Chuyến đò tình năm ấy chương 1

Tác giả : An Yên.

– Thôi, chịu khó đi con! Nhà nó ở quê, nghe thím Năm nói con bé ngoan hiền, chăm chỉ lắm. Mẹ đi xem mấy nơi rồi, thầy nào cũng nói con phải lấy tuổi đó thì gia sản họ Trịnh mới phất được!

Trịnh Thiên Vũ ngước nhìn bà Lam An – mẹ của mình rồi hờ hững nói:

– Thành phố thiếu gáι hay sao mà mẹ phải về quê rước vợ cho con? Vả lại, nhà họ Trịnh chả có gì ngoài tiền, sao cần phải phất?

Bà Lam An nhìn đứa con mà bà cưng hơn báu vật:

– Thiên Vũ, gia đình mình bao đời nay làm kinh doanh nên luôn phải cẩn trọng mà con. Người làm kinh doanh có lúc lên như diều gặp gió nhưng cũng có khi rơi xuống như diều đứt dây. Nếu chỉ một thầy nói thì mẹ cũng không giục con như thế này. Đằng này mẹ xem mấy người rồi, toàn thầy nổi tiếng cả. Thế nên mẹ mới phải nhờ thím Năm tìm người. Ở quê, con gáι chân chất hơn, rồi nó biết việc nhà lại ít chưng diện, nhà mình đỡ tốn kém lại cũng đỡ phải dạy dỗ.

Trịnh Thiên Vũ vẫn giọng lành lạnh:

– Chuyện trăm năm của con mà mẹ cứ như đi buôn ngoài chợ!

Bà Lam An vẫn kiên nhẫn:

– Bởi mẹ biết con chưa yêu ai, học hành xong chỉ biết đến công việc, chứ nếu con có người phù hợp thì mẹ đâu dám ép.

Thiên Vũ liếc mẹ:

– Mẹ theo dõi con?

Bà Lam An lắc đầu, giọng nói có phần khẩn khoản:

– Không phải, là mẹ quan tâm con thôi!

Con trai bà lại cất giọng:

– Thôi, bỏ qua vụ đó đi! Thế con hỏi mẹ, cả cái Tập đoàn nhà mình thiếu gì siêu xe mà con cưới vợ lại phải đi thuyền đi đò? Ngồi không vững khéo lộn cổ xuống sông cả thì hết phất!

Bà Lam An vẫn giọng nhẹ nhàng:

– Thiên Vũ, cái này là do bản mệnh. Con hợp mệnh Thủy, đi thuyền mới tương sinh với bản mệnh. Cơ nghiệp này là của con, mẹ làm tất cả là vì con. Gọi là thuyền hoa nhưng nó có khác gì chiếc du thuyền nhỏ đâu con. Mẹ đã cho thợ giỏi đóng rất chắc chắn, trang bị cực kì sang trọng, sao mà rơi được. Vả lại, con bơi lặn như rái cá thì lo cái gì!

Thiên Vũ nhếch môi:

– Cô ta thì sao? Mẹ đừng có nói với con là cô ta mặc nguyên bộ váy hàng hiệu rơi xuống sông, rồi chú rể lại mặc nguyên bộ vest lao xuống diễn vở anh hùng cứu mĩ nhân nhé. Nếu thế thì chỉ một phút sau đó, Tập đoàn nhà mình sẽ nổi như cồn tгêภ báo đấy ạ!

Bà Lam An cười rõ tươi:

– Ôi con trai tôi, con bé bơi có thua gì con đâu! Nó là người miền sông nước, sao lại không biết bơi được? Con cứ cưới nó rồi sinh con đi đã, khi có cháu nối dõi rồi, nếu con tìm được người phù hợp thì có thể li hôn và đến với người con yêu, đứa bé sống với ta là được. Con bé kia cũng hiểu rõ cuộc hôn nhân này mà.

Trịnh Thiên Vũ đăm đăm nhìn mẹ – cái nhìn khiến người sinh ra cậu cũng phải sởn da gà. Chàng trai cao lớn đứng bật dậy, trước khi đi thẳng ra cửa còn buông một câu:

– Con không thích phụ nữ! Phiền phức!

Bà Lam An nói với theo:

– Thế còn đám cưới?

Thiên Vũ không ngoái đầu lại mà nói:

– Mẹ thích làm gì thì làm!

Nói rồi, Trịnh Thiên Vũ lên chiếc Bugatti La Voatio Noire lao Ꮙ-út đi, không kịp nghe tiếng thở phào của bà mẹ…

Anh là Trịnh Thiên Vũ, ba mươi tuổi, con trai trưởng của ông Trịnh Thiên – Chủ tịch Tập đoàn ô tô Trịnh Gia. Sau anh còn một cô em gáι là Trịnh Thiên Anh xinh đẹp và kiêu kì. Thiên Vũ có dáng người cao lớn, anh đã tốt nghiệp Tiến sĩ ngành quản trị kinh doanh tại Mỹ và mới trở về kế nghiệp Tập đoàn hùng mạnh của gia đình. Khuôn mặt không góc ૮.ɦ.ế.ƭ, ngũ quan đẹp đến mức ϮιпҺ xảo nhưng luôn giữ một vẻ lạnh lùng ʇ⚡︎ựa tảng băng. Khi không ưa ai, Thiên Vũ không cần nói nhiều mà chỉ cần liếc mắt thì đối phương ʇ⚡︎ự khắc hiểu thái độ của anh. Ba mươi tuổi, đẹp trai, tài giỏi lại giàu có, phụ nữ vậy quanh không thiếu, dùng đủ cách để tiếp cận nhưng anh chàng ấy vẫn chẳng có một mảnh tình vắt vai vì luôn cho rằng phụ nữ quá phiền phức.

Thế nhưng lần này, đùng một cái Thiên Vũ cưới vợ. Điều lạ là anh cưới một cô gáι chưa từng biết mặt. Mẹ anh – bà Lam An chả biết đi coi bói coi tướng ở đâu, vội vã nhờ người giúp việc tìm một cô gáι quê cho anh để cưới ngay nhằm đưa việc kinh doanh của Trịnh Gia lớn mạnh hơn nữa. Vả lại, mấy bà bạn của mẹ Thiên Vũ cũng có cháu bế bồng cả rồi, nên bà cho rằng lời các vị thầy bói quả là không sai. Theo lời những ông thầy, nếu Thiên Vũ không cưới cô gáι đó thì công việc kinh doanh của anh sẽ trì trệ và lụn bại dần.

Lúc đầu, dĩ nhiên là một người như Thiên Vũ nhất quyết không chấp nhận kiểu sắp xếp ấy, thời đại nào rồi mà còn có cảnh cha mẹ đặt đâu con ngồi đó? Lại còn yêu cầu phải rước dâu bằng thuyền hoa nữa? Tuy nhiên, sau bao lần nói chuyện, mẹ anh vừa giảng giải vừa van nài khẩn khoản nên Thiên Vũ đồng ý. Không phải anh nghe theo sự sắp đặt bởi tính của Thiên Vũ xưa nay chưa bao giờ chịu sự xoay vần của ai. Anh chấp nhận vì không thích nghe quá nhiều, nhất là khi người đó lại là mẹ mình. Đằng nào anh cũng chưa yêu ai, đằng nào sau này cũng li hôn, chả mất mát gì. Nếu lấy cô ta mà tốt cho Trịnh Gia rồi sau đường ai nấy đi thì chả phải ván bài này chưa ᵭάпҺ anh đã thắng sao?

Người sẽ kết duyên với Thiên Vũ là Đặng Thục Trinh – hai mươi mốt tuổi, một cô gáι xinh đẹp như bông lan rừng. Ở cái tuổi tràn đầy sức sống và nhiệt huyết, Thục Trinh nổi bật với làn da trắng sứ, đôi mắt to tròn khiến ai nhìn một lần cũng muốn ngoái nhìn thêm, muốn đắm chìm trong đôi mắt ấy. Làn môi trái tιм mọng đỏ khiến nhiều chàng trai phải thì thầm ” nhìn vào chỉ muốn hôn”. Cô là con gáι duy nhất của một gia đình thuộc diện khá giả ở vùng sông nước này. Bố mẹ cô có một cửa hàng kinh doanh tầm trung, buôn bán khá ổn. Thục Trinh đang học năm cuối cùng của trường Cao đẳng Kinh tế. Ở quê cô, cứ học hết lớp mười hai, thậm chí lớp chín thì họ đã kết thúc sự học để đi kiếm tiền. Vì thế, học đến bậc Cao đẳng như cô là hiếm hoi rồi. Thục Trinh cũng mơ ước học Đại học nhưng bố mẹ lại muốn cô sớm về tiếp quản cửa hàng của gia đình nên cô chọn bậc Cao Đẳng. Mọi thứ đang diễn ra rất tốt đẹp với cô gáι trẻ sau khi kết thúc những môn thi cuối cùng, cô chỉ chờ lấy bằng tốt nghiệp.

Vào một buổi tối, vừa cơm nước xong, Thục Trinh đang nhàn nhã xem ti vi còn bố mẹ đang tính toán công việc kinh doanh trong phòng thì nghe tiếng gọi:

– Có ai ở nhà không?

Thục Trinh rời khỏi màn hình ti vi, hướng ánh mắt ra phía cổng. Cô nhìn thấy thím Năm hàng xóm đang bước vào. Thím ấy đi làm giúp việc tгêภ thành phố, chắc mới về nên sang chơi đây mà. Thấy thím bước vào nhà, Thục Trinh lễ phép:

– Con chào thím! Thím mới về chơi ạ? Bố mẹ con đang ở trong phòng, để con gọi ạ!

Bà Năm vui vẻ:

– Ừ thím mới về. Con bé này sao càng lớn lại càng xinh thế hả? Con gọi bố mẹ ra đây thím bàn chút chuyện!

Thục Trinh nhanh chân bước đến cửa phòng bố mẹ:

– Bố mẹ ơi, có thím Năm sang chơi ạ!

Bố mẹ cô có vẻ không ngạc nhiên khi thấy bà hàng xóm đã lâu không về nay lại sang chơi. Vừa ngồi xuống, thím Năm vồn vã:

– Thế nào rồi, ông bà tính kĩ chưa?

Mẹ Thục Trinh lên tiếng:

– À, vợ chồng tôi cũng bàn rồi nhưng lâu nay con bé bận thi cử, hôm nay nó ở đây ta nói luôn nhé!

Thục Trinh tò mò:

– Bố mẹ, có chuyện gì sao ạ?

Bố cô nhẹ giọng:

– À, cậu chủ chỗ thím Năm làm giúp việc muốn hỏi con làm vợ. Nhà người ta trâm anh thế phiệt, con về đó sung sướиɠ mà bố mẹ cũng được nhờ.

Đặng Thục Trinh há hốc miệng, đơ ra mất mấy giây rồi mới lắp bắp:

– Bố…bố…nói sao ạ? Con lấy…lấy chồng ạ?

Mẹ cô gật đầu cười:

– Con gáι lớn rồi ai chả lấy chồng hả con? Con xem đi, ở cái làng này, tuổi như con đã tay bồng tay bế. Con may mắn được học hành, giờ lại lấy được đại gia chả phải là phước phận sao?

Thục Trinh lắc đầu:

– Bố mẹ, con vừa thi tốt nghiệp xong, còn chưa lấy bằng nữa. Vả lại, con cần phải làm việc để tích lũy kinh nghiệm. Mà hôn nhân là chuyện trọng đại, đâu lấy bừa được ạ? Thời đại nào rồi mà bố mẹ còn nghĩ đến việc gán ghép chuyện phu thê ạ?

Bố cô đưa ánh mắt trải đời nhìn con gáι:

– Không phải gán ghép mà là bố mẹ lo cho con. Bố mẹ sống được bao lâu không ai biết, gả con vào nhà đó, được ăn sung mặc sướиɠ, người ta có cả cái Tập đoàn lớn, thiếu gì cơ hội cho con tích lũy kinh nghiệm. Ở đấy lại có kẻ hầu người hạ, con chẳng phải sung sướиɠ sao?

Thục Trinh vẫn kiên nhẫn:

– Bố ơi, con người biết thế nào là sướиɠ ạ? Con chỉ thấy mình được sống theo đúng đam mê, lấy người mình yêu là sướиɠ thôi bố ạ. Con không thích trở thành bình hoa di động, con có học, con sẽ lao động bằng bàn tay và trí óc của mình ạ. Con đâu lạ gì cảnh làm dâu nhà giàu, con cũng đọc và xem nhiều rồi, họ sẽ không cho con đi làm đâu bố ơi. Con nghĩ…cuộc hôn nhân này không hợp với con ạ!

Trong khi mẹ cô và thím Năm đưa ánh mắt lo lắng nhìn nhau thì bố của Thục Trinh nghiêm giọng:

– Bố mẹ đã quyết rồi, con không được cãi! Một tuần nữa, lễ cưới sẽ diễn ra. Từ giờ đến đó, con không được ra khỏi nhà!

Thục Trinh bất ngờ nhìn bố. Tại sao cô lại bị ép cưới chứ? Bố mẹ cô bị tiền làm mờ mắt rồi sao? Cô thở dài пα̃σ nề nghĩ tới những ngày tiếp theo của mình. Cuộc đời cô sẽ sang trang, nhưng không biết đó là một cơ hội đổi đời hay một trang đen tối của đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌???

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *