Chuyện bà lão mù – Câu chuyện đời sống nhân văn sâu sắc

Tại một thị trấn nọ, vào một ngày mùa xuân nắng ấm, một người đàn ông đang đi trên đường, bỗng tình cờ nhìn thấy trên cột điện có dán một mảnh giấy viết mấy dòng chữ. Có chút tò mò, anh ta đến gần để đọc thì thấy nội dung là:

“Hôm qua, tôi có đánh rơi tờ 50 rupee trên con đường này nhưng vì mắt tôi đã lòa nên không thể tìm ra nó. Vì thế, nếu ai có nhìn thấy thì làm ơn cho tôi xin lại nhé. Đây là địa chỉ của nhà tôi… Cảm ơn nhiều”

Sau khi đọc xong, người đàn ông nghĩ 50 rupee chẳng phải là số tiền lớn, nếu ai đó đánh mất có 50 rupee thôi mà còn phải cất công viết lên mảnh giấy dán lên cột điện để xin lại thì có lẽ đây là số tiền rất lớn và quan trọng đối với họ. Có lẽ họ không may mắn có được một cuộc sống dễ dàng. Chính vì thế, người đàn ông đã tìm đến đúng địa chỉ đã ghi trên mảnh giấy rồi gõ cửa.

Ra mở cửa cho anh là một bà lão mù lòa. Sau khi hỏi han, anh biết rằng bà lão chỉ sống có một mình trong ngôi nhà này mà không có chồng hay con cháu gì.

– Bà ơi, cháu nghe nói bà đã đánh rơi một tờ 50 rupee, hôm nay cháu nhặt được nó nên đến để đưa lại cho bà – Người đàn ông lên tiếng.

– Bà lão vừa nghe nói như thế, im lặng một lát rồi đôi mắt lại rưng rưng như muốn khóc. Sau đó, bà từ từ chậm rãi nói với người đàn ông:

Từ hôm trước đến bây giờ đã có gần 100 người tìm đến nhà tôi, ai cũng nói như anh. Tôi không hiểu chuyện này là sao. Tôi không biết chữ, mắt cũng gần như mù lòa, chẳng nhìn thấy gì cả, nên tôi không thể đi ra đường để mà đánh rơi tiền. Thế nhưng, hình như có ai đó viết rằng tôi đánh rơi tiền ở giữa đường.

Lần đầu có người đến đây nói như vậy, tôi còn không tin nhưng cả chục người rồi mấy chục người cứ tìm đến đây, hết người nọ đến người kia nói với tôi cùng một câu như anh thì tôi đã hiểu ra rồi… “chắc chắn có một người tốt bụng nào đó, đầy lòng trắc ẩn, thương cái thân bà già này với những khó khăn hiện tại trong cuộc sống, nên đã viết nên những dòng chữ như vậy”.

Nhưng tôi thật sự ngạc nhiên, bởi không ngờ rằng trên đời này lại có quá nhiều người tốt đến thế… đã đến đây gõ cửa để giúp đỡ bà già này.

Vừa nói, bà lão lại vừa khóc, nhất định không nhận tiền của người đàn ông.

Thế nhưng người đàn ông cũng nhất định không chịu rời đi nếu bà lão không đồng ý nhận tiền.

Cuối cùng, bà lão đồng ý nhận số tiền nhỏ bé và cảm ơn anh ta, kèm theo một điều kiện là anh ta phải vứt mảnh giấy dán trên cột điện kia.

Người đàn ông lặng người một lát, đôi mắt chợt long lanh như muốn khóc và hứa với bà lão.

Người đàn ông đồng ý, song khi quay lại chỗ cây cột điện, anh ta bất ngờ nghĩ thầm “Hẳn là khi nhận tiền, bà lão mù cũng đã yêu cầu tất cả mọi người phải vứt tờ giấy đó đi, song cho đến bây giờ mảnh giấy vẫn còn ở trên cây cột điện, nghĩa là ai cũng không nỡ làm. Vậy thì sao mình lại nỡ vứt nó đi chứ?”.

Và rồi vừa đi, người đàn ông lại nghĩ tới người đầu tiên đã viết những dòng chữ lên mảnh giấy để dán lên cây cột điện. Người đó mới thực sự là ân nhân của bà cụ, cũng là ân nhân của anh và những người khác.

Người đó đã giúp cho nhiều người có cơ hội để giúp đỡ một người đang cần đến nó và cho mọi người thấy rằng cuộc đời này thực ra vẫn còn rất nhiều người tốt.

Chuyện bà lão mù..
Nguồn fb : Huy Phạm

Bài sưu tầm
Ảnh st Internet minh họa

Bài viết khác

Cúi xuống để tìm cơ hội ngóc đầu lên, câu chuγện là một Ьài học rất hαγ và mαng tính nhân văn

Vị giάm đốc mỗi ngàγ đều chen lên xe Ьuýt ngồi, mặc dù cũng có chút khαm khổ nhưng trong lòng αnh lại cảm thấγ rất lạ lẫm và vui vẻ. Thế rồi, có một chuγện không Ьình thường đã xảγ rα… Hình minh hoạ Hôm ấγ αnh tα cũng lên xe Ьuýt và ngồi […]

Anh tɾαi tôi, xúc ᵭộng một câu chuyện ý nghĩα ᵭầy tính nhân văn

Tôi sinh ɾα tại một vùng quê hẻo lánh. Ngày quα ngày, chα mẹ tôi ρhải ɾα sức cày cấy tɾên mảnh ɾuộng khô cằn ᵭể nuôi hαi chị em tôi ăn học. Một ngày kiα tôi lén ăn cắρ mười lăm ᵭồng tɾong ngăn kéo củα chα ᵭể muα một chiếc khăn tαy mà […]

Tình đồng đội của những người lính nó thiêng liêng trân quý biết bao

Hai lão ấy là đồng môn, học hết phổ thông thì cùng đi bộ đội, ở cùng một đơn vị, vào sinh ra tử có nhau. Hết chiến tranh, cả hai cùng về theo nghiệp bút nghiên. Tuy nhiên sau này chỉ một lão thành đạt làm Quan đứng đầu một Sở. Còn lão kia […]