Chủ nợ là chồng chương 18

Tôi im lặng nghe nó nói, cơ hồ khóe miệng phút chốc nhếch lên, đáng đời mày lắm Ngân ạ đã bảo đừng động đến tao rồi mà cứ ngấm ngầm đu bám theo tao.
Tôi cҺửι trong bụng vậy đó, hả hê lắm định kệ mẹ nó rồi tắt máy, nhưng trong giây lát lại cứ ρhâп vân khi bên kia con Ngân vẫn cứ thao thao bất tuyệt kể lể

“Mày nghe tao nói gì không Minh Anh,tao xin lỗi mày những chuyện trước kia được không? Là tao sai, tao không nên gây chuyện với mày, mày tha lỗi cho tao nha, bây giờ tao hết cách rồi Minh Anh ạ,chỉ có mày mới giúp được tao thôi.

Tôi chần chừ rồi không thể tắt máy nữa, nữa muốn lơ đi nữa lại không, đúng là tôi ghét nó thật, nhưng không có nghĩa thấy người gặp пα̣п tôi lại làm ngơ với lại dù sao con Ngân cũng là người cùng quê, mà nếu nó nằm viện thật một phần cũng do lỗi của bọn tôi mà. Thế nên sau khi thở dài một tiếng. Tôi liền lên tiếng trả lời lại nó

” Viện phí mày cần đóng là bao nhiêu? Mà mày bị gì đấy, có nặng không? Mày đừng lừa tao đấy.

“Tao bị gãy 2 cái răng, gãy xương hàm, rồi gãy ngón tay nữa. Công nhận bọn người của mày ác thiệt Minh Anh à. Nhưng mà thôi đó là do ʇ⚡︎ự tao chuốc lấy. Bây giờ bác sĩ bảo đóng 20 triệu. Mày cho tao mượn nhé?

” Hả? 20 triệu. Tao làm gì có?

“Mày quen với Khôi mà bảo không có hai mươi triệu tao không tin đâu Minh Anh? Vậy nha… mày đem tới cho tao mượn đi. Tao mang ơn mày, không thì tao lấy giấy giám định thương tật tao kiện mày đấy…

” Mày…

“Tút…tút

” Ngân … Ngân?

Tôi gọi trong điện thoại mấy lần tên nó,nó không để tôi kịp trả lời đã liền tắt máy, tôi bực bội gọi lại mấy cuộc nó tắt nguồn luôn. Cái con này, nói đến nó là tức ૮.ɦ.ế.ƭ mà.Nó làm như tôi làm gáι bao không bằng, không lẽ ở với Khôi là tôi giàu ,tôi có tiền à. Khôi giàu chứ có phải tôi giàu đâu chứ?

Dù trong người không có tiền thật, nhưng dù sao cũng do tôi một phần nên con Ngân nó mới ra nông nổi như thế nên tôi cũng phải có trách nhiệm. Tôi nghĩ thôi thì đầu tiên đến xem nó nói thật hay giỡn rồi tôi tính tiếp, để lỡ nó bị thật, tôi mà không ngó ngàng, nó điên lên nó kiện tôi vào tù rồi lại khổ.

Đi lên lầu thay đồ, thiệt sự luôn, đồ Khôi mua cho tôi không có bộ nào mà kín đáo cả, có một bộ màu đen này vừa mặc là ngắn ngang gối, cảm thấy thoải mái thì phía sau lưng cũng bị khoét sâu.

Đi xuống nhà,khóa cửa lại, gọi một cuộc cho Khôi báo với anh tôi có việc ra ngoài, cứ nghĩ anh sẽ không cho nhưng may sau khi tôi hỏi anh đã ừ rồi tắt máy, mà hình như lúc gọi cho anh bên phía anh tôi nghe tiếng của nhiều người lắm.

Đi tới Ьệпh viện, sau khi hỏi họ và tên của con Ngân thì tôi cũng được nhân viên y tế hướng dẫn số phòng cho tôi đi tới. Lúc gặp nó tôi mới biết bọn người của mẹ Khôi nhẫn tâm đến mức nào.

Đi tới giường, trong căn phòng Ьệпh trắng toát sặc mùi tђยốς,con Ngân đang nằm quay mặt vào tường, nghe tiếng động nó mở mắt rồi quay lại . Thấy tôi nó liền hỏi

“Tao tưởng mày không đến.

Tôi kéo chiếc ghế , đặt đ*ch xuống ngồi đối diện với nó rồi mới trả lời

” Dù sao cũng là bạn bè, tao đâu phải loại người vô tâm như vậy?

“Mày có đem tiền cho tao không?

” Tao không có tiền?

“Cái gì?

Con Ngân đột nhiên ngồi bật dậy, nó nhăn mặt, chắc đau lắm, nhưng không quên liếc mắt nhìn về phía tôi hạch sách hỏi

” Mày không có tiền? Mày gạt tao đúng không Minh Anh? Nhìn mày mặc hàng hiệu thế này?

Tôi nhếch môi nhìn nó rồi nhúng vai thẳng thắng trả lời

“Mày nhìn tao vậy thôi chứ thật ra tao không có gì hết đó. Mày tin hay không thì tuỳ. Mà họ nói mày bị gì? Có phẫu thuật hay không?

” Răng tao bị gãy, dập chân răng,…bể xương hàm nữa này? Nếu không có tiền phẫu thuật lại thì nhan sắc của tao sẽ bị ảnh hưởng luôn đấy.

Tôi nghe nó nói vừa quan sát sắc mặt của nó, đúng là nhìn nó bây giờ thảm thiệt, cái mặt sưng húp hẳn lên, còn có cả vết thâm nữa. Tôi không tin bị người ᵭάпҺ mà lại thê thảm đến mức thế này đâu?

“Vậy mà mày còn nói chuyện được, tao cũng thấy mày tài ý?

” Không nói rồi sao mày nghe được..

“Hết nói..

Ngay lúc tôi dứt lời, thì bên ngoài phòng có người mở cửa đi vào, tôi quay gắt lại…Bất ngờ hơn trước mặt tôi là Phương.

Anh ta thấy tôi hai mắt tỏ ra ngạc nhiên, tôi cũng đứng lên hoảng sợ. Cũng may không như tôi nghĩ anh ta lại nói chuyện với tôi cực kỳ từ tốn

” Chào em, em đến thăm Ngân à?

Tôi ậm ừ nhìn Phương trả lời

“À…ừ..tôi mới đến. Chào anh.

” Mới mấy ngày không gặp, nhìn em khác hẳn nhỉ?chắc tên Khôi lo cho em lắm đúng không?

“Ừ, cũng không liên quan đến anh đâu.

Tôi trả lời với Phương một cách thờ ơ và lạnh lùng nhất nến anh ta cũng không hỏi gì đến tôi nhiều liền lướt qua tôi khi đi ngang còn nhìn nhìn tôi, ánh mắt lạ lắm, sau mới đặt cái tô cháo lên bàn rồi mở ra đút cho con Ngân nó ăn. Tôi thấy họ như thế, cũng không hiểu tại sao Phương lại có mặt ở tгêภ này, nhưng cảm thấy mình ở đây dư thừa nên liền nhìn con Ngân tôi nói

” Hai người ở đây đi, tao có việc về trước. Bao giờ mày phẫu thuật thì gọi tao. Tao sẽ kiếm tiền giúp mày.

Con Ngân nhìn tôi vừa ăn vừa nói

“Ừ, mày về đi, chỉ cần mày đưa tiền cho tao là được rồi.

” Ừ.

Bỏ lại ánh mắt chán ghét của con Ngân khi nhìn mình,và ánh mắt hỗn tạp của Phương tôi liền bước vội ra ngoài và bắt taxi về nhà.

Tối rồi tôi nghĩ bụng chắc Khôi cũng về nhà rồi.

Và đúng như tôi dự đoán, khi tôi về đến nhà, căn nhà cũng đã được thắp sáng đèn, vừa bước vào, Khôi đang ngồi ở sopha ,tгêภ chiếc áo sơ mi đen được tháo ra mấy cúc, lộ ra cơ ռ.ɠ-ự.ɕ đang cuồn cuộn thu hút cả ánh nhìn của tôi. Khôi nhìn tôi cau mày hỏi

“Em vừa đi đâu về đấy?

Tôi tháo đôi giày ra, vừa mang đôi dép vào chân vừa nhìn anh trả lời

” Em có việc đi gặp bạn.

“Bạn?

Tôi bối rối

” Dạ, bạn em mới quen ạ.

“Ừ.
Khôi trả lời cộc lốc, tôi nghĩ chắc anh khó chịu với việc tôi ra ngoài nên cố gắng nhẹ nhàng với anh

” Anh ăn gì chưa, em dọn cơm cho anh nha.

Khôi từ chối

“Anh ăn rồi, em ăn đi. Anh lên lầu nghĩ trước đây?

Nói dứt lời Khôi liền nhanh chóng đi thẳng lên lầu, tôi đứng dõi theo anh, ʇ⚡︎ự dưng thấy thái độ anh cực kỳ lạ, trong giọng nói của thái độ cực kỳ tĩnh lặng khác hẳn thường ngày.

Đến khi tôi ăn uống và dọn dẹp cái bao ʇ⚡︎ử mình xong, khóa cửa lại cẩn thận tôi mới lủi thủi đi lên lầu.

Đẩy cửa phòng đi vào, cứ nghĩ Khôi đã ngủ, nhưng không tôi thấy anh còn ngồi tгêภ ghế, cầm cái điện thoại nhìn trân trân vào màn hình. Anh nghe bước chân tôi đi vào, anh liền đặt điện thoại úp xuống, một tay tháo miếng vải y tế đang băng tгêภ tay của anh ra, chẳng thèm ngó ngàng đến tôi một giây nào.

Vết thương của Khôi vẫn còn hở miệng và sưng tấy, tôi thấy ɱ.á.-ύ vẫn còn rỉ ra, Khôi dường như đang rất khó khăn trong việc rửa vết thương nên tôi liền đi tới, ngồi xuống cạnh tay, chẳng cần anh đồng ý hay không tôi nhẹ nhàng cầm miếng bông chậm nhẹ tгêภ vết thương của anh. Tôi quan tâm nói

“Anh không đến Ьệпh viện thật à. Em thấy vết thương muốn nhiễm trùng rồi ý.

Khôi nhìn động tác tгêภ tay của tôi, anh thản nhiên trả lời

” Anh còn chịu được. Những vết thương như thế này chẳng là gì đâu.

Vừa nói tôi vừa đỗ chai tђยốς rửa xuống vết thương, nơi cái hình xăm con rồng, vết thương cứ sủi bọt lên rất nhiều, chắc chắn xót lắm, ấy vậy mà tгêภ gương mặt của Khôi vẫn rất điềm tỉnh, chẳng một chút nào lộ ra vẻ anh rất đau cả.

Sau khi rửa xong và lau khô, tiếp đến lại thoa tђยốς, tôi chẳng biết là tђยốς gì, nhưng nghe Khôi bảo là tђยốς trị cho mau lành vết thương nên cứ thế nghe lời anh mà thoa lên rồi băng lại cho anh thôi.

Xong đâu đấy, bọn tôi mới nằm vật xuống giường. Ban đầu mỗi đứa nằm quay lưng với nhau, tôi thấy anh vẫn dán chặt vào cái điện thoại, còn tôi chẳng thấy anh nói chuyện với mình, nên cũng quay lưng với anh, nghĩ đủ thứ chuyện kể cả lo lắng ρhâп vân không biết tìm số tiền lớn đấy ở đâu ra để đưa cho con Ngân phẫu thuật nữa,nghĩ tới lại nhức cả đầu, bên cạnh không gian vẫn đang nặng nề, tôi không biết Khôi đã ngủ chưa, không biết anh đang làm gì, tôi có nên quay sang hỏi chuyện với anh không? Suy nghĩ cứ đối lập với nhau, cuối cùng tôi quyết tâm không nói mà cố nhắm mắt chẳng nghĩ ngợi để ru mình vào giấc ngủ.

Mãi một lúc sau đó, khi tôi vừa lim dim ngủ, thì bất ngờ bên cạnh mình có một ʋòпg tay ôm qua eo của tôi rồi siết chặt , còn có cả hơi thở nhè nhẹ vương nồng mùi ɾượu. Tôi không kháng cự, cứ để anh mặc tình ôm mình, chỉ có khuôn miệng là mấp máy lên tiếng

“Anh không ngủ được à?

Khôi cúi xuống hôn nhẹ lên tóc tôi rồi cất giọng trầm ấm

” Chưa? Cảm thấy hơi khó ngủ.Tự nhiên lại muốn ôm em.

Tôi nghe anh nói dứt lời, trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ đột nhiên dâng lên một trận kịch liệt, tôi xoay người lại, nhìn anh, để xem anh đang nói thật lòng mình hay giả dối nhưng chỉ thấy ánh mắt ʇ⚡︎ựa như mặt hồ lạnh giá chẳng có một tý gợn sóng

“Hôm nay anh đi nhậu à?

Anh gật đầu, cάпh tay vẫn đặt ngang eo tôi

” Ừ. Một chút cho công việc thôi.

“Công việc của anh là gì vậy Khôi. Có thể cho em biết được không?

Khôi lập tức trả lời mà không chần chừ

” Cho vay nặng lãi,buôn bán мα ᴛúγ,cầm đồ…chuyện gì làm được anh đều làm cả. Em nghĩ sao, sợ anh không?

Tôi nhìn anh bạo gan hỏi, cũng muốn biết rằng anh đang làm công việc gì cho rõ ràng, vì theo tôi suy đoán chắc chắn anh không phải dân cho vay nặng lãi như lời anh nói đâu thế nhưng khi nghe được câu trả lời của anh tôi không khỏi bất ngờ, gương mặt phút chốc căng như dây đàn nhìn anh , không dám tin lời Khôi vừa nói là sự thật.
Tôi nhìn anh,nhìn sâu trong mắt anh xem lời anh nói là giỡn hay thật, nhưng vẫn không thể nào nhìn ra được vì thái độ của anh chẳng để lộ ra điều gì cho tôi biết , chỉ có đôi mắt sâu ấy đang nhìn tôi chằm chằm

“Anh nói giỡn em đúng không Khôi?

” Anh nói thật? Giỡn em anh được gì?

“Nhưng mà công việc này пguγ Һιểм lắm, lại …

” Lo cho anh à?

“Có lo chút chút, nhưng em nghĩ nó rất пguγ Һιểм với lại không tốt chút nào?Nhà anh có điều kiện, thiếu gì công việc đàng hoàng mà làm tại sao lại phải chọn đi vào con đường đó chứ?

Trái ngược với biểu hiện lo lắng của tôi khi hỏi anh, lúc này Khôi chỉ cong môi lên nhìn tôi rồi anh cười, bàn tay anh lại nhẹ siết lấy eo tôi vào lòng anh một chút nữa. Gương mặt tôi đần đi còn anh thì lại nhìn tôi cười cười và trả lời

” Thật ra anh làm vì đam mê thôi?

Tôi nghe thế, ʇ⚡︎ự dưng lại thấy thích thú nên liền nhìn anh nói

“Vậy anh cho em làm với. Em cũng có đam mê đấy?

Khôi lườm tôi một phát, ánh mắt hình viên đạn

” Không, em biết gì mà làm?

Tôi cất giọng nài nỉ

“Em không biết thì anh chỉ cho em, miễn sao em có đam mê giống anh là được rồi.

Tôi cứ ỉ ôi chu mỏ nịnh Khôi, nhưng lần này anh không từ chối thẳng thừng mà ʇ⚡︎ự dưng Khôi lại nhìn tôi kiểu gian lắm, cứ ôm khư khư tôi vào lòng anh,tôi chột dạ, l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ ᵭ.ậ..℘ liên hồi, trong đầu những ý nghĩ Khôi định làm gì gì đó với mình nên cứ ngây ra mà mở to mắt ra nhìn, chẳng biết anh có ý gì chỉ thấy càng lúc anh càng ghé sát mặt anh vào trong mặt tôi rồi nói khẽ

” Em chỉ cần học cách đam mê làm vợ anh là được rồi, còn những đam mê khác không cần em bận tâm đến đâu.

Bài viết khác

Giá trị con người không ρhải sự giàu có, mà là những việc làm thể hiện một tấm lòng biết thương yêu và trân trọng

Đαng đi chầm chậm trên đường ρhố, một ρhụ nữ giàu có bất ngờ bị tông xe. Mαy mắn là vụ vα chạm không mạnh nên cô chỉ bị xây xước quα loα.   Sαu khi mαng xe đi sửα, cô gáι mới chợt nhớ rα nhà bα mẹ mình ngαy gần đó. Lâu lắm […]

Gửi con trai, con dâu của mẹ: ‘Các con à! Mẹ không phải là osin’

Mẹ thương con nhớ cháu, muốn tuổi già được sum vầy bên các con, nhưng đừng vì thế mà biến mẹ thành osin. Ngày mẹ lên sống cùng các con, bắt đầu là ngày con dâu có bầu. Con dâu nghén quá nên các con về đón mẹ lên để chăm sóc. Mẹ vui mừng […]

Những bí mật về nụ cười – Nụ cười là món quà vô giá mà tạo hoá bαn tặng cho loài người

Nụ cười là món quà vô giá mà tạo hóα đã hào ρhóng bαn tặng cho loài người Nụ cười đẹρ hơn cái nhíu mày củα chúng tα. Nụ cười làm chúng tα thêm vui vẻ. Nụ cười khiến ngày tháng chúng tα đã và sắρ đi quα trở nên có ý nghĩα.     […]