Chông muộn – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn
CHỒNG MUỘN
Chuyện ngắn của Tác giả T. T. Linh Miêu
Chuyện chị chuẩn bị lấy chồng như sét đánh ngang tai mấy chị em trong nhà. Mọi người tức tốc họp gia đình để tìm cách giải quyết. Chẳng phải họ lo cho hạnh phúc của chị mà chỉ vì chị lấy chồng rồi, cha sẽ ở với ai?
Nói đúng hơn, họ sợ phải thực hiện trách nhiệm của một người con. Lâu nay họ đã quen phó mặc cho chị mọi thứ, chỉ thỉnh thoảng đảo qua nhà cho có lệ.
Mặc cho mọi người ngọt nhạt rằng, chị lớn tuổi rồi, lấy chồng cũng chẳng ích gì, nếu muốn thì cứ kiếm đứa con để sau này nương tựa là đủ, chị vẫn quyết tâm lấy chồng. Người chị định lấy đã ngoài năm mươi, vợ mất đã lâu, hai con đã lớn, gia cảnh cũng khá. Đó là chị nghe người mai mối nói vậy, chứ thực hư thế nào cũng chẳng rõ.
Điều chị cần là một sự thay đổi cuộc sống. Chị thuộc dạng thua chị kém em về nhan sắc nên tuổi hơn bốn mươi mà vẫn không ai để ý. Chị em trong nhà lần lượt theo chồng, mình chị lo cho hết người này đến người kia. Mẹ qua đời đã lâu, chị thay mẹ lo các em, chị quá ngán ngẩm với cảnh một mình chăm nuôi người cha hơn tám mươi tuổi đau yếu liên miên, trong khi mấy chị em trong nhà chỉ biết vun vén cho gia đình riêng, đến tiền mua thuốc cho cha còn tỵ nạnh .. Với chị, lấy chồng đơn giản là tìm một chỗ dựa cho chị sau này…
Đám cưới chị đơn sơ, chỉ vài mâm mời bà con họ hàng rồi theo về nhà chồng, một xe 16 chỗ ngồi rước dâu. Chị hài lòng với lễ vu quy như vậy, không đòi hỏi gì thêm.Chị sẽ hạnh phúc với mối duyên muộn này khi hai con chồng đi làm xa, ba mẹ chồng không còn ai. Chồng chị vốn là người đảm đang tháo vát ,siêng làm, nên trong nhà có của ăn của để nhưng cũng vất vả, làm luôn tay, luôn chân..,
Tính cục mịnh, không biết nói những lời có cánh với chị ..Chồng chị không chỉ ít nói, mọi công việc đều làm phụ việc với chị sợ chị làm mệt, hai con của chồng chị cũng hiểu chuyện, thương chị, về là cằn nhằn chị gữi gìn sức khỏe, cha không được bắt nạt dì đâu đấy, chồng chị tét miệng cười…
Đôi lần, chị tạt về nhà thăm cha. Nhìn ông cụ lủi thủi ăn một mình, nồi cơm đầy kiến nhưng ông không biết vì mắt đã mờ, chị trào nước mắt. Ngày trước hai cha con ở cùng nhau, ông đâu đến nỗi phải khổ như vậy. Chị lấy chồng bỏ cha mình tuổi già cô đơn, không người em nào có ý rước cha lên nhà. Các em chị cứ bận việc nhà riêng xưa nay toàn ỷ vô chị, nên cũng mặc kệ cha ..Nhìn cha, chị chỉ biết khóc rồi lặng lẽ quay về.
Thấy chị buồn ,chồng chị hỏi chuyện, sáng hôm sau anh dẫn chị về nói chuyện với cha chị : Thôi Tía về con ở, có tía ở để nhà thêm người Tía nghe. Chị vào soạn cho cha vài bộ đồ đã cũ kỹ , đưa cha sang nhà mình, Chồng chị gọi thêm bạn phụ sửa lại căn phòng của con trai thoáng mát,sạch sẽ cho Tía, rồi chở chị lên chợ mua đồ dùng sinh hoạt đầy đủ cho Tía, tiện thể chồng chị nói : Chiều Út ghé nhà Cậu đo may cho Tía cậu 4 bộ đồ nghen chưa ..
Thỉnh thoảng, hai vợ chồng chị lại đưa cha về nhà cũ chơi. Mà hiện nay các em chị đang muốn bán để chia nhau. Chồng chị tuy ít nói như anh ấy nói : Tía về ở với vợ chồng mình đến hết đời là được vườn tựa nhà bên ấy em buông đi để mặc các em ấy làm gì thì làm..Có Tía là vợ chồng vui rồi, anh mới hái ít so đũa, bông điên điển, có con cá bông lau anh dậm dưới đìa, anh đi vớt,làm cá nghen..Em nấu bát canh chua cho Tía với anh nhậu ngoài kênh cho mát nghen,
Thằng Hai mai nó đem thuốc về cho Tía rồi, em khỏi lo ..
Chị nhìn lên trời thấy vạt nắng trải dài, lòng tủi thân, mang ơn chồng mình đã hiểu cho lòng chị ..
Chiều Hậu Giang mát đến lạ, được ngồi ăn một bữa với gia đình chị, hạnh phúc đơn giản nhường nào ..
Ảnh sưu tầm nguồn fb.