hợp mệnh, hợp phong thủy ý thì có bỏ vào trong cối đâm cũng chẳng bay ra ngoài được đâu. Nên tôi nghĩ cô và tôi cũng thế. Ai bảo cô hợp tôi làm gì?

Hợp? Thế nào là hợp đây? Cô và Thiên Vũ bước vào một cuộc hôn nhân không tình yêu, không có nền tảng cơ bản đó thì làm sao có được hạnh phúc? Nhưng có lẽ, ở thời điểm hiện tại cô cứ chấp nhận thế đã, đến đâu tính tới đó, lo xa cũng có được gì đâu…

Đang bần thần suy nghĩ, Thục Trinh không để ý rằng chiếc siêu xe đã chạy vào Tập đoàn Trịnh Gia và đang chầm chậm đi xuống đường hầm. Cô nhìn xung quanh, toàn xe ô tô sang trọng, khϊếp, nhân viên Tập đoàn này giàu ghê! Trịnh Thiên Vũ lên tiếng:

– Đây là xe của các thành viên Hội đồng quản trị, không phải của nhân viên đâu!

Trời, người đàn ông này lạ quá, luôn biết cô đang nghĩ gì. Thế này mà không làm nghề thầy bói thì hơi phí nhỉ? Cô đang miên man suy nghĩ một cách tiếc rẻ thì lại nghe anh chàng kia nói:

– Cô không định ngồi đây ngắm xe đến chiều chứ?

Thục Trinh giật mình, vội tháo dây an toàn và chờ Thiên Vũ mở cửa xe rồi cùng anh ta đi vào.

Theo một cầu thang máy đi lên tầng một, đó là sảnh chính của Tập đoàn Trịnh Gia. Phải nói nó rộng lớn và sang trọng khủng khϊếp. Ở đây có mấy chiếc xe đời mới được trưng bày, cái nào cũng bóng loáng. Thấy Thiên Vũ và Thục Trinh bước tới, ai nấy đều cúi rạp chào đón như kiểu nghênh đón một vị quan chức cấp cao của nhà nước. Cũng phải, anh ta là Chủ tịch của Tập đoàn to đùng này, ai chả phải nể chứ! Theo một lối hành lang, Thục Trinh và Thiên Vũ bước vào một chiếc thang máy có cάпh cửa màu vành lấp lánh. Anh bấm lên tầng thứ ba mươi rồi quay sang cô:

– Đi giày cao gót có quen không?

Thực ra Thục Trinh khá cao ráo nên cô thường đi giày bệt. Nhưng lần này, đôi giày cao gót mới phù hợp với bộ váy cô đang mặc tгêภ người. Cô không nghĩ Thiên Vũ để ý tới cả điều này, cô vội xua tay:

– Không đâu, đôi giày này đế không nhọn, lại cao cả trước cả sau nên tôi đi thoải mái lắm!

Trịnh Thiên Vũ nhìn lên số tầng nhảy tгêภ thang máy và nói:

– Tôi chọn đôi chỉ cao năm ρhâп vì nghĩ cô quen đi giày bệt. Nếu lát nữa vào phòng không thích thì cứ tháo ra!

Thục Trinh há hốc miệng:

– Anh chọn á?

Thiên Vũ cong môi cười:

– Cô đừng chê gu thẩm mĩ của tôi thế chứ?

Thục Trinh nhoẻn miệng:

– Tôi có chê đâu!

Trịnh Thiên Vũ đáp trả cô:

– Miệng không chê nhưng mắt cô thì có!

Haizzz, rốt cuộc thì Đặng Thục Trinh không hiểu nổi bộ óc anh ta chứa gì mà cái gì cũng biết. Vừa lúc đó, tiếng ” ting” vang lên, cửa thang máy mở ra. Đó là tầng cao nhất của tòa nhà, không gian thoáng mà rộng. Một lối đi lớn và khá dài dẫn bước chân hai người tới trước một căn phòng có bảng ghi ” Chủ tịch Hội đồng quản trị – Trịnh Thiên Vũ”. Thì ra đây là phòng làm việc của anh ta.

Thiên Vũ mở cửa bước vào, Thục Trinh cũng vội vã theo sau. Đó là một căn phòng rộng được bài trí bằng hai phông màu đen và trắng trông rất vừa mắt lại không kém phần sang trọng. Bàn làm việc rất gọn gàng, y như phòng làm việc ở nhà của anh ta. Một bộ sofa vừa vặn, ngay ngắn, ấm chén sạch sẽ được đặt tгêภ bàn. Thiên vũ đi đến chiếc tủ lạnh trong phòng và hỏi cô:

– Nước cam nhé!

Vừa nói, anh ta vừa mở tủ lạnh và lấy lon nước cam đưa cho cô. Đang khát, Thục Trinh vội bật ra và tu một hơi mạnh. Có mình anh ta ở đây thôi mà, đâu phải ngại gì!

Uống xong, cô nói:

– Cảm ơn anh! Nhưng tại sao anh không đưa tôi xuống phòng nhân sự hoặc đại loại như thế, vì tôi còn phải học thêm mà?

Trịnh Thiên Vũ cũng rót một ly nước ra uống rồi chỉ vào chiếc bàn kê ngay ngắn cạnh bàn làm việc của anh:

– Chỗ của cô ở đây!

Thục Trinh ngạc nhiên:

– Anh dạy tôi à?

Thiên Vũ gật đầu:

– Ừ, tôi dạy cô và cô làm thư kí riêng cho tôi để lấy lương trả học phí! Tôi không dạy không công!

Thục Trinh ngỡ ngàng:

– Tôi tưởng Tập đoàn có chuyên gia như anh nói?

Thiên Vũ mỉm cười:

– Ừ, có, nhiều là đằng khác. Nhưng tôi thích dạy! Để cô chạy lung tung ngoài kia lỡ lạc lại phiền phức lắm. Tối nay sẽ có tiệc của Tập đoàn, tôi sẽ giới thiệu nhân sự luôn. Làm cho tốt đấy!

Nói xong, vị Chủ tịch quay lại ghế của mình ngồi với vẻ nghiêm trang lắm… Còn ở bàn bên kia, có ai đó đang mỉm cười…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *