Chỉ tại không có tiền lẻ – Cảm động câu chuyện tình dễ thương và hết sức có hậu
Cuối năm 1963, anh bạn tôi mới tốt nghiệp phi công ở Liên Xô về. Anh tên là Đức.
Một hôm đi chơi phố, Đức mải mê đạp xe vào đường ngược chiều lúc nào không biết. Tiếng còi vang lên. Một đồng chí nữ công an bước đến và giơ tay chào:
– Đồng chí đi ngược chiều. Yêu cầu xuống xe! Đồng chí bị phạt.
Đức vội vàng xuống xe và nhấc xe lên hè.
Lát sau đồng chí nữ công an đưa cho Đức tờ “Biên lai” phạt vi cảnh. Cầm tờ biên lai và nhìn lướt qua thấy ghi “Ba hào”, Đức lại nhìn đồng chi nữ công an. Vì đồng chí nữ công an quá xinh đẹp, nên Đức cứ đứng nhìn ngây ra làm đồng chí nữ công an bối rối.
Đồng chí nữ công an bối rối có lẽ vì thấy Đức cao to, đẹp trai trong bộ quân phục mà trên vai áo đeo “lon” trung úy không quân. Im lặng cứ trôi đi, buộc đồng chí nữ công an phải lên tiếng:
– Yêu cầu đồng chí nộp phạt!
Đức cứ đứng nghiêng đầu nhìn đồng chí nữ công an, rồi từ từ móc túi mở ví và lặng lẽ đưa đồng chí nữ công an tờ “Mười đồng” màu đỏ (Tờ tiền có mệnh giá lớn nhất thời đó).
Cầm tờ “Mười đồng” trên tay một lúc, đồng chí nữ công an đưa lại Đức và lúng túng nói:
– Yêu cầu…đồng chi…đưa tiền lẻ!
– Tôi không có tiền lẻ. – Đức trả lời.
– Yêu cầu đồng chí đi đổi !
– Yêu cầu đồng chí đi đổi ! – Đức gặng lại.
Công an mà phải đi đổi tiền lẻ để trả lại người bị phạt thì kỳ quá. Thời đó tiền lẻ rất hiếm. “Tiền lẻ hơn thẻ thương binh” cơ mà.
Giây phút căng thẳng và khó xử, Đức nói bâng quơ:
– Từ sáng đến giờ chưa phạt được nhiều hả?
– Đồng chí nói gì đấy? – Đồng chí nữ công an nghiêm nét mặt nhìn Đức.
– Khô…ông. – Đức thản nhiên trả lời, mặt tỉnh bơ.
– Nếu không có tiền lẻ, yêu cầu đồng chí về đồn giải quyết ! – Đồng chí nữ công an ra lệnh, giọng nghiêm nghị, mặt lạnh tanh.
– Về nhà chị í à ? – Đức nghẹo đầu hỏi.
– Yêu cầu đồng chí nói cho nghiêm túc! – Đồng chí nữ công an cau mày nhìn thẳng vào mặt Đức.
– Rõ ! – Đức rập đôi giày bốp một cái và giơ tay chào.
– Yêu cầu đồng chí chấp hành ngay! – Đồng chí nữ công an bực tức ra lệnh.
– Chấp hành thế nào? – Đức buông tay và nhẹ nhàng hỏi.
– Về đồn ! – Đồng chí nữ công an buông một câu cộc lốc.
– Được ! Yêu cầu cô lên xe, tôi đèo !
– Ứ ! – Đồng chí nữ công an vội giẫy nẩy lên làm đôi má cô bỗng ửng hồng.
Không thể dùng dằng mãi, đã đến lúc phải biết điểm dừng, bất chợt Đức nói:
– Bây giờ tôi đang vội. Hẹn cô 7 giờ tối nay tôi đợi cô ở đây để nhận tiền trả lại.
Vừa dứt lời, Đức nhảy phốc lên xe và phóng mất hút.
Đồng chí nữ công an ngỡ ngàng đứng nhìn theo.
Đúng 7 giờ tối hôm ấy Đức đến chỗ hẹn, nhưng không thấy đồng chí nữ công an đâu. Thế vào chỗ đó lại là một cô gái mặc áo sơ mi trắng, quần láng đen đứng đó tự bao giờ ?
Hai người nhận ra nhau, ngượng ngùng cùng mỉm cười. Bất chợt cô gái dúi vào tay Đức tờ Mười đồng và nói: “Em trả anh”…
Thế là từ đó hai người quen nhau, thân nhau, rồi yêu nhau và…sống với nhau đến giờ.”
Sưu tầm