Chủ nợ là chồng chương 4
Con Ngân bước vào, vừa kịp thấy anh ta đang có mặt trong phòng, dáng vẻ nó đang vội vàng lập tức nhanh chóng trở nên thùy mị duyên dáng,tà váy khép nép kiểu đoan trang, gương mặt được trang điểm kỷ bây giờ ửng đỏ ʇ⚡︎ự dưng tôi liên tưởng hai má nó là hai quả cà chua chín mọng đang vào mùa thua hoạch khiến cho tôi thoáng thấy mắc cười, tôi giả vờ hắng giọng lên tiếng hỏi
“Sao mày biết tao trong đây mà vào vậy Ngân?
Nó đang đắm đuối nhìn anh ta, nghe tôi hỏi lập tức thu tầm mắt về rồi nhìn sang tôi vui vẻ,đặt cái hộp thức ăn nhẹ xuống tủ cạnh bên rồi trả lời
” Tao vừa qua nhà mày, nghe ba mày nói mày đang nằm viện nên tao vào luôn, ba mày đang đạp xe lên, chắc tý nửa vào đến đó.Ê mà này…ai đó.
Con Ngân vừa hỏi vừa hất mặt nhìn sang anh ta, vô tình tôi cũng chợt nhớ ra do lo ᵭấu khẩu mà tôi cũng chẳng biết anh ta tên là cái chi nữa. Thế nên tôi có chút ậm ừ, đưa tay lên gãi gãi cái đầu khi đối diện với ánh mắt đang chờ đợi của con Ngân
“Ơ…à…ờ….ờ….
Nó nhìn tôi thắc mắc
” Mày bị gì vậy Minh Anh? Tao hỏi mày anh đó là ai mà?
Tôi ngó liếc sang anh ta, chỉ thấy anh ta dửng dưng nhìn tôi ,cái môi mỏng đó còn hơi cong lên ra điều thú vị chờ đợi câu tôi sẽ trả lời với con Ngân thế nào khiến cho tôi cũng ngập ngừng theo
“Tao…tao không biết?
Con Ngân lập tức trố mắt lên tỏ vẻ không tin sao đó lớn tiếng hét lên
” Cái gì? Người ta ở trong phòng mày mà mày không biết, пα̃σ mày bị úng nước hả Minh Anh?
Tôi đuối lý, ngay lập tức bực bội nói
“Thì không biết tao nói không biết, anh ta là bạn của ba tao chứ có phải bạn tao đâu. Mày muốn biết thì mày hỏi trực tiếp anh ta đi.
Nó bị tôi quát nên đơ luôn. Cái mặt ngẩn tò te một lúc sau lại vờ cười hề hề
” À thì ra là vậy?Thôi cho tao xin lỗi mày nhé Minh Anh
Tôi thở dài với thái độ của nó, không nghĩ nó mê trai đến mức như thế nên cũng phớt lờ khi thấy nó tiến lại gần chỗ cửa sổ nơi anh ta đang đứng, chỉ nghe loáng thoáng câu được câu mất của bọn họ, vì thấy không cần thiết quan tâm nên tôi lơ đi, thuận tay cầm lấy cái hộp nó vừa mang vào,mở ra xem bên trong là gì? Ơ món cháo nè, món cháo ϮhịϮ bằm tôi thích, sẵn đang đói thế là tôi mặc kệ bọn họ,cố gượng dậy rồi từ tốn ʇ⚡︎ự nhiên múc ăn ngon lành…
Mãi một lúc sau khi tôi ăn xong hộp cháo thì hai người bọn họ mới quay lại, con Ngân thấy tôi chuẩn bị bỏ cái hộp vào túi thì nó liền ngạc nhiên nhìn tôi hỏi
“Ủa mày ăn hết rồi hả?
Tôi tém tém cái miệng rồi gật gật cái đầu cười cười trả lời
” Ừ, ngon quá, cảm ơn mày nha!.
“Chưa kịp nói mày ăn thì mày đã nuốt hết rồi?
” Đợi mày nói chắc tao đợi đến mòn răng, chứ ko phải ai kia thấy trai quên bạn ư?
“Tao…tao..
Con Ngân bị tôi nói đến đỏ cả mặt lúng ta lúng túng làm cho tôi phải phì cười, nhưng khi nhìn sang người ấy, gương mặt lạnh tanh đang chau mày nhìn tôi tỏ vẻ không vừa ý thì lập tức nụ cười tгêภ mội của tôi tắt ngấm..Cũng may đúng lúc này, ngoài cửa phòng, ba tôi nhìn quanh như tìm kiếm, nhưng khi nhìn vào phòng này, ánh mắt ba liền dừng lại
Ông đi vội vào thấy tôi nằm tгêภ chiếc giường liền vội vã đi tới, vẻ mặt lo lắng không yên
” Con sao rồi, khỏe chưa? Ba xin lỗi mày, lúc tối tao bậy quá…
Tôi giận ba lắm, định không nhìn mặt ba đâu, vì nhớ lại lúc tối ba ᵭάпҺ tôi ba có thương tiếc gì, nhưng khi thấy cái áo sơ mi cũ sờ đang ngả màu ướt đẫm một mảng,và tгêภ gương mặt rám nắng ấy mấy giọt mồ hôi đang chảy xuống ʇ⚡︎ự dưng tôi lại thấy thương thương.Cũng vì thế mà mọi buồn phiền tôi liền gạt qua một bên rồi trả lời ba mình
“Con không sao, khỏe rồi ba…
” Ừ, vậy thì ba mừng…mà….
Ba tôi quay sang nhìn, khi thấy anh ta cũng đang có mặt tại đây, ba tôi liền nói
“Cậu chưa về sau Khôi, cảm ơn cậu đã giúp đỡ con bé dùm tôi nhé.
Anh ta nghe ba tôi nói chẳng toát ra biểu hiện gì chỉ gật nhẹ cái đầu rồi từ tốn nói
” Không có gì, thấy người sắp ૮.ɦ.ế.ƭ mà không cứu là thất đức lắm, tôi chỉ là đang tích đức cho con tôi sau này thôi…
Ngay câu nói đó kết thúc, tôi liền lườm anh ta một cái liếc dài, biết là anh ta không phải là người không tốt, nhưng mà có cần phải nói kiểu đáng ghét đến như vậy không cơ chứ, à mà bây giờ tôi biết tên anh ta rồi nha, tên Khôi đó, cái tên khác hẳn con người, cái tên sau mà vừa nghe xong đã tạo cho người nghe cảm giác dễ gần nhưng sau bản mặt ..haii…không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả…Bản mặt lạnh lùng lại còn cực kỳ đáng ghét
Ba tôi bên này chỉ đành ậm ừ cho qua.
“Ừ nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu, thôi có tôi ở đây rồi, cậu về đi.
Ba tôi vừa dứt lời, con Ngân đồng thời lên tiếng
” Dạ vậy bác hai ở lại đây trông chừng con Minh Anh nhé, con với anh Khôi về ạ.
“Ừ, thôi con cũng về đi Ngân, thiệt cảm ơn cháu đến thăm con Minh Anh nhà bác nhé.
” Dạ không có chi ạ. Chào bác con về, chào Minh Anh tao về nhé, anh ơi về đi anh.
Tôi gật đầu với con Ngân, đồng thời nở nụ cười tươi chào nó, nhưng khi thấy Khôi định đứng lên rời đi, trong lòng tôi bất chợt có cảm giác luyến tiếc, chẳng muốn anh ta rời đi chút nào, thế nên cảm giác trong lòng tôi bất chợt vô tình lại trở nên căng thẳng không hơn không kém.Chỉ là trái với những gì tôi suy nghĩ, Khôi đứng lên nhưng anh ta lại nhìn sang con Ngân rồi thản nhiên nói
“Em về trước đi, anh có chuyện cần ở lại giải quyết.
Con Ngân nghe thế ý nó chẳng muốn rời đi trước nên vẻ mặt chẳng cam tâm liền nhìn Khôi buông lời
” Vậy em ở lại đợi anh về luôn nhé!
Anh ta gằn giọng có chút khó chịu
“Không? Em cứ về trước đi…
Con Ngân bị Khôi khước từ thì liền trở nên hậm hực liếc tôi rồi ngúng ngẩy đi te te ra ngoài.Còn lại ba người chúng tôi trong phòng, ba tôi mới lên tiếng hỏi Khôi
” Sao cậu không về, bộ còn chuyện gì nữa à?
Tự nhiên nghe ba hỏi vậy, Khôi không vội trả lời mà anh ta lại nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, rồi thản nhiên kéo chiếc ghế ra ngồi, cάпh tay rút ra cái điện thoại ngồi bấm bấm gì đấy,mãi sau một lúc mới lên tiếng đáp lời ba tôi
“Ông còn thiếu tôi tổng cộng 85 triệu,vị chi một tháng tiền lãi là 8 triệu 5 trăm nghìn. Tôi tính với số tiền lời và lãi đó cả đời ông chắc không trả hết đâu đúng không?
Tôi bất ngờ nhìn anh ta, nghĩ xem ý tứ câu nói đó là gì? Nhưng mãi không nghĩ ra được, còn ba tôi gương mặt lại thoáng tươi lên đầy khó hiểu sau đó vội gật đầu đầy hào hứng nói
” Đúng rồi cậu, cậu nói vậy là đúng lắm, tôi có mà làm cả đời cũng không trả hết nợ cho cậu đâu. Nên mong cậu giảm nhẹ phần lãi cho tôi nhé cậu khôi.
Khóe miệng Khôi ngay lập tức cong lên, anh ta nhìn ba tôi nhàn nhã trả lời, gương mặt biểu cảm như đang đắt ý điều gì đó.
“Tôi không chỉ giảm mà sẽ miễn luôn cho ông ông chịu không, nhưng với một điều kiện.
Ba tôi nghe thế lập tức mừng như bắt được vàng vội nói
” Được được mười cái điều kiện tôi cũng đồng ý với cậu.
Tôi bên này, dù cả ς.-ơ τ.ɧ.ể vẫn còn đau nhức nhưng vẫn gắng mở lời nhìn sang anh ta nói
“Anh có ý gì? Tại sao lại tốt bụng đột xuất như thế.?Tôi không tin anh đơn giản là muốn xóa nợ cho ba tôi dễ dàng như thế đâu?
Khôi cười lớn nhìn chằm chằm vào tôi
“Cô thông minh rồi đó,đúng tôi không thể làm một điều gì mà khiến bản thân tôi không có lợi được, nhưng mà điều kiện tôi đưa ra cũng không khiến ba con nhà cô tổn thất đâu, có khi còn được hời nửa đấy.
Tôi cau mày,liếc xéo anh ta
” Bởi ta nói nhìn mặt anh là biết không phải người tốt rồi?Mà điều kiện gì anh nói luôn đi?
Khôi lần này không nhìn tôi nữa mà quay sang ba tôi ung dung nói ra điều kiện
“Nhà tôi đang thiếu người giúp việc, ba mẹ tôi cũng đang thiếu một đứa con dâu, vầy đi ông gả con gáι ông cho tôi 85 triệu kia xóa sạch đồng thời ông sẽ có thêm 100 triệu tiền lễ cưới. Nếu ông đồng ý sau khi cô ta bình phục ông sẽ nhận ngay 100 triệu đồng tiền mặt.
” Cái gì?
Tôi há hốc mồm với cái điều kiện quái gỡ ấy, trong đầu cứ quay cuồng suy nghĩ chẳng biết anh ta đang có ý đồ gì? Tại sao lại muốn lấy tôi trong khi tôi và anh ta đâu có thân thiết.Còn ba tôi, ông cũng không khác gì tôi là mấy biểu cảm của ông đơ ra, hai đầu chân mày cau lại, tôi thừa hiểu trong lòng ông đang nghĩ gì, chắc là do đang suy nghĩ xem trả lời Khôi như thế nào vì ông cũng vừa mới hứa gả tôi cho anh Phương rồi.
Tôi nhìn theo sắc mặt của ba tôi lúc trắng lúc xanh mà chỉ biết thở dài, trong lòng ʇ⚡︎ự dưng rầu rĩ vô cùng vì không biết bây giờ ba tôi sẽ định bán tôi vào tay ai nữa đây.Thiệt là khổ. Có mỗi tấm thân này mà cũng lộn xộn quá đi.
……Tôi và ba trong nhất thời bị câu nói của anh ta làm cho chấn động nên mãi một lúc vẫn im lặng không nói nên câu nào, cả hai cha con cứ thế nhìn nhau rầu rĩ.Còn Khôi sau khi nói ra câu đó, anh ta cũng chẳng đợi xem ý kiến của tôi và ba tôi thế nào, cứ thế anh ta đứng lên nhìn tôi một lần nữa, ánh mắt giễu cợt chắc trong đầu anh ta đang có âm mưu đen tối gì đó. Tôi bị anh ta nhìn ʇ⚡︎ự dưng tức lắm nên cũng đưa đôi mắt sắc bén liếc xéo lại anh ta.
Rồi thì Khôi lại cười, sau đó quay tấm lưng thẳng tắp đi ra khỏi phòng. Để lại phía sau cho tôi và ba một câu nói như ra lệnh
“Cha con hai người tính đi. Một là trả nợ, hai là gả con. Một tuần sau tôi quay lại tới lúc ấy nhớ cho tôi câu trả lời.
…….
Qua một tuần sau
Chân tôi đỡ đau và được xuất viện về nhà mấy hôm rồi. May mà nó bị tét ϮhịϮ ở đầu gối bác sĩ họ may lại thôi, chớ bị gãy chân chắc tôi sẽ buồn ૮.ɦ.ế.ƭ mất. Nhưng dù sao thì cũng bị may mấy mũi nên từ hôm ở viện về tôi cũng chỉ ăn ngủ ở trong phòng thôi, chẳng được tung tăng đi đây đi kia nữa. Ờ mà ʇ⚡︎ự dưng sực nhớ ra một chuyện, tôi ngồi gượng dậy ʇ⚡︎ựa lưng vào thành giường khẽ nhíu mày nghĩ ngợi. Từ hôm tôi bị thương đến hôm nay, ʇ⚡︎ự dưng anh Phương mất tích luôn ta, đáng lý ra phải mua đường sữa sang thăm tôi mới đúng chớ, nói gì thì nói, ghét gì thì ghét nhưng nói cưới người ta, thương người ta mà người ta Ьệпh không tới thăm vậy là đâu phải thương?…
Đang suy nghĩ mông lung, ʇ⚡︎ự dưng đằng trước nhà tôi nghe có tiếng xe chạy tới…Từ sau bếp ba tôi liền đi ra,vừa đi ông vừa tranh thủ mặc cái áo vào cho đàng hoàng, rồi tôi nghe loáng thoáng tiếng ba tôi cất lời chào hỏi
“Cô Thanh với cháu Phương mới qua. Trưa nắng mà qua chi cực vậy. Thủng thẳng chiều mát rồi lại sang?
Rồi tiếp đó tôi nghe mẹ anh Phương trả lời. Ơ mà linh nhỉ mới vừa nghỉ tới là họ đến luôn ý. Ước gì cầu trúng vé số mà cũng thành hiện thực nhanh vậy chắc tôi giàu to rồi.
” Thằng Phương mới đi trực về nên tôi qua luôn anh ạ.Để chiều nó lại đi rồi chẳng ai chở sang?
“Ừ thôi mời cô với cháu vào nhà đi. Tôi vào nấu nước châm trà.
” Ý thôi tôi qua thăm cháu nó xíu rồi về, anh đừng châm trà nước chi cho bận?
“Đâu có được khách tới nhà không trà thì bánh chớ cô. Thôi thôi cô vào nhà trước đi kẻo nắng.
….Tiếng bước chân lẹp xẹp đi vào…rồi tôi thoáng thấy ba tôi lật đật đi xuống nhà sau bật bếp gas lên nấu ấm nước.
Lúc này ngoài cửa phòng của tôi anh Phương đi vào, sau là mẹ anh. Tôi hơi giật mình nên có chút lúng túng, gượng gạo nhích người sát thành giường rồi ngồi thẳng tấm lưng lên sau đó cúi đầu.
” Cô 3 và anh mới qua.!
Mẹ anh gật đầu, bà tiện tay kéo chiếc ghế lại sát cạnh giường tôi rồi bà ngồi xuống. Bà nhìn tôi nói.
“Nghe con bị đau mà cả tuần nay bận đám tiệc bên nhà rồi thằng Phương nó đi trực nên cô 3 không có qua thăm con được. Nay con bớt đau chưa?
Tôi nhìn bà, nghe lời hỏi thăm ʇ⚡︎ự dưng có chút ấm áp, nhất là ánh mắt bà nhìn tôi rất thâm tình, thế nên tôi cũng lễ phép trả lời, dù cho đối với anh Phương đang đứng cạnh bên nhìn tôi giờ đây tôi chẳng còn lưu luyến gì đến anh nữa cả
” Dạ cảm ơn cô, cháu đỡ đau rồi ạ.
Bên ngoài có tiếng ba tôi lại vọng vào
“Cô Thanh với cháu Phương ra đây uống trà nè?
Lúc này cô 3 nhìn anh Phương nói
” Con ở đây nói chuyện với Minh Anh đi. Mẹ ra ngoài .
Rồi bà nhìn sang tôi.
“Con ráng ăn uống nhiều vào để mau khỏe nhé.
Tôi cúi đầu.
” Con cảm ơn cô.
Rồi bà đứng lên đi ra ngoài nói chuyện với ba tôi. Trong này chỉ còn tôi và anh Phương nên tôi cũng có chút khó xử, chẳng biết nói gì nên liền ngó sang bên khác, hai tay bấu chặt vào nhau bối rối.
Anh Phương thấy tôi im lặng anh liền đi tới cạnh giường của tôi rồi ngồi xuống. Bất chợt anh nắm lấy bàn tay tôi, ánh mắt quan sát ngay chỗ cái chân bị đau của tôi, anh lo lắng hỏi
“Em khỏe chưa? Còn đau không?Sao thấy anh em có vẻ lãng tránh vậy Minh Anh?
Tôi quay sang nhìn anh,ngó xuống bàn tay đang bị anh nắm, tôi nhẹ nhàng từ tốn гút г.ค к.ђ.ỏ.เ bàn tay anh rồi trả lời
” Em khỏe, cảm ơn anh?
“Hôm nay anh với mẹ sang đây trước là thăm em? Hai là xin phép ba em bên nhà anh nói ngày dạm hỏi. Em thấy thế nào Minh Anh?
Tôi bực dọc nhìn anh thẳng thừng nói
” Em không có hứng thú lấy chồng?
“Nhưng mà ba em đã hứa với mẹ anh rồi mà? Mẹ anh cũng đã xem ngày. Đây đến tết là có ngày tốt đấy?
Nghe tới đó tôi nhìn anh đầy thái độ chán ghét
” Ba em hứa chứ em có hứa đâu? Anh muốn lấy thì anh lấy ba em đi.
“Em?
Anh Phương nhìn tôi, gương mặt có chút bực… nhưng tôi vẫn chẳng hề nao núng nói tiếp
“Riết rồi thấy mọi người mà em chán, chẳng ai suy nghĩ cho em cả. Lấy chồng giống như một cuộc mua bán, có ai yêu thương gì em?
Tôi vừa nói, vừa nhìn anh Phương, ʇ⚡︎ự dưng trong lòng dâng lên một trận tủi thân ҡıṅһ ҡһủṅɢ.Lúc trước thích anh rất nhiều, cứ ngỡ gả được cho anh tôi phải vui lắm, nhưng sau khi biết được cái ý nghĩ ích kỷ của anh thì tôi lại chỉ thấy đau lòng và chẳng còn vấn vương đến anh nữa.
Mặt anh Phương buồn xo,tôi thấy hai bàn tay anh nắm chặt lại tỏ ra bất lực. Giọng anh cũng buồn, anh nói nhưng chẳng nhìn tôi nữa.
” Anh xin lỗi, anh biết anh ích kỷ nhưng thật lòng anh cũng rất thương em Minh Anh à? Có lẽ nếu như mẹ anh không Ьệпh, anh có thời gian. Thì chắc chắn anh sẽ không để em thiệt thòi đâu. Nhưng mà mẹ anh….
Anh ngưng lại…không nói được nữa và quay đi,phảng phất tгêภ gương mặt điển trai ấy là một nỗi buồn.
Tôi nhìn anh, mặt anh hơi đỏ,giọng anh nghẹn đi, một giọt nước mắt cũng vừa hay rơi xuống, rồi anh che đi sợ tôi phát hiện nên đưa tay lên mặt gạt thật nhanh…Tôi có chút xót xa trong bụng.Đúng là lúc nãy mẹ anh vào, tôi cũng phát hiện ra bà ốm hơn trước rất nhiều, gương mặt cũng xanh xao hơn trước..đặc biệt là tóc bà rụng nhiều lắm chỉ còn lưa thưa thôi.Tôi biết ba anh mất sớm, nên anh thương mẹ mình nên mới nghỉ cho bà nhiều đến vậy,bây giờ bà lại Ьệпh nặng, anh lo là đúng rồi…Thôi thì…Tự dưng tôi lại có chút mềm lòng
Thở dài chán nản tôi nói với anh
” Thật tình là em không có muốn lấy chồng đâu. Nhưng mà bây giờ thì em cũng chưa biết ba em sẽ gả em cho ai nữa. Nên anh có cưới em hay không còn chờ vào định mệnh nha.Nếu ba em đồng ý gả em cho anh thì em đồng ý.
Anh Phương thoáng vui mừng nhưng rồi lại cau mày quay lại nhìn tôi đầy khó hiểu hỏi
“Em nói vậy là sao Minh Anh?
” Thì là?…
Tôi chưa nói hết câu thì trước nhà lại nghe có tiếng xe hơi chạy vào…Rồi thì giọng nói rất đỗi quen thuộc lại cất lên thật lớn
“Sao rồi ông Hoàng? Bao giờ ông gả con gáι ông cho tôi đây hả?…
Tôi tặc lưỡi lẩm nhẩm trong miệng
” Rồi sao chổi tới nữa rồi…thật là mệt mỏi, nghỉ ngơi cũng không yên.
Tôi thở dài, đá mắt sang anh Phương nói
“Đó…lý do tới rồi đó. Anh muốn biết thì Anh ra ngoài đó nghe ngóng đi là biết tình hình. Mà nè, nào có kết quả em được gả cho ai thì anh nhớ đi vào báo em biết với nha.