Chủ nợ là chồng chương 25
Nói rồi mẹ lái xe đi tiếp, cảm giác mẹ cũng không quen thuộc đường đi nước bước khu này nhiều nên cứ nhìn xem bản đồ tгêภ điện thoại, lâu lâu mẹ lại quan sát xem hai bên đường,con đường thì lại quanh co, có những đoạn ổ gà lại cứ gập ghềnh, tôi lúc này hơi mệt cổ họng đau rát bụng vẫn cứ cồn cào muốn nôn ra nhưng may mắn có hơi dầu gió kìm lại được nên cũng ổn, cứ thế không dám nhìn đường vì sợ nhìn lại chóng mặt nên nhắm tịt mắt.
Mãi một lúc sau xe dừng lại cũng đúng lúc mặt trời gần xuống núi, tôi mở mắt ra mệt mỏi nhìn quanh, vùng này có vẻ hoang vắng lắm, cũng có nhà dân, có khách sạn, có quán cafê nhưng lưa thưa hơn ở thành thị, có cả đồi núi phía trước .Mẹ xuống xe rồi mở cửa dìu tôi xuống, tôi mới biết trước cửa xe dừng là một khách sạn khá lớn.
“Con đứng đây nha, có chóng mặt thì vào trong sảnh ngồi trước đi. Mẹ lái xe vô hầm để đã,rồi mẹ đưa con lên phòng.
Tôi mở lời dạ với mẹ một tiếng, mẹ lái xe rời đi, tôi cũng đi thẳng vào trong,đi được mấy bước mà đôi chân cứ bủn rủn cả lên cũng may ráng gượng đi được nên cũng tới được cái sảnh mà ngồi.
Đợi tầm 10 phút sau đó mới thấy mẹ đi ra,mẹ mang theo túi ҳάch, còn cầm tгêภ tay một túi đen nho nhỏ nữa, rồi mẹ dìu tôi vào trong, do mẹ đặt phòng trước nên vừa vào check chứng minh xong là nhân viên khách sạn hướng dẫn cho tôi và mẹ lên tới tận phòng.
Vào phòng, tôi ngồi xuống giường, mẹ hỏi tôi mệt không? Rồi bà thấy tôi đã khỏe liền đưa cái túi đen cho tôi, bà bảo
” Trong đấy là hộp que thử thai đó con, lúc nảy mẹ lại nhà tђยốς mua đấy, con coi vào toilet thử đi. Định dẫn con đi khám cho chắc nhưng mẹ quan sát rồi, nơi này không có phòng khám con ạ.
Tôi cầm lấy, nhìn mẹ, rồi nhìn xuống cái hộp que thử thai mà cảm xúc hỗn độn, tôi không biết nếu bây giờ tôi có thai thì tôi nên vui hay buồn nữa, vì tôi đâu biết Khôi có thật lòng với tôi hay không? Với lại Huyền Trang cô ta cũng đang mang thai mà, không biết mẹ anh đã biết chuyện đó chưa ? Nếu bà biết liệu bà có còn vui khi tôi cũng có thai hay không? Hay bà cũng như Khôi bỏ tôi mà đến chăm sóc cho cô ấy.
Trong phút chốc những suy nghĩ tiêu cực trỗi dậy, ánh mắt tôi đượm buồn rồi cụp xuống, hai bàn tay bấu chặt cái túi nhỏ.
Mẹ ngồi cạnh, tôi không biết bà đang nghĩ gì về tôi, chỉ là tôi thấy bà nắm lấy bàn tay tôi rồi vỗ nhẹ lên đó bà lên tiếng trấn an
“Con yên tâm, con có thai cũng tốt mà không có cũng không sao mẹ vẫn coi con như con dâu của mẹ.Con đừng có quá áp lực.Bây giờ con thử cũng được, không thử cũng được, nhưng con vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo mát mẽ lại đi. Tý nữa xong việc thằng Khôi nó đến.
” Dạ vâng.Con cảm ơn mẹ đã hiểu con.
Tôi bước xuống giường, hít hít mấy cái cho mũi thông rồi đi tới phòng tắm. Vặn vòi nước tôi đưa tay khoác nước lên mặt cho mình tỉnh táo sau đó chừ chừ mãi mới xé rách cái hộp que thử thai…
1s…2s…3s…
Từng giây trôi qua nước tiểu thấm lên cái que rồi 1 vạch…2 vạch xuất hiện. Tôi vỡ òa, ʇ⚡︎ự dưng nước mắt lăn dài…Không hiểu mình đang có cảm giác gì, chỉ biết là trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ trái tιм đang ᵭ.ậ..℘ rất đιêи ¢υồиɢ.
Tôi ngồi thừ trong đó, đưa tay đặt lên bụng mình, nơi sinh linh nhỏ đang tồn tại, hết cười rồi lại khóc, những giọt nước mắt thi nhau rơi, tôi có con rồi, có con ở tuổi 17, có phải tôi ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ lắm không? Còn nữa nếu Khôi biết, anh sẽ thế nào?
“Minh Anh ơi? Con sao rồi?
Bên ngoài tiếng mẹ gọi tôi trong lo lắng, chắc bà sợ tôi chóng mặt rồi xỉu vì nảy giờ tôi vào trong này cũng lâu rồi.Đưa tay vặn khóa, lau vội nước mắt tôi đi ra, tгêภ tay cầm cái que đưa ra trước bà, tôi run đến mức lời nói cũng không thể suông câu.
” Hai vạch là có thai đúng không mẹ?
Trong thoáng chốc bà nhìn cái que, ánh mắt bà ánh lên tia vui mừng. Mẹ dìu tôi ra ngoài, khi tôi ngồi tгêภ giường bà mới hồ hởi lên tiếng
“Mẹ mừng quá con ạ, gia đình ta sắp có cháu rồi, mẹ có mỗi thằng Khôi nên mẹ mong cháu lắm.
Tự dưng nghe câu đấy thấy nét mặt rạng rỡ hạnh phúc của bà, bỗng dưng tôi lại thấy chua xót, bởi bà mừng vì bà nghĩ bà mới có một đứa cháu, nhưng bà chắc chưa biết còn một đứa cháu nữa của bà cũng đang nằm trong bụng người khác ngoài tôi.
” Cọc…Cọc…
Tiếng cửa phòng gõ lên mấy cái, tιм tôi bất ngờ nhảy vọt lên,tôi không dám nhìn ra ngoài, không hiểu sao nữa, lúc đầu nghe bảo đi gặp anh tôi háo hức lắm, nhưng bây giờ lại cứ thấy hồi hộp đến lạ, chẳng biết anh có còn mong nhớ tôi không, còn mẹ sau khi nghe tiếng gõ cửa thì nhanh chóng đi lại nắm chốt mở
“Cạch.
Cửa phòng mở ra, tôi ngồi im, trái tιм nhảy lên từng nhịp đιêи ¢υồиɢ,chưa chi đã nghe được tiếng mẹ kiểu như vui lắm.
” Dữ hôn cả tháng nay mới gặp anh đấy, Vào trong đi,mà nè con đi có ai theo dõi không đó?
Một giọng nói cực kỳ quen thuộc cất lên
“Không mẹ, con cẩn thận cho người cắt đường bọn chúng hết rồi.
” Ừ, cẩn thận vẫn hơn con ạ. Mà này tay con sao vậy?
“Nửa tháng trước vừa giao chuyến hàng, bọn chúng thử lòng con nên con phải mạo hiểm giả vờ chống đối lại bên mình, nên bị thương xíu thôi mẹ.
” Ừ mẹ lo cho con lắm đấy Khôi.
Tôi nghe tiếng cάпh cửa đóng lại rất khẽ, và cả tiếng xì xào của mẹ, và cả Khôi nữa. Tôi chầm chậm quay lại,nhìn thấy anh, gương mặt quen thuộc mà hằng đêm tôi mong nhớ xuất hiện, ʇ⚡︎ự dưng cảm xúc của tôi vỡ òa, nước mắt lại từ đâu rơi xuống, vị nước mắt sau mà mặn đắng, cảm thấy mình giờ phút này yếu đuối đến lạ, ngày trước mạnh mẽ bao nhiêu, lý lẽ với anh bao nhiêu thì bây giờ cuống họng lại nghẹn đi cứ mở trân đôi mắt nhìn anh mà không thể thốt ra được lời nào cho ra hồn.
“Minh Anh nó chờ con lâu lắm rồi đấy, hai đứa nói chuyện với nhau đi, mẹ về đây, mai mẹ ra mẹ đưa Minh Anh về?
” Dạ, mẹ đi đường cẩn thận, con cho người chờ bên dưới theo sau đưa mẹ về.
“Ừ.
Mẹ con họ vẫn nói chuyện với nhau, rồi mẹ quay lại mẹ nhìn tôi mẹ thỏ thẻ rất khẽ
” Mẹ về nha Minh Anh, chuyện đó con nói với chồng con đi. Mai mẹ xuống rước con?
Tôi nghe mẹ nói vậy, gương mặt phút chốc tỏ ra ngạc nhiên đưa tay vụn về níu lấy tay mẹ.
“Ủa không phải mẹ ở lại đây với con luôn ạ?
” Không mẹ về chứ con. Bỏ dì Lệ ở nhà một mình dì ấy buồn đấy, với lại hai đứa cũng cần có không gian riêng tư mà.
“Dạ, vậy mẹ về cẩn thận nha.
” Ừ.
Nói rồi mẹ cầm túi ҳάch bước ra khỏi phòng,tôi nhìn theo bóng lưng mẹ đi khuất, tiếng cửa phòng đóng lại, Khôi quay lại nhìn tôi, ʇ⚡︎ự dưng tôi bối rối, vành mắt tôi đỏ hoe, tôi vội vàng quay đi đôi mắt cụp xuống, hai tay đặt lên đùi xong bấu chặt vào nhau ngượng ngùng, lúc này không gian càng lúc càng khó thở.
Bỗng dưng
Cảm giác chiếc giường nhanh chóng được lún xuống, một hơi ấm thoát ra bao lấy ς.-ơ τ.ɧ.ể đang muốn băng lạnh của tôi,một bàn tay Anh kéo lấy đầu tôi ngả vào vai anh, một bàn tay anh dang ra ôm ngang eo tôi vào lòng anh, Anh không nói gì, chỉ để tôi gục vào vai anh.
Tôi vỡ òa cảm xúc,không dám khóc, lặng lẽ nhắm mắt lại,hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy dài. Cuối cùng mãi một lúc tôi nghe anh nói
“Anh nhớ em.
Thần kinh của tôi vì câu nói vừa rồi Khôi thốt ra mà tê liệt, tôi ngước lên nhìn anh, đôi mắt to tròn còn vương nước mắt đong đầy nơi hàng mi, nhìn thật kỹ khuôn mặt nam nhân trước mắt ,không muốn khóc mà viền mắt cay cay.
Bàn tay anh ngay lập tức càng siết lấy ς.-ơ τ.ɧ.ể của tôi hơn, anh ôm tôi chặt cứng như thể anh sợ khi anh buông tôi ra tôi sẽ bị biết mất, cả hai im lặng, chỉ lặng lẽ thở từng nhịp nặng nề, và bên nhau trong ʋòпg tay ấm áp của ai, mãi một lúc sau đó, vô tình tầm mắt tôi rơi xuống nơi cάпh tay của anh,tôi giật mình khi ɱ.á.-ύ từ bên trong đang chảy ra, thấm cả lớp vải trắng băng bó bên ngoài, tôi đẩy anh ra, chụp vội cάпh tay của anh, tôi đau lòng hỏi
” Tay anh bị sao vậy, nó chảy ɱ.á.-ύ rồi kìa?
Khôi dời tầm mắt rơi xuống chỗ tay mình đang bị thương, ɱ.á.-ύ càng lúc càng thấm ra ngoài nhưng anh vẫn chẳng thể hiện ra điều gì là mình đang đau mà anh chỉ nhìn tôi cười nhạt bằng gương mặt lạnh lùng. Giọng anh ʇ⚡︎ự dưng khàn đi
“Em cũng còn biết quan tâm đến anh à? Quan tâm vậy tại sao từ nãy đến giờ khi gặp lại ,em lại làm ngơ như chúng ta chưa từng quen biết như vậy hả Minh Anh?
Khôi làm mặt dỗi, tôi lại thấy lúng túng
” Em không có?
“Vậy sao em không nhìn anh, không hỏi anh? Có khi nào em quên tên anh luôn rồi không hả?
” Vậy tại sao khi anh đi, anh không hề gọi cho em một cuộc, chẳng 1 tin nhắn, cái điện thoại từ 1 tháng trước đến nay nó đóng ๓.ạ.ภ .ﻮ nhện luôn rồi đấy Khôi à?
“Anh có việc?
” Anh có việc?
Tôi hỏi lại anh? Khóe miệng nhếch môi cười nhạt, trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ dâng lên vài trận nhức nhối. Tôi nhìn anh , bao nhiêu uất ức từ một tháng nay dồn nén mà hét lên
“Anh có việc ,việc gì, công việc đấy quan trọng đến mức anh quên mất bản thân mình vẫn còn có một người đợi anh đúng không? Hay vốn dĩ anh Khôi chưa bao giờ nhìn nhận rằng em là người quan trọng với anh? Mà em chỉ là một con osin rẽ tiền, anh muốn anh sẽ chiều chuộng? Còn anh chán anh sẽ không thèm đếm xỉa đến hả?Tình yêu của anh, nỗi nhớ của anh là thế hả Khôi?Nếu là như thế thì xin lỗi em không cần anh ạ.
Tôi nói dứt lời, đồng nghĩa không còn luôn nước mắt để khóc, tôi đẩy anh ra,đau lòng đến mức không thèm cái ôm của anh nữa.Tôi quay đi, ʇ⚡︎ự cảm thấy hôm nay mình gặp lại anh sao mà vô vị.
Khôi bất lực, hướng ánh mắt mệt mỏi nhìn thẳng vào tôi, tгêภ cάпh tay, anh mặc kệ ɱ.á.-ύ đang chảy vì vết thương từ nãy giờ nó bị động khi anh ôm lấy tôi .Anh để tôi trách móc hết lời,mới chậm rãi lên tiếng
” Em nghĩ anh thế nào cũng được, nghĩ anh xấu xa cũng không sao,nhưng đừng bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh. Anh không liên lạc với em một tháng, trong một tháng đó em nghĩ anh vui và yên ổn lắm đúng không Minh Anh? Nếu em nghĩ anh như thế thì em không hiểu anh rồi?
“Vậy theo anh em nên hiểu anh thế nào cho đúng?
” Chỉ cần biết anh yêu em là được.
Khôi nói rồi, anh đưa tay kéo tôi vào lòng anh, nhưng lúc này tôi không còn cảm giác, chỉ có đau lòng nên cứ thế đẩy tay anh ra,tôi nhìn anh,giọng ngẹn lại
“Anh yêu em? Yêu như thế nào? Em không có cảm nhận được?
” Em…?
Khôi thở dài bất lực,anh không nói nên lời, cάпh tay anh đang muốn ôm tôi đành buông thỏng. Cùng lúc này, bất ngờ chuông điện thoại của anh vang lên hiển thị có cuộc gọi đến.