Chị dâu tôi – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc
Loan Ngẫn
Đời này chắc tôi không thể nào quên, Cái ngày hắn chìa cho tôi lá đơn li dị, hắn nói như quát rằng thì là hắn đã chán ngấy cái vẻ mặt nhạt thèo của tôi… cái ngày mà hắn lôi sềnh sệch chiếc va ly cũ sờn hất ra ngoài cửa rồi bắt tôi kéo bé Bông ra mặc kệ con bé khóc gào. …
Những ngày tận cùng đau khổ cùng cực ấy chị dâu đã đến bên tôi. Chị ôm tôi, chị cứ lặng lẽ để tôi được khóc, được đớn đau trên vai chị.
Ngày ấy, những đêm thật dài trong cái phòng trọ chỉ năm trăm ngàn một tháng, tôi đã quặn thắt đau, khốn cùng trong sợ hãi. Chị bảo,anh chị có thể giúp em tiền bạc, có thể cưu mang em, nhưng chị không thể đau thay em được, chị cũng không thể vực em đứng dậy, vực em trưởng thành và thành công nếu em không tự đứng và vững vàng bằng đôi chân của mình.
Em còn rất trẻ, bây giờ bị chồng bỏ chỉ là nỗi đau rất nhỏ, nếu em không tiếp tục đi và khẳng định bản thân thì em sẽ có những nỗi đau lớn hơn, nó cứ thế và sẽ lặp lại mãi. Vậy nên phải cố gắng. Đừng cho đàn ông cái quyền rẻ rúng mình, hãy sống làm sao để họ phải thật trân trọng và thương yêu mình em à. Hãy cho họ thấy không có họ em vẫn sống tốt, rất tốt và xinh đẹp rạng ngời.
Sau cái ngày bị chồng bỏ ấy, tôi đã ốm một trận thập tử nhất sinh, tất cả mọi sinh hoạt của bản thân và chăm bé Bông một tay chị dâu tôi cả. Anh trai tôi đã khóc nấc lên, ôm chặt lấy hai mẹ con tôi. Anh tôi nói, ngày xưa mất cha mẹ đói khổ là thế nhưng đã bao giờ anh để em phải khổ đâu. Về nhà với anh, hai mẹ con dọn về ngay, không thể ở cái chốn như này được.
Chị dâu tôi không khóc, không nói nhiều, chỉ vỗ về chăm sóc cho tôi khỏi hẳn. Chị bảo cái phòng trọ này biết đâu lại là cú huých để cô bắt buộc phải đứng lên. Ngày chị đưa bé Bông và con mèo rời gian phòng trọ về ở với anh chị, chị ôm tôi, vỗ vỗ vào lưng tôi: Cô vẫn còn gầy yếu lắm, nhưng gắng lên em. Phải khẳng định cho đời thấy, cho mình thấy mình là cô gái nghị lực, mình làm được và bất cứ ai lỡ đánh mất mình là một sự ngu dốt và kém may mắn.
Những tháng ngày sau ly hôn thấm đẫm nỗi buồn. Một mình bươn chải, những đêm mùa đông, chân tôi giẫm trên tuyết lạnh cóng mà như giẫm lên mảnh hồn tơi tả của mình.
Xa bé Bông, xa những thứ tưởng như là máu thịt khiến lòng tôi quặn thắt mỗi ngày, nhưng nhớ đến lời chị dâu, một phụ nữ mới chỉ học hết lớp sáu, chị lấy anh trai tôi khi đã có một đứa con với người chồng trước, lại hơn anh tôi mấy tuổi. Chị giản dị và quê mùa mà còn có những suy nghĩ quyết liệt mạnh bạo đến thế thì tại sao tôi lại không dám đương đầu với số phận cơ chứ.
Nỗi đau, sự cô đơn sợ hãi khiến người ta cảm giác thời gian ngừng trôi, nhưng không phải thế. Ngày vẫn thế, vẫn hai tư giờ, những khoảnh khắc thời gian vẫn trôi dù ta đau khổ hay vui vẻ. Dần dần tôi cũng bắt vào được nhịp của cuộc sống. Tôi vừa làm chuyên môn, vừa ngược xuôi bươn chải. Rồi mấy năm bôn ba xứ người khiến tôi khôn ngoan hơn, lặng lẽ hơn và không còn đau buồn cô quạnh nữa.
Khi tôi mua được căn nhà nhỏ đầu tiên để đón bé Bông về. Hai mẹ con tôi cả đêm mừng rỡ ôm chặt lấy nhau. Bé Bông bảo những tháng này xa mẹ con nhớ mẹ, thương mẹ vô cùng, nhưng con rất vui khi được ở cùng hai bác và các anh chị.
Hình minh họa
Tôi không biết mình sẽ thế nào nếu không có bà chị dâu tuyệt vời đến thế. Ngày tôi mua được căn nhà đầu tiên. Tôi báo tin, anh chị mừng lắm, anh tôi cười suốt, còn chị thì rơi nước mắt, ôm chầm lấy vai tôi. Chị nói thế là em đã làm được rồi, phải thế chứ. Nhất định phải khẳng định được mình…
Bây giờ nghĩ lại những đoạn trường, người đầu tiên tôi thầm cảm ơn là chị dâu và anh cả của mình. Nếu không có những lời lẽ của chị, mỗi lời lẽ như là chị vẽ ra cho tôi con đường phải đi. Nó vừa là mệnh lệnh,vừa là thứ dắt lối chỉ đường cho tôi vượt qua đêm tối. Rồi anh chị lại gồng gánh cưu mang bé Bông những tháng ngày trứng nước để tôi rảnh rang lao động trong đớn đau cùng cực thì chắc gì tôi đã là tôi của hôm nay. Tôi cũng thầm cảm ơn hắn, một thằng đàn ông đủ đểu, ném tôi ra đường để tôi trở thành một phiên bản khác với phiên bản lúc đầu tôi đã lớn lên.
Hôm qua chị dâu gọi tôi về, chị nói anh chị biết giờ cô đã chẳng thiếu gì. Cô độc lập, sống rất tốt, cô tự mình mua được cho mình những căn nhà cô thích, nhưng anh chị cắt cho cô nửa mảnh vườn hơn ngàn mét vuông đất hương hỏa mẹ cha để lại.
Và tôi đã chối từ, tôi nói rằng tôi chẳng có công cán gì vì cha mẹ mất sớm. Nếu không phải là anh trai đã dứt từng giọt mồ hôi mặn chát và đẫm công sức như là máu để nuôi tôi thì chắc gì tôi đã còn sống được. Và rồi thì là những ngày tháng vừa qua, nếu không có anh chị chắc gì mẹ con tôi đã sống được đến hôm nay.
Chị nói, nghiệp của ai thì đời người ấy phải gánh gồng. Những những oan nghiệt, khổ đau ấy có thể là duyên nợ. Nhưng cô đã mạnh mẽ vượt qua, đấy là tự cô giải nghiệp và xây dựng lên cuộc đời của mình. Còn phần của cải, nó cũng là một phần trong bản phúc phần của cô rồi.
Anh chị có phần anh chị, cô phải nhận phần cô, đấy vừa là quyền lợi, vừa là nghĩa vụ mà cô phải gánh vác trong hành trình đời mình.
Giờ tôi đã hiểu, vì sao ngày ấy anh trai tôi lại lấy chị dâu tôi.Chị đúng là một viên ngọc tuyệt vời mà anh trai tôi tìm được, anh đã dành cả thời niên thiếu vất vả thay cha mẹ đã khuất để nuôi tôi thành người. Giờ anh lại tìm cho tôi một người chị dâu xuất sắc, chị tử tế, hiểu biết và mạnh mẽ vực tôi đi qua những khốn khó của cuộc đời.
Cả thế giới đàn ông có quay lưng lại phía tôi thì anh trai tôi sẽ là người cuối cùng quay lại đỡ nâng để cho tôi dựa dẫm. Bầu trời có sụp xuống thì chị dâu cũng sẽ là người chống đỡ cùng tôi. Ơn cuộc đời đầy ắp bão giông, ơn những phong ba để tôi thấy tình thân là một điều thiêng liêng bền chặt mãi. Biết ơn chị mãi. Chị Dâu Tôi
Tác giả : Loan Ngẫn