Chị Dâu Tôi Yêu Chị – Chương 5
Hôm nay trời khá nắng nên mặt nước biển không gợn tí sóng nào,xa xa tôi còn thấy những chiếc ghe nhỏ đang đi ra tuốt phía xa chài cá,rồi mấy đứa nhỏ chạy quanh bờ lóng ngóng nhìn ra xa,có đứa phụ mấy ghe mới vào gỡ từng con cá mắc trong lưới ra,có mấy đứa lại ngồi tụm lại phụ với mấy cô chú lớn tuổi lựa cá,những anh thanh niên trai tráng thì kiêng những kết cá được lựa ra đem lại cân cho mối…
Cảnh tượng bình yên nhưng cũng có phần nhộn nhịp làm đầu óc tôi khuây khỏa ra được vài phần,nhưng khi tôi nhớ tới đã có những năm tháng Tuấn của tôi cũng bôn ba nơi này thì lòng tôi chợt trùng xuống,đan xen nhiều nỗi bi ai khó mà tả đc hết..
….Tôi thơ thẩn đi từ bước tгêภ nền cát trắng dọc bờ biển,miên man từng nỗi nhớ anh gặp nhắm đến tê lòng,đến khi sực nhớ ra chuyện quan trọng tôi liền quay đầu lại kiếm ông thầy,liền thấy thầy đi ở phía sau tôi..
Nãy giờ tưởng tượng nhiều việc lại quên cả việc chính may mà thầy hiểu được nên ko trách cứ chớ mà gặp ai đó nóng tính có khi đã bỏ mặc tôi,hoặc cҺửι tôi 1 trận rồi.
Tôi với vẻ mặt áy náy cúi nhìn thầy khẽ nói
-Con xin lỗi thầy,nãy giờ con lơ đễnh quên mất có mặt thầy ở đây, thầy đừng trách con nhé thầy!!!
Ông thầy gật đầu bảo
_Ừ yên tâm. Tôi ko trách gì cô hết…
_Dạ vậy thôi cũng trưa rồi con và thầy vào quán đằng trước nghỉ ngơi rồi ăn uống cho no trước đã nha thầy…
_Tuỳ cô nhưng phải tranh thủ đúng 12h trưa phải đến chỗ chiếc ghe của cậu ấy đậu đó
_Dạ,thầy yên tâm,để vô quán con gọi cho anh chủ ghe ra rước mình nha thầy…
Tôi trả lời thầy xong liền rút điện Thoại ra bấm sáng màn hình lên rồi nói tiếp…
-Dạ giờ mới hơn 10 giờ,ăn xong ra tới chỗ chắc kịp ấy thầy..
Nói rồi tôi và thầy tiến đến cái quán quen biển, vừa vào thầy đã kêu 3 dĩa cơm và 3 cái chén nhỏ riêng.
chị chủ quán ngạc nhiên nhìn chúng tôi tò mò nhưng cũng nhanh chóng mang cơm ra ..tôi mới đầu cũng ko hiểu tại sao ông thầy lại kêu như thế cho đến khi thấy ông để riêng một d᷈-i᷈a và 3 cái chén xếp thành hàng ngang và thầy giải thích là thầy mời mấy vị đi theo thầy hưởng cơm theo thì tôi mới hiểu được,bèn ko tò mò nữa mà cúi xuống ăn lấy phần cơm của mình….
Ăn xong xuôi tôi lấy điện thoại bấm số của anh chủ ghe,cuộc đầu ảnh ko bắt máy tôi có hơi bất an rồi,đã ra tới mà ảnh ko chỉ có nước coi như công cóc,may sau tôi kiên trì gọi tới cuộc thứ 3 cuối cùng bên kia cũng kết nối được
_alo
_Anh..anh là chủ ghe của anh Tuấn đúng ko ạ,em là Lam vợ Tuấn,em ra tới ngoài này rồi,anh lại cái quán ăn rước em được ko ạ….?
_À…mà xin lỗi em nhé anh mới về nhà hồi hôm do mẹ anh Ьệпh đột xuất,giờ phải làm sao ta!!!
Anh ấy nói ra câu ấy thảnh thơi trơn tru nhưng ngược lại lòng tôi như sóng vỗ bờ ầm ầm mấy tiếng,vậy là sao ,tại sao đúng lúc này anh ấy lại có việc được chứ,thế còn chuyện của tôi phải làm sao đây,ko để tôi có thời gian hỏi tiếp bên kia liền khóa máy cái phụp,tôi gọi 2-3 cuộc ko được nữa liền thất vọng vô cùng cúi gầm mặt xuống rơi nước mắt,…cuộc đời sao trớ trêu thế chứ,tới nước này tôi biết làm thế nào nữa đây,nước biển mênh mông biết chốn nào là chốn chồng tôi bị giế.t chứ,cứ ngỡ hi vọng nhỏ nhoi ra đến nơi này sẽ giúp đưa hồn anh về nhà cho hồn anh được yên nghỉ thế mà ai ngờ….
Bất chợt trong sự buồn bã trong đầu tôi lại dấy lên một suy nghĩ. Tôi nghĩ tại sao lại có vụ trùng hợp thế này,có khi nào anh chủ ghe đó có liên quan đến cái ૮.ɦ.ế.ƭ của chồng tôi ko? Anh ấy bận thật hay là đang né tránh…
…
Tôi cứ nghĩ mãi trong lòng và đặt ra những câu hỏi không có lời đáp cộng thêm tâm trạng nặng nề khiến cho tôi lơ mơ như rơi xuống tuốt 18 tầng đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 để dẫn anh quay về nhân gian cùng tôi, hoặc là ước gì tôi có thể chet liền bây giờ để được trùng phùng với anh thì tốt biết mấy,vừa nghĩ xong tôi ko để ý đến ai cả,và cũng quên mất rằng ông thầy bói đang đi chung,cứ thế như có ai giục tôi một mạch chạy thẳng ra biển,tôi cứ cấm đầu chạy thục ๓.ạ.ภ .ﻮ như vậy cho đến khi nước dâng lên đến cỗ,ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi sắp khụy xuống,tưởng chừng nếu tôi bước thêm một bước nữa thôi cả người tôi sẽ chìm xuống lòng biển liền.
Phía sau vài người chứng kiến họ gào thét kêu tôi quay lại, có người còn nhanh chóng báo đội cứu hộ ngoài biển..mắt tôi lờ đờ mệt mỏi ,lại thêm nước biển dồn dập ᵭάпҺ vào người khiến tôi kiệt sức,hơi thở cũng ko còn ra hơi ,tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ chet sẽ được nhanh chóng gặp anh rồi,thế là tôi mỉm cười từ từ nhắm mắt lại cho dòng biển lạnh cuốn tôi đi..
….Thế mà khi ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi dần chìm xuống ,đột nhiên tôi cảm nhận có vật gì đó ủi quăng cả ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi lên tгêภ tấm lưng sần sùi,tôi nhất thời ϮιпҺ thần chấn động ko thể đoán ra được việc gì xảy ra,cho nên đến khi ς.-ơ τ.ɧ.ể tôi được đẩy vào gần bờ,tôi mới sực tỉnh táo lại,vật ấy thả tôi xuống rồi quay đầu lũi xuống biển,tôi tò mò đôi mắt mờ ảo nhanh chóng ngoái nhìn theo cái vật vừa cứu tôi thì bất ngờ làm tôi sững người há hốc
cái …
cái…
vật …..vừa cứu tôi…không…không…không phải vật mà là..
“.Ông.”
như không tin vào mắt mình, tôi nhìn theo lần nữa mới biết chính ҳάc đó là cá Ông vừa mới cứu tôi …
Không ngờ truyền thuyết cá Ông cứu người là sự thật,và tôi là người vừa mới được Ông cứu đây này…
D mệt quá lại bị ngấm nước nên tôi đã ngất đi luôn ,mà chẳng biết đã nằm mất bao lâu thời gian chỉ đến khi tôi tỉnh lại quần áo tгêภ người tôi đã được thay mới,và tôi đang nằm tгêภ chiếc giường nhỏ,tôi tò mò ngó nghiêng xung quanh liền thấy một chị đi về hướng tôi nằm,thấy tôi đã tỉnh chị liền quan tâm hỏi tôi
_Em tỉnh rồi à,lúc nảy em cứ làm mọi người lo lắng,sau này đừng có ngu như vậy nữa nghen?
_Dạ,em xin lỗi chị.
Tôi cúi đầu lí nhí trả lời,trong lòng thầm nghĩ lại cũng không biết tại sao tôi lại hành động dại dột như vậy luôn.
_Mà e ra đây có việc à,chị thấy e đi chung với một chú nữa,mà chú ấy đang ở ngoài biển ý,ờ có chuyện này cũng lạ ha,lúc e ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử chị thấy nước cuộn một mảng đưa em vào bờ đó…chắc chắn là Ông cứu em rồi,em có nhìn rõ Ông ko?
Tôi nhớ lại đúng là tôi nhớ ra tôi được Ông cứu,đúng rồi,nhưng chuyện linh thiên này nói ra cũng chẳng tốt nên tôi phải lựa lời nói cho qua,mà còn ông thầy đâu rồi ta?
_Dạ em ko nhớ nữa chị,lúc ấy đuối quá chẳng hình dung ra ai cứu em nữa,mà chị có thấy cái ông già già đi theo em ko chị?
_em nói cái chú mặc nguyên bộ bà ba màu đen đúng không. Ông ấy đang ngoài biển đó em,mà xem ra chú ấy gjống thầy bói đúng ko em,em có việc gì à,kể chị nghe đi, biết đâu chị có thể giúp…
Tôi nhìn chị định ko nói nhưng nhớ ra chị này ở đây chắc sẽ biết chút chút về chuyện của chồng tôi,bỗng một tia hy vọng len lỏi trong đầu thế là tôi liền kể từ đầu đến cuối cho chị ấy nghe,nghe xong chị liền há hốc nhìn tôi rồi gấp gáp nói
_Vậy ra cái anh mà mất tuần trước là chồng em hả,Ϯộι hôn,hôm bữa vớt xá.c anh ấy lên chị có ra xem nè,ҡıṅһ ҡһủṅɢ lắm em,lúc vớt được đưa vô bờ mình mẩy anh ấy đều là ɱ.á.-ύ,cái áo rách nát luôn,còn đôi chân thì….
Nói tới đây chị ấy ngừng lại,gương mặt tỏ vẻ thương tiếc hít một hơi nói tiếp
-Đôi chân anh ấy nát bét,ϮhịϮ dập nát luôn….mà mọi người nghĩ là do tai пα̣п lúc ᵭάпҺ cá nên gom tiền hùn lại kêu xe đưa anh ấy về nhà ….
Nghe xong lòng tôi lại thêm đau, bất giác không ngăn được mà rơi nước mắt. Thế nhưng chuyện qua rồi tôi cũng ko muốn nhắc lại nhiều nên chỉ nói sơ qua rồi tiếp tục hỏi chị ta
_Vậy chị biết chiếc ghe chồng em đi đúng ko chị, chị làm ơn chị chỉ dùm em được không vậy chị..?
_Em tìm chi vậy,à mà chị biết,giờ em khỏe chưa đi theo chị,chị chỉ cho nè?
_dạ em khỏe rồi,vậy phiền chị giúp em nha…
…Tôi cố gồng mình đứng dậy trong trạng thái mệt mỏi,ς.-ơ τ.ɧ.ể lúc nóng ,lúc lạnh chắc là ngấm nước lâu nên sốt rồi. Nhưng tôi mặc kệ chuyện của Tuấn quan trọng hơn nên tôi lập tức theo chị ấy ra ngoài.
Vừa ra đến gần biển thì liền gặp ông thầy bói,tôi vẩy tay với thầy rồi nói lớn với thầy
_Thầy ơi,con nè,thầy qua đây với tụi con đi….
Ông thầy thấy tôi liền bước lại thầy hỏi tình hình của tôi rồi theo sự chỉ dẫn của chị ấy mà đi tới được chiếc ghe cần tìm,giữa một bãi ghe đậu hơn chục chiếc thì ghe của Tuấn nằm chính giữa trong số đó,có một chú tầm 40 tuổi đang giữ ghe ở đây,khi nghe tôi giới thiệu với chú tôi là vợ Tuấn ra đây để trục hồn anh về,chú liền vui vẻ đồng ý,cho chúng tôi lên ghe,giây phút này đến lúc ông thầy làm phép nên tôi dạt ra 1 bên chỉ nhìn theo thôi…
ông thầy chẳng đem theo gì cả,cũng chẳng bắt tôi sắm lễ,chỉ là mồi 3 cây nhang xong cấm tгêภ thành ghe,rồi ông lấy trong cái túi của ông ra 1 con thuyền màu trắng bằng giấy đã được xếp sẵn,ông chắp tay lên khấn sau đó từ từ thả con thuyền xuống nước rồi móc tiếp trong cái túi ra 1 cái hũ nhỏ màu trắng rải xuống con thuyền…tôi chăm chú hồi hộp nhìn theo con thuyền chuyển động,ko những tôi mà chú canh ghe với chị kia cũng nhìn theo,con thuyền dù ko sóng,ko gió đẩy nhưng vẫn nhẹ nhàng lướt đi ra giữa lòng biển cả,thật sự có thể nói lúc này tôi ngạc nhiên xen lẫn rất tò mò nữa là đằng khác,sao có thể vậy được chứ? Thật sự là như có 1 năng lực siêu nhiên nào đó điều khiển con thuyền nó mới có thể di chuyển vậy ấy ….
cuối cùng khi ra đến 1 khúc giữa biển ʇ⚡︎ự dưng tôi thấy nước biển xoáy 1 một ʋòпg tròn làm con thuyền lũi xuống biển mất luôn,tôi hoảng hồn khi nhìn cảnh đó liền quay sang hỏi ông thầy
__Thầy ơi con thuyền mất rồi thầy ơi?
Ông chú với chị kia cũng bồi theo_Ờ thầy sao lạ vậy thầy!!!
Ông thầy trả lời
__Mọi người bình tĩnh âu gì cũng có điềm cả,giờ cô Lam chắp tay khấn vái thành tâm mong hồn chồng cô theo con thuyền mà vô bờ đi..
…Tôi nghe thầy bảo liền chấp 2 tay lại,mắt nhắm,trong lòng thầm khấn,các quan binh ngoài biển cứu giúp đưa hồn chồng tôi theo con thuyền mà biết đường theo về,tôi còn nhỏ chẳng biết khấn thế nào có gì sai sót chỉ mong quan binh rộng lòng mà bỏ qua rồi giúp đỡ cho tôi,thật sự là lúc này tôi run và rối lắm,ko thể nghĩ ra gì cả,chỉ biết mình thật lòng thành tâm hy vọng được chứng thui…
Thế là khi tôi khấn vừa dứt, mắt tôi mở ra nhìn về phía biển thì hỡi ơi ngay chính giữa biển, một làn nước xoáy quanh lần nữa, cái khoảnh khắc tôi đang bần thần nhìn theo chuyển động ấy bọt biển bỗng tung lên trắng xóa làm ko chỉ tôi mà cả mấy người khác đứng xem đều giật mình,rồi từ sâu bên dưới con thuyền bay vụt lên tгêภ mặt nước lướt thẳng về phía chúng tôi.
Ông thầy cúi xuống cầm lấy chìa về phía tôi trước sự ngơ ngác của mọi người..không để tôi tiếp tục tò mò ông thầy cười kha khả như đang vui ấy. Ông bảo
_Chúc mừng cô,thành công rồi,giờ thì….ông thầy vừa nói vừa móc cây dù nhỏ trong cái túi ra đưa cho tôi…cô cầm chiếc thuyền này và một tay cầm cây dù che lại nhớ giữ chặt đừng để ánh nắng chiếu vào, giờ thì cô và tôi đưa cậu ấy về nhà được rồi…!!!