Chị Dâu Tôi Yêu Chị – Chương 39
Cả hai quay lại nhìn Bo mà giật bắn cả người và mắc cỡ với con thật sự dù cho tôi hiểu Bo cũng chưa hiểu được gì đâu? Nhưng sự vô tư của con nhỏ đủ khiến tôi đỏ bừng cả mặt.
Thành nhìn tôi,tôi nhìn Thành hai đứa cười gượng gạo,rồi anh bước xuống mặc nhanh cái quần vào đi lại giường ẵm cu Bo lên,anh quay lại nháy mắt tôi ý bảo tôi đi thay đồ. Tôi hiểu ý nên cũng lật đật ngồi dậy nhặt cái váy ngủ cầm lên tay đi lẹ vào nhà tắm.
Bên ngoài tôi nghe loáng thoáng tiếng cu bo hỏi lại Thành một lần nữa con cứ lắp bắp nói ba ᵭάпҺ mẹ của Bo ý làm cho tôi đang trong này cũng phải xấu hổ vì câu hỏi ngây thơ của con,và càng mắc cười hơn khi nghe câu giải thích của Thành
–À ba với mẹ đang chơi trò cưỡi ngựa thôi, ba không có ᵭάпҺ mẹ của Bo đâu nha
Bo nghe xong lại tiếp tục mè nheo
–Bo cũng muốn. Ưm ưm ba Thành
–Ok Bo muốn ba làm con ngựa cho con cưỡi đúng khum?
–Ba ba
Tiếng Bo cười vang khoái chí.
Hai ba con bên ngoài bật đèn lên rồi Thành bò xuống cho cu bo cưỡi ngựa.Tôi thay đồ xong đi ra ,nhìn thấy cảnh này cũng phải phì cười đau cả ruột. Bất giác ʇ⚡︎ự hỏi hạnh phúc này tồn tại được bao lâu nữa.
Bên ngoài tiếng gà đã bắt đầu gáy sáng,báo hiệu lại một ngày nữa lại đến…
Thời gian cứ thế trôi qua thật nhanh và chớp mắt một cái thời hạn 3 ngày mà Thành nói cũng đã đến .
Dù thật lòng mà nói tôi chẳng biết sau ba ngày anh phải đối diện với sự việc пguγ Һιểм như thế nào ,пguγ Һιểм đến độ ૮.ɦ.ế.ƭ chóc ra sao . Nhưng tôi thật lòng vẫn không tránh khỏi lo lắng
Cuối cùng buổi sáng của ngày thứ 3 định mệnh cũng đã tới
Sáng tôi dậy sớm chuẩn bị buổi sáng xong ,Thành mới bế cu Bo từ tгêภ lầu đi xuống ,ʇ⚡︎ự nhiên theo cảm giác tôi thấy gương mặt anh đượm buồn ,đôi mắt tối màu lại dù anh đã cố tỏ ra vui vẻ trước mặt tôi
Bữa sáng cũng vì những tâm tư đang đè nén trong lòng mà tôi và anh chẳng ai đụng đũa cả, chỉ có cu Bo ngồi liên thiêng nói chuyện vô tư, bắt buộc tôi và anh đành gượng cười mà vừa đút con ăn vừa nói chuyện cùng con
——
Đang giả vờ vui vẻ nói chuyện bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại Thành reo lên, tιм tôi ᵭ.ậ..℘ mạnh vô thức dấy lên nỗi sợ hãï nhìn chăm chăm về phía anh mà theo dõi.
Động tác tay Thành rút điện thoại trong túi quần ra không nhanh, không chậm ánh mắt anh liếc sơ qua màn hình xem ai gọi ,sau đó nhìn về phía tôi rồi đứng lên đi thẳng ra ngoài khuất mặt tôi anh mới nghe máy
Tôi ôm cu Bo chờ đợi chẳng mấy chốc anh quay vào ánh mắt anh nhìn tôi và con da diết ,anh đi tới bên tôi rồi đưa tay ra ôm lấy cu Bo vào lòng mình,
Anh hôn lên tóc lên trán của con , tôi nhìn theo đôi mắt anh đỏ ngầu, gương mặt anh tối sầm lại anh ôm Cu bo thật chặt khiến cu Bo chẳng hiểu chuyện gì nhưng con khó chịu cứ cựa quậy trong lòng anh
–Ba ơi Bo đau
Anh nới lỏng tay đang ẵm bo ra, anh nhìn con một lúc sau đó mới quay sang tôi
— Em ở nhà chăm sóc cho con thật tốt nhé. Đợi anh xong việc anh về .
Nghe dặn dò, giọng nói khàn đi thấy rõ, và cả biểu cảm của anh như đang cố nén đau lòng mà nụ cười tгêภ môi tôi tắt ngấm, nước mắt tгêภ bờ mi bắt đầu lăn dài rơi xuống mặn đắng!
Tôi ngước nhìn anh khẽ gật đầu
–Dạ em chờ anh, hứa với em anh phải trở về bình an nha anh.
Nói dứt lời, dù đã cố kìm nén nhưng rồi tôi không giấu được, trước anh tôi oà lên khóc như một đứa trẻ rồi lao vào ôm chầm lấy anh mà nấc lên từng hồi ,tôi biết đã đến lúc anh rời đi rồi, biết là anh sẽ gặp пguγ Һιểм nhưng chúng tôi chẳng biết phải làm thế nào nữa. Chẳng lẽ chạy trốn bọn họ sau, cách đó tôi đã từng nghĩ nhưng không được vì tôi nghe anh kể đại ca của bọn anh có tiếng ở đất Sài Gòn này lắm, đàn em cũng nhiều vô kể, rải rác ở những tỉnh và huyện ,nên dù chúng tôi có chạy trốn mà khi trốn đi bị bắt về số ๓.ạ.ภ .ﻮ của chúng tôi sẽ thê thảm vô cùng
Thành nói thà để mình anh đối mặt .Nếu may mắn đại ca nể tình chúng tôi sẽ được rút lui trong im đẹp cùng nhau về quê mà sinh sống còn không may anh xảy ra chuyện gì, tôi còn ở lại mà nuôi con
Một tay anh ẵm cu Bo ,một tay còn lại anh ôm siết tôi vào lòng anh tôi nghe rõ từng nhịp tιм anh đang ᵭ.ậ..℘ rất mạnh ,ôm nhau bao nhiêu lâu cũng không đủ nhưng giây phút nào rồi cũng sẽ phải dừng lại.. Anh hôn nhẹ lên mái tóc của tôi rồi anh buông tôi ra . Đưa Bo qua cho tôi bế
Anh bẹo má con một cái sau đó mỉm cười,anh nói với con
– Bo ở nhà với mẹ ngoan nhé! đợi ba về nha.
Giọng Bo ngọng nghịu, nói lắp bắp mãi mới nghe ra được thành một câu.
— Dạ…mà..Bo…cũng thích ở với ba Thành nữa …Bo không…cho ba…Thành đi đâu
Lần này tôi thấy anh không kìm lại được nữa rồi , tгêภ khóe mắt anh đã rơi xuống một giọt nước mắt . Anh không trả lời con nữa mà quay mặt đi thật nhanh lên lầu thay đồ
Tôi ôm con nhìn theo bóng lưng anh quay đi mà nước mắt tôi lặng lẽ lại rớt xuống ,đôi chân tôi run run như muốn ngã quỵ
Tiếng Bo khóc đòi Thành bế như đang xé nát lòng tôi.. Trong phút giây này vô thức tôi lại niệm Phật cầu xin phật trời phù hộ độ ๓.ạ.ภ .ﻮ cho anh của tôi quay về bình an với tôi .Vì tôi biết lần này anh đi lành ít dữ nhiều
Tôi đặt Bo xuống rồi dẫn con đi chầm chậm ra phía ngoài sân ,cu bo nay đã tuổi tuổi con đi cũng khá cứng rồi ,chỉ là do chúng tôi thương con nên ẵm con suốt . Chính vì thế mà mỗi lúc cho con đi một mình ,con khá là nhát, bấu chặt vào tay tôi mà đi từng bước
Tôi dẫn con ra đến gần chỗ xe anh đậu thì trong nhà anh cũng đã đi ra đến nơi Anh mặc nguyên một cây đen trong rất ngầu ,tóc vuốt keo thẳng tắp anh đi tới chìa ra trước mặt tôi một cuốn sổ tiết kiệm cùng với một tờ giấy tờ nhà.
Giọng nói anh nhẹ nhàng và ấm áp
–Trong sổ tiết kiệm có 200 triệu em giữ đi .Thật ra anh chẳng giàu có nhiều như nhiều người đã nghĩ đâu,mấy năm qua anh dư được bao nhiêu đã chuộc lại ngôi nhà của ba em rồi nên bây giờ chỉ còn lại một ít, em giữ lại hết đi .
Tôi cầm lấy xong, anh liền bước vào xe rồi cho xe chạy đi liền. Trong đầu tôi nghĩ chắc chắn là anh đang sợ phải nhìn cảnh tôi và Cu Bo tiễn anh mà anh chẳng nỡ rời xa,
Anh đi rồi , tôi vẫn đứng đây chôn chặt chân tại chỗ ,chẳng biết làm gì tiếp theo nữa cả ánh mắt vẫn cứ cứ dán chặt theo hướng xe anh rời đi,cảm giác lúc trước Tuấn mất đi tôi đau nhưng cũng chẳng bằng cái cảm giác Thành đi như bây giờ
Cảm giác người đi mà tôi chẳng biết có thể quay trở về được nữa không.
Cả nguyên một ngày rồi đến đêm trôi qua ,tôi cứ mãi chờ đợi tin anh trong vô vọng.điện thoại anh dù tôi có gọi cả ngàn cuộc cũng chẳng th́ể nào kết nối được.
Đột nhiên tôi có cảm giác anh sảy ra chuyện xấu rồi.
Trong đêm khuya,tгêภ chiếc giường nhỏ. Tôi nằm nghiêng sang bên trái ôm lấy con trai của tôi đang ngủ say ,mà nỗi nhớ anh cứ quặn thoắt đến đau lòng, nhớ lại khoảng thời gian của mấy năm về trước khi tôi và anh Tuấn quen nhau, lúc ấy Thành cũng đã lớn hơn tôi hai tuổi nhưng vì khi đó yêu Tuấn nên tôi đâu bao giờ để ý đến ai?
Thế mà tôi đã không ngờ khoảng thời gian đó Thành đã đứng một bên im lặng yêu tôi nhiều đến vậy. Anh không nói, cũng chẳng lộ diện, rồi nghe kể đến khi nghe Tuấn kể anh yêu tôi, muốn lấy tôi làm vợ thì Thành lại một lần nữa chọn cách im lặng, vẫn nhất quyết không nói cho Tuấn biết việc Thành thích tôi, cứ thế vì không muốn phải khó xử khi đối diện Thành đã chọn cách rời đi…Rồi đến sau này lần anh Tuấn bị tai пα̣п mất…những chuyện mọi người khác hại tôi….Chuyện cu Bo gặp tai пα̣п…. tất cả đều là Thành đứng phía sau giải quyết và lo cho tôi cả….Anh dành tình yêu cho tôi nhiều đến nỗi dù cho tôi bao lần từ chối, bao lần nói ra những câu phũ phàng với anh, đã dứt bỏ anh để chọn Dũng thế nhưng anh vẫn không hề từ bỏ, vẫn cố chấp vì một tình yêu mù quáng với một đứa chẳng ra gì như tôi mà khắc cốt ghi tâm.
Tôi có nghe đâu đó có người đã bảo rằng
—Điều quan trọng nhất trong tình yêu là
Không phải là yêu nhau bao nhiêu lâu
Càng không phải là đã có với nhau những gì, bởi vì những thứ ấy nó đã quá tầm thường trong cái chuyện tình cảm rồi
Nếu đem so sánh tôi lại thấy hình như Thành là người gần như vậy đó.
chẳng cần ở bên cạnh tôi,chẳng cần tôi phải yêu lại. Chỉ một mực im lặng dõi theo tôi và con một cách âm thầm nhất. Và hơn thế nữa là chỉ cần khi tôi và con gặp khó khăn gì Thành sẽ là người đầu tiên xuất hiện mà bảo vệ.
Anh là vậy đó,bên ngoài lạnh lùng vậy đó nhưng chưa bao giờ ngừng yêu mẹ con tôi, một người đàn ông hoàn hảo như vậy hỏi vậy sao tôi ko động lòng với anh cho được.
Không nghĩ đến thì thôi nghĩ đến rồi tôi lại khóc. Biết là anh đang ǵặp nguy hjểm nhưng tôi lại chẳng biết phải làm thế nào cả, điện thoại anh thì ko liên lạc được,bạn bè anh tôi cũng chẳng biết họ ở nơi nào. Chỉ còn một nơi là nhà đại ca bọn anh ,tôi tới một lần rồi nhưng tôi lại ngu đến mức bây giờ chẳng thể nhớ ra đường đi là chỗ nào.Vì lúc đó tôi chưa đặt tình cảm vào anh nhiều nên đâu quan tâm tới,giờ đến lúc cần thiết mới thấy hối hận lắm luôn
Tôi nằm suy nghĩ mãi,lo lắng cho anh khóc đến sưng mắt,đến gần khuya thì mệt quá tôi nằm thϊếp đi luôn,trong cơn mê man tôi thấy cάпh cửa phòng mở ra,bên ngoài là Thành đang đi vào,ς.-ơ τ.ɧ.ể anh toàn là ɱ.áύ,gương ḿặt anh cũng đầy ɱ.áύ,nhưng tôi ko sợ mà ngược lại thấy anh tôi mừng rỡ định chạy tới ôm lấy thì đột nhiên anh lại mỉm cười với tôi rồi dần dần hình bóng anh từ từ… biến mất.
Giấc mơ thật đáng sợ. Tôi giật mình tỉnh lại, cả người ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm anh nhưng chẳng thấy gì cả,không gian chìm trog im ĺặng,chỉ nghe mỗi nhịp thở đều đặn của Bo đang ngủ…Hóa ra là tôi đang mơ
Tôi ngồi dậy ,chẳng thể ru mình vào giấc ngủ nữa ,mệt mỏi ʇ⚡︎ựa lưng vào thành giường,lại tiếp tục cầm điện thoại lên định gọi cho anh lần nữa thử xem anh có mở máy lên chưa thì ko ngờ tôi lại thấy số của Dũng gọi tới.
Tôi cau mày nhìn điện thoại, lòng ngạc nhiên ʇ⚡︎ự hỏi giờ này khuya rồi mà anh ta lại gọi chắc có chuyện gì quan trọng rồi? Nghĩ thế nên tôi ko chần chừ mà bắt máy luôn.