Chị về với em đi – Cảm động câu chuyện đầy tình thương và bài học sâu sắc cho bậc trung niên
Chồng mất sớm để chị nuôi hai con. Khi nghỉ hưu chị cưới chồng /vợ cho các con, nghe vợ chồng con trai bàn chị bán nhà chia cho hai con để lại 400 triệu dưỡng già. Khăn gói lên ở trông con cho con trai.
Khi con trai mua nhà vay chị thêm 300triệu, dù chị đã giấu hết tiền tiết kiệm cho riêng con trai. Với người lớn tuổi có bệnh tim, cao huyết áp trông hai đứa trẻ đã nghiến mất của chị 5 năm.
Một hôm chị vô tình thấy con dâu nói :
– Cô mới sinh con nên để mẹ lên trông con cho cô, hai đứa đi học không cần bà nữa, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Con trai chị nói:
– Mẹ đâu có ăn vào tiền của mình, mẹ có hơn 6 triệu lương hưu .
Con dâu trề môi nói :
– 6 triệu đủ hả, với lại em muốn đón mẹ em lên,
Con trai chị nói:
– Lúc con nhỏ cần bà lên, cô thì rứt khoát không cho bà ngoại lên bây giờ con lớn lên làm gì nữa .
Con dâu nổi giận nói:
– Cháu bà nội phải lo chứ, còn em cũng phải lo mẹ em, anh nói thế mà nghe được .
Chắc cố ý để chị nghe. Chị buồn lắm hôm nào cũng nặng nhẹ. Chị về đâu nhà đã bán 2/3 đưa con trai mua nhà.
Mấy hôm sau thấy cậu rể đến đón bà. Chị nghĩ thân chị đã 60 tuổi lại đi nuôi hai đứa cháu ngoại đứa hơn 2 tuổi và mới sinh ..
Chị thở dài. Không đi cũng không được, sức khỏe chị không tốt. Chồng mới 49 tuổi tai nạn giao thông mất một mình chị bươn chảy hai con ăn học đàng hoàng công việc thì em trai chị lo cho cháu với lời nói :
– Nhớ chăm sóc mẹ cho tốt .
Mẹ chồng con gái chị chỉ nuôi cháu đến tháng thứ 7 là bà về vì còn ông và vườn dưới quê. Bà ấy tuy ở quê nhưng rất rõ rành sòng phẳng nói hai đứa tự lo đi. Chính thế rể đến đón chị, nhà vợ chồng con gái có kinh tế, rể kinh doanh ngoài. Tính gia trưởng rất thương con nên muốn bà sang giúp.
Ba năm nữa trôi qua thì các cháu cũng lớn, mẹ chồng cũng mấy lần nói chị :
– Chị thả chúng nó tự lo đi, chị lo thân già chị là chính về nhà sinh hoạt hưu trí đi chơi với bạn bè chứ hai đứa trẻ quậy phá sức chị khan không nổi lại bệnh khổ thêm .
Chị về đâu nhà cửa bán rồi. Quê thì nhà bố mẹ anh trai ở anh đưa 3 phần, phần cậu út đưa cho chị cộng thêm tiền tiết kiệm mua nhà, nay bán rồi.
Chị bệnh rối loạn tiền đình nằm viện, vợ chồng con trai đến thăm một túi hoa quả rồi nói bệnh này ai cũng bị nên đỡ mẹ về. Con gái cũng ghé chút nhờ người nuôi bệnh mua cơm cháo cho chị, một tuần chị về, đau gần một tháng con rể nói vợ :
– Gọi anh lên đón bà về bên ấy. Chứ nhà không nuôi bà ngoại, bà nội chưa nuôi thì nói gì ngoại .
Con gái điện cho anh trai thì chị dâu nói:
– Không có nghĩa vụ phải nuôi mẹ chồng đã ở riêng thì đừng làm phiền .
Đau xót bà nghĩ quẩn. Đi viện cấp cứu khi tỉnh lại, con gái mắng te tát vào mặt:
– Bà định cho vợ chồng tôi mang tiếng cả đời hả ..
Con trai thì cúi đầu sợ vợ. Chị đặt vấn đề lấy tiền cho vợ chồng con trai vay. Thì con dâu ráo hoảng :
– Tiền nào ai vay mẹ. Mẹ cho cháu thì đợi cháu lớn, cháu xem trả bà .
Đứng ngoài cửa phòng bệnh là em trai chị. Cậu giận đùng đùng chỉ hai đứa cháu đồ bất hiếu…
– Thôi chị về với em đi. Không cần chúng nó. Lỗi của chị chiều chúng mà không dạy chúng…
Về nhà con gái cầm 5 bộ quần áo lên xe cậu vào Nam mà chị khóc ròng rã. Em trai ôm chị gái, chị vào sống với chúng em khí hậu Miền Nam cũng tốt cho sức khoẻ chị. Gì thì chị còn anh cả, còn em chị nhé.
Cũng gần 2 năm chị sống Thủ đức, nhà em trai chị có mảng vườn chị với em dâu trồng rau, chị dâu, em dâu các cháu đều thương chị, vợ chồng anh cả gửi cho chị 70 triệu, cũng nói nếu chị muốn về quê thì về, các cháu đi làm xa nhà hết rồi, nhà rộng vợ chồng anh cả cũng buồn. Chị về lại sợ con cái chị mang tiếng bất hiếu nên vào Nam.
Đến nhưng vậy chị vẫn bảo vệ con mình. Ai hỏi vẫn khen con mình ngoan. Mái tóc đã bạc, tay đã rum mà chưa lần nào hai con chị vào thăm mẹ .
Vợ chồng em trai thương chị, nên đi du lịch là ưu tiên chị nhất. Các cháu con cậu lo từng viên thuốc cho chị, chở chị đi khám bệnh. Chiều chiều chị nhìn xa xăm về phương Bắc. Trách mình bạc phước.
TG: Trần Linh