Chuyến đò tình năm ấy chương 10
Tác giả : An Yên
Nghe những lời hăm dọa của Thiên Anh, lòng Thục Trinh ban đầu có gợn lên một chút lo lắng nhưng rồi cô gạt đi. Qua chuyện này, cô hiểu rằng Thiên Anh không phải người đơn giản nhưng chẳng thể làm gì ngoài việc phải cẩn thận. Nhà lắp camera khắp nơi mà cô ta còn giở trò được thì thiếu gì dịp để Thiên Anh hại cô chứ. Tuy nhiên, chắc chắn Thiên Anh muốn làm gì cũng phải chờ một thời gian nữa, khi mọi chuyện lắng xuống cái đã.
Tối hôm đó, Thục Trinh mệt mỏi bước lên phòng. Trịnh Thiên Vũ đang làm việc. Chả hiểu sao anh ta nhiều việc thế mà chẳng tuyển thêm nhân viên nhỉ? Suốt ngày làm việc, đến đêm cũng không được nghỉ ngơi. Vừa không muốn quấy rầy khi Thiên Vũ đang tập trung làm việc, lại vừa muốn nói câu cảm ơn anh ấy chuyện sáng nay nên Thục Trinh cứ chần chừ, tần ngần đứng ở cửa phòng nhìn người đàn ông trước mặt đang nhíu mày chăm chú vào chiếc laptop. Đến khi chân đã mỏi nhừ, cô chợt nghe một giọng nói trầm trầm truyền đến tai:
– Cô nhìn gì thế?
Đặng Thục Trinh giật mình bối rồi. Mấy giây sau mới ổn định mọi suy nghĩ trong đầu, cô nói:
– À…tôi…tôi muốn cảm ơn anh chuyện sáng nay. Nhưng vì tôi thấy anh đang làm việc nên…
Thiên Vũ vẫn không rời mắt khỏi màn hình laptop:
– Không có gì! Là tôi muốn công bằng cho mọi người thôi!
Tất nhiên là Thục Trinh hiểu, ngoài cái danh vợ hợp pháp thì cô chẳng có liên quan gì với anh ta về mặt tình cảm cả. Anh ta rõ ràng không vì cô nhưng những việc anh ta làm khiến cô cảm kích. Dẫu sao, Thiên Anh cũng là em gáι của Thiên Vũ, nhưng anh ta chẳng những không bênh vực mà còn vạch rõ cái sai của em ruột mình. Anh ta không hùa vào nghi ngờ, mắng cҺửι cô như những người khác. Trong căn nhà này, ít ra còn có bố chồng cô muốn điều tra sự việc, có Trịnh Thiên Vũ hiểu rõ bản chất mà muốn tìm lại công bằng. Thế là được rồi, ở nơi lạ nước lạ cái như ngôi biệt thự to lớn này, chí ít cô cũng được an ủi. Thục Trinh gật đầu rồi nói:
– Dẫu sao tôi cũng cần nói một tiếng cảm ơn anh. À, anh có muốn uống một tách trà cho đỡ căng thẳng không? Tôi pha cho anh nhé!
Thiên Vũ hơi ngạc nhiên trước câu nói của Thục Trinh, nhưng rồi ánh mắt anh quay lại vẻ bình thản, gật đầu:
– Cảm ơn cô!
Thục Trinh nhanh nhẹn đi xuống bếp. Cô nghĩ để đáp lại việc sáng nay, cô cũng nên làm một điều gì đó. Vả lại, vợ pha trà cho chồng cũng là chuyện bình thường mà. Sáng nay, cô có nhờ thím Năm mua giúp một hộp trà hoa cúc vì có nghe mẹ chồng cô nói bà dạo này cảm thấy hơi căng thẳng. Ban nãy cô định pha cho bà nhưng lại thấy thím Năm nấu nước lá gì đó rồi nên lại thôi.
Cầm cốc trà hoa cúc lên phòng, đặt trước mặt Thiên Vũ, cô nhẹ nhàng:
– Anh uống đi! Trà hoa cúc sẽ giảm căng thẳng và lại giúp anh ngủ ngon nữa!
Thiên Vũ lại gật đầu:
– Ừ!
Để không khí đỡ căng, Thục Trinh nhoẻn cười:
– Anh không có trợ lý sao? Tôi thấy anh không có cả thời gian nghỉ ngơi đấy!
Thiên Vũ nhấp một ngụm trà rồi trả lời cô:
– Tôi có đến ba trợ lý!
Trời, ba trợ lý mà vẫn nhiều việc vậy sao? Cô từng tìm hiểu và biết Trịnh Gia là một tập đoàn lớn. Nhưng theo như lời Thiên Vũ nói thì chắc chắn phải có một lượng hợp đồng khổng lồ thì mới chả bao giờ hết việc như thế này. Vậy nhưng chưa bao giờ cô thấy nét mệt mỏi tгêภ khuôn mặt kia. Anh ta quả là rất tài giỏi. Cô sẽ tìm một dịp thích hợp để học hỏi Thiên Vũ.
Đang ngơ ngẩn ngắm trai đẹp với bao suy nghĩ, Thục Trinh giật mình khi nghe tiếng Thiên Vũ:
– Muốn hỏi gì sao?
Anh ta luôn đọc được suy nghĩ của cô. Thục Trinh ấp úng:
– À…không…anh làm việc đi ạ!
Cô định bước đi, Thiên Vũ lại lên tiếng:
– Thiên Anh còn chưa hiểu chuyện, cô đừng chấp nó!
Thực ra Thiên Anh cũng trạc tuổi Thục Trinh, nhưng cái kiểu tiểu thư con nhà giàu thì bao giờ cũng nhìn cuộc đời màu hồng và muốn mọi thứ theo ý mình. Thiên Anh sinh ra trong một môi trường như thế này, sớm được ngậm thìa vàng như thế này nên có thể việc có một người xa lạ xuất hiện bên anh trai khiến cô ấy khó chịu. Thục Trinh cười:
– Tôi không để bụng đâu. Có lẽ Thiên Anh sợ mất anh trai khi thấy anh có vợ. Cô bé chắc không rõ bản chất cuộc hôn nhân này!
Thiên Vũ lắc đầu:
– Không phải. Nó biết rất rõ. Chỉ là nó được chiều chuộng từ nhỏ nên thế thôi!
Thục Trinh cười nhẹ:
– Vâng, anh yên tâm đi. Tôi quên chuyện đó rồi!
Thiên Vũ nhếch môi:
– Cô cũng cao thượng nhỉ?
Lòng Thục Trinh đang lâng lâng vì mối quαп Һệ với Thiên Vũ được cải thiện thì lại bị câu nói của anh ta như một gáo nước lạnh dội vào. Hình như người đàn ông này phủ một lớp băng lạnh lùng bên ngoài để cố che đậy sự biếи ŧɦái, bên trong. Lâu rồi không cãi nhau với cô, chắc anh ta ngứa miệng hay sao ấy nhỉ? Quả là muốn hiền thục ʇ⚡︎ử tế với anh ta cũng khó mà! Nhưng thôi, cái ơn anh ta minh oan lúc sáng sẽ được cô dùng để xóa nhòa những câu ban nãy. Nghĩ thế, Thục Trinh hít một hơi sâu để ổn định tâm trạng rồi cười:
– Vâng, cảm ơn anh quá khen!
Nói xong, Thục Trinh tiến thẳng về phía phòng của mình. Vừa đưa tay định xoay nắm cửa, cô lại nghe tiếng Thiên Vũ vang lên:
– Muốn đi làm à?
Anh ta nói không đầu không cuối, nhưng Thục Trinh vẫn hiểu Thiên Vũ đang nói mình. Sao anh ta giống như đang đi guốc trong bụng cô thế nhỉ? Thục Trinh ngạc nhiên:
– Sao anh biết ạ?
Thiên Vũ xoay ghế lại:
– Không lẽ để cái bằng cao đẳng Kinh tế bị mốc đi sao? Ở thành phố này, cái bằng đó chỉ có thể đi bán ở quán cà phê thôi. Nhưng tôi nghĩ năng lực của cô còn cao hơn thế, nếu muốn có thể học lên!
Thục Trinh cúi đầu:
– Vâng, ở quê tôi thì được học đến đó là may mắn lắm rồi. Hồi đó tôi cũng muốn học đại học cơ, nhưng bố mẹ lại bảo tôi học cao đẳng để nhanh ra trường còn giúp đỡ bố mẹ. Tôi cũng nghĩ sẽ vừa quản lý cửa hàng của gia đình lại vừa học thêm buổi tối. Nhưng giờ thì hết cơ hội rồi còn đâu…
Thiên Vũ nhíu mày:
– Vì sao?
Thục Trinh dẩu môi:
– Thì cuộc đời rẽ ngang, đi lấy anh thì đâu được học nữa, nói gì đến đi làm. Việc nhà nhiều thế này, một mình thím Năm lo sao xuể?
Thiên Vũ giọng trầm ổn:
– Trước khi cô về đây, việc ở nhà này vẫn ổn!
Thục Trinh vân vê tà áo:
– Vì lúc đó có đến năm, sáu người giúp việc, giờ mẹ cho họ nghỉ rồi để đỡ tốn kém. Vả lại, mẹ giao nhiệm vụ cho tôi và anh…
Cô muốn nhắc tới việc sinh con mà bà Lam An đề cập với cô sau mỗi bữa cơm, nhưng giờ cô không biết tiếp tục như thế nào nên đành bỏ lửng câu nói. Nào ngờ, Trịnh Thiên Vũ mỉm cười kín đáo:
– Cô có vẻ muốn sinh con rồi nhỉ?
Thục Trinh đỏ mặt xua tay:
– Không phải, nhưng tôi không dám trái lời mẹ!
Thiên Vũ lại tiếp tục:
– Gần bốn tháng nay cô đã trái lệnh mẹ đấy thôi!
Anh ta muốn nhắc tới việc ngủ riêng của hai người là trái lệnh mẹ. Thục Trinh giãi bày:
– Nhưng việc ngủ riêng là được sự đồng ý của anh!
Thiên Vũ rướn cặp mày rậm:
– Thì giờ việc cô đi học, đi làm cũng được sự đồng ý của tôi đấy thôi!
Thục Trinh băn khoăn:
– Nhưng…bố mẹ…
Trịnh Thiên Vũ khoát tay:
– Cô đi ngủ đi!
Thực ra, anh còn đinh nói thêm một câu” việc đó cứ để tôi lo” , nhưng nhìn thấy ánh mắt ngỡ ngàng của cô gáι trước mặt, anh quay lại tiếp tục làm việc. Bóng dáng nhỏ bé của Thục Trinh cũng lặng lẽ bước vào phòng. Ngày hôm nay quả là dài rồi…