Chân Tình – Con cũng rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân của ba mẹ

Tác giả : Chu Thị Hồng Hạnh

Bước vào tuổi 50, khi xương khớp bắt đầu nhức mỏi, người lúc nóng lúc lạnh, chị chỉ mong cùng chồng chăm sóc sức khỏe cho nhau, cùng già đi rồi chờ con trai lấy vợ để được bế cháu nội. Thế nên chị hoàn toàn gục ngã khi một ngày chồng thông báo:

– Tôi không muốn sống cuộc sống như thế này nữa. Ngày nào cũng nhìn cô trong những bộ quần áo tối màu, nhàu nhĩ. Ngày nào cũng biết trước hai vợ chồng sẽ hỏi và trả lời nhau những câu gì. Đúng là sống mòn!

Đáng lẽ ra chị phải nhận thấy anh thay đổi từ lâu rồi. Hơn một năm trước, anh đòi ngủ riêng vì chị thức khuya đọc truyện làm anh khó ngủ. Sau đó, anh hào hứng tham gia câu lạc bộ hát với nhau ở phường (anh vốn có giọng hát hay). Sau đó, thứ bảy, chủ nhật anh hầu như không có nhà.

Rồi đến ngày thường anh cũng chỉ về lúc khuya lắc khuya lơ. Vốn có gương mặt đẹp trai, cách nói chuyện ngọt ngào nên đi đến đâu anh cũng thu hút sự chú ý của các bà, các cô. Phụ nữ bây giờ 40, 50 tuổi góa chồng, bỏ chồng đầy. Ai cũng mặn mà, nóng bỏng chứ đâu có như vợ anh.

Hơn một năm trước, trong lúc lên sân khấu hát đôi, anh phải lòng cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Xinh đẹp, giàu có và rất sfefx.y, cô cũng chấm anh ngay. Nhùng nhằng mãi cô tuyên bố không chấp nhận chung chồng, nên anh về tuyên bố ly hôn vợ và ngay lập tức thu dọn quần áo, tư trang ra đi.

Phản ứng đầu tiên của chị là cầm điện thoại lên để gọi cho con trai. Nhưng ngay lập tức chị buông điện thoại xuống vì con trai đang công tác ở nước ngoài, nó cũng vất vả lắm, giờ mình lại chất thêm bao nỗi khổ tâm cho nó để làm gì. Ba mẹ mất hết trong đợt dịch Covid rồi, giờ muốn khóc cũng chẳng có ai mà khóc.

Chị rất yêu chồng nên từ lúc cưới đến giờ chỉ một lòng một dạ lo chăm sóc chồng con, cũng chẳng giao du với ai. Chị chỉ là một nhân viên kế toán bình thường, nhan sắc trung bình, vậy mà lấy được một người chồng đẹp trai, sáng láng như anh là niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời chị. Của đáng tội họ lấy nhau qua mai mối, chứ cũng chẳng có cái gì gọi là tình yêu sét đánh, long trời lở đất cả.

Anh là giáo viên dạy giỏi ở miền Tây, muốn về Sài Gòn để phát huy khả năng nhưng tiền không, hộ khẩu không, thì chỉ có cách duy nhất là kết hôn với người Sài Gòn thôi. Đứa con trai ra đời vẫn không làm hôn nhân của họ ấm áp lên chút nào. Chị và ba mẹ vô cùng sung sướng, hạnh phúc xoay quanh thằng bé nên cũng không cảm nhận được sự hờ hững, nhạt nhẽo của anh.

Chị cứ nghĩ đơn giản là nhà ai cũng vậy. Vợ chồng chứ đâu phải khách mà phải làm màu. Ăn thua là chị yêu thương chồng con, chăm sóc gia đình. Còn anh thì thích những người phụ nữ đa tình, ngọt ngào. Cứ thế, cùng với năm tháng, khoảng cách giữa hai vợ chồng càng ngày càng xa.

Sau khi anh đi khỏi, chị vật vờ cả tháng liền. Rồi sau đó là ra tòa, là hòa giải không thành, là ly hôn. Cầm quyết định của tòa án trên tay, chị nằm bẹp trong phòng khóc như mưa. Chỉ đến lúc đó, chị mới ý thức được là mất anh vĩnh viễn.

Hàng ngày, thỉnh thoảng chị thức dậy, theo thói quen lật đật vào bếp nấu đồ ăn sáng mà anh thích, rồi theo thói quen đến trước cửa phòng anh gọi: “Anh ơi, dậy ăn sáng rồi đi làm.” Sau đó mới giật mình nhớ ra anh đã đi rồi. Sợ nhất là khi màn đêm buông xuống chỉ còn một mình lủi thủi trong căn nhà vắng lặng.

Và cũng chỉ đến lúc đó, chị mới gọi điện cho cô bạn thân từ thuở nhỏ của mình để tâm sự. Nga, bạn chị hỏi:

– Mình hỏi thật, trước khi vợ chồng bạn ngủ riêng thì bao nhiêu lâu rồi hai người không âu yếm nhau?

– Mình cũng không nhớ nữa. Sau khi mình sinh thằng An thì vợ chồng mình ít gần gũi lắm. Năm thì mười họa thôi.

Cô bạn ngậm ngùi:

– Ngày mình dự đám cưới bạn, mình đã cảm thấy sao sao ấy. Ánh mắt anh ta nhìn bạn như nhìn người qua đường vậy. Ở ngoài đời vẫn còn nhiều người đàn ông tốt lắm. Bạn chịu khó mở lòng đi. Mình chỉ cho bạn vào một số trang để tìm bạn nhé!

Thế rồi đêm nào chị cũng miệt mài vào các trang kết bạn để thăm dò. Mà càng xem thì càng thất vọng. Toàn là những ông góa vợ, bỏ vợ đi tìm bạn tình, rủ nhau vào khách sạn rồi thích hợp thì vào tiếp, chứ chẳng thấy ai nói đi tìm bạn đời cả.

Đắn đo chán chê, chị đồng ý gặp mặt một anh 60 tuổi, góa vợ. Nhìn ảnh thì thấy ổn lắm. Tuy không bằng chồng chị nhưng cũng rất ưa nhìn. Khi chị tới thì thấy anh đã ngồi chờ sẵn, xem kỹ menu còn hơn giáo viên chấm thi. Mãi anh mới ngẩng lên:

– Chào em. Em uống gì? Anh uống cà phê đá. Để không ai phải ngại ngùng, anh đề nghị hôm nay mình uống cà phê, đi ăn trưa rồi đi xem phim trên tinh thần “campuchia” nhé.

– Là sao ạ?

– Là mình cộng tất cả các khoản chi phí rồi chia đôi giống bọn trẻ ấy. Anh thấy em nhẹ nhàng, giản dị, anh rất mến. À mà lương của em tháng được bao nhiêu? Anh hưu rồi, chỉ có 6 triệu thôi.

– Lương em 10 triệu.

– Tốt quá, nếu mình tiến tới thì tiền chợ búa em lo nhé! Anh gánh được gì sẽ gánh. Bên nhà anh giỗ chạp nhiều lắm, rồi tiền thuốc của anh cũng nhiều.

Chị nghe thấy lùng bùng hai lỗ tai. Tự nhiên đang yên đang lành đâm đầu vào một ông già để hầu hạ dạ vâng làm gì. Chị kiếm cớ nhà có việc để về sớm. Sau đó anh còn nhắn tin rất nhiều lần nhưng chị không trả lời nữa.

Chừng hai tháng sau, lại có một người nữa nhắn tin muốn gặp chị. Anh viết rằng nhìn hình chị phúc hậu, rất có cảm tình. Trước khi nghỉ hưu, anh làm ở công ty liên doanh, lương cao, nhà cửa khang trang, kinh tế vững. Vợ anh sang Úc chăm cháu mấy năm không về nên anh buồn lắm.

Vì anh là người có gia đình nên chị không muốn tiếp xúc. Nhưng đêm nào anh cũng gọi điện nói chuyện nên chị mềm lòng. Cũng chỉ tính đi uống cà phê cho vui thôi. Ngoài đời, nhìn anh rất lịch sự, trẻ trung so với số tuổi 65 và rất ân cần với chị. Hai người nói chuyện cũng rất hợp, nhưng khoảng nửa tiếng thì có số điện thoại lạ gọi cho chị. Vừa nhấn nút nghe thì một giọng con gái rất trẻ gào lên:

– Má ơi, má tha cho bồ tôi đi! Má già rồi thì lo về chăm cháu, chứ đừng ra đường đong trai.

Chị chới với, hụt hẫng:

– Cô gọi lộn số máy rồi.

– Lộn đâu mà lộn. Bà đưa máy cho anh Quang nói chuyện với tôi đi.

Chị đưa máy. Anh ra một góc nói chuyện rất lâu. Chưa bao giờ chị thấy bẽ bàng đến thế. Cô gái đó chắc chỉ bằng tuổi con gái út của anh thôi. Loại đàn ông có tiền, xa vợ thì gặp ai cũng à ơi. Lâu lâu đổi khẩu vị tí cho cuộc đời phong phú. Chị chờ anh quay lại chỉ để lấy điện thoại rồi về thẳng.

Quá chán chường, chị vô thức bấm vào tên chồng cũ. Anh bắt máy ngay:

– Có chuyện gì không?

– Anh có khỏe không?

– Tôi khỏe, mọi việc đều ổn. Cô nhớ giữ gìn sức khỏe.

Chị im lặng, nước mắt ứa ra. Anh không nghe thấy chị nói gì thì dặn:

Cô cũng xem có ai hợp thì tiến tới nhé!

Rồi cúp máy. Anh cũng biết chị rất yêu anh, cũng biết vợ chồng không tình thì còn nghĩa, nhưng sống mòn mỏi, nhạt nhẽo bên chị thì anh không cam lòng. Đàn bà 50 tuổi chân chồn, gối mỏi, chứ đàn ông 50 thì vẫn như hổ, như báo. Cặp gái trẻ là thấy mình như trở lại thời thanh niên. Cô cho anh thấy cảm giác người đi chinh phục thế nào, chứ không phải là ngồi ỳ ra đấy, dửng dưng chờ vợ chăm lo.

Sau 2 cuộc gặp mặt, chị không còn tí cảm hứng nào nữa. Chị quyết định rời khỏi các nhóm hẹn hò. Đang chuẩn bị nhấn nút xóa thì có tin nhắn tới: “Chào chị! Tôi rất ấn tượng với phần giới thiệu của chị. Tôi cũng rất thích bài Chân tình”. Ôi! Anh có lẽ là người đầu tiên đọc hết bài giới thiệu của chị.

Đàn ông vào nhóm chỉ xem tuổi, xem mặt (đa phần đã qua chỉnh sửa), chứ mấy ai quan tâm đến sở thích của đối phương. Chị lật đật vào xem phần giới thiệu của anh: “Nam, 57 tuổi. Bộ đội. Đã ly hôn. Không con. Thích âm nhạc. Thích nhất bài Chân tình”. Nhìn ảnh thấy anh cứng rắn, không đẹp không xấu, chị quyết định thử lần cuối cùng.

Ngày hẹn, chị hồi hộp thay bộ váy trang nhã, trang điểm phớt qua nhưng nhìn rất duyên dáng. Đến công viên, nhìn thấy người đàn ông đen đúa mặc quân phục đứng chờ, tay chống nạng, chị hết cả hồn. Trông anh vừa già, vừa xấu. Chị đã quyết định trong đầu là xong buổi hôm nay thì rồi cũng đường ai nấy đi. Anh ngược lại, rất vui vẻ, ân cần. Anh kể với chị mấy tháng trước anh bị tai nạn xe máy, nên giờ vẫn phải chống nạng.

Khi nói chuyện, thấy anh rất đàng hoàng, tử tế. Anh nói anh đã mua vé xem phim rồi, giờ anh chị đi dạo một chút, sau đó ghé Diamond Plaza xem phim rồi ăn luôn. Hai người đang lững thững đi thì “rầm” một cái, cây đối diện bên đường đổ xuống. Anh nhanh tay gạt chị ra và nằm sấp lên người chị che chắn. May mắn thay chị không bị sao, nhưng phần nặng của cây đè đúng cái chân đang hồi phục của anh. Nhìn mặt anh tái mét, chị biết anh đau lắm. Chị quýnh quáng đưa anh đi bệnh viện Chấn thương Chỉnh hình. Ngồi chờ một lúc, bác sĩ thông báo anh bị gãy xương lại và vì lớn tuổi nên quá trình hồi phục sẽ rất lâu. Không đắn đo, chị nói ngay:

Để em đưa anh về nhà em ở cho tiện đến bệnh viện. Em ở quận 5, gần hơn anh ở Gò Vấp nhiều. Với lại, anh ở một mình không có ai chăm sóc thì khổ lắm.

Ai mà có thể ngờ, trời quang mây tạnh mà cây đổ. Nếu anh không kịp thời đẩy chị ra và che chắn cho chị thì người bị gãy chân là chị rồi. Anh ngại ngùng đưa cho chị cái thẻ ATM:

Trong này có năm chục triệu. Em cần trả tiền thuốc và viện phí thì lấy trong đó. Mật khẩu là ngày sinh của anh.

Vậy là anh ở nhà chị đã 2 tháng rồi. Tháng đầu anh còn nằm một chỗ, chứ sang tháng thứ hai, anh đã nhúc nhắc chống nạng làm việc nhà. Anh nấu ăn rất ngon. Ngày nào chị đi làm về, đến cửa đón chị cũng là mùi xào nấu thơm lừng. Biết chị khó ngủ, tối nào anh cũng nấu nước gừng nóng cho chị ngâm chân. Tinh thần thoải mái, chị lên được mấy kí, trông rất ưa nhìn. Có lần chị buột miệng:

Anh tốt thế này mà vợ anh bỏ thì quá uổng.

Anh cười buồn:

Anh bị quai bị từ nhỏ nên vô sinh. Là anh buông tay để cô ấy có được hạnh phúc làm mẹ, chứ không ai bỏ ai. Anh và vợ chồng cô ấy là bạn tốt của nhau.

Sống chung nhà mấy tháng, cảm nhận được tình cảm chân thành của anh nhưng hai người vẫn ở riêng hai phòng.

Cho đến một hôm…

Chị bước chân vào nhà, thấy anh đang ngồi lúi húi kỳ cọ giày dép cho chị, cái nạng để qua một bên. Chị đứng sau lưng anh, cảm động chảy nước mắt. Hơn 50 tuổi chị mới biết thế nào là được yêu.

Vì không yêu nên chị có cố gắng cỡ nào, chồng chị cũng dửng dưng.

Vì không yêu nên chị đau ốm, bệnh hoạn kiểu nào anh cũng không thấy.

Không yêu thì không đau mà.

Buổi tối hôm ấy, chị chủ động qua phòng ôm anh. Anh cười vô cùng hạnh phúc, nâng niu chị từng chút một.

Con trai về phép, thấy mẹ trẻ đẹp ra nhiều thì mừng lắm. Con bảo:

Từ nhỏ con đã thấy ba mẹ sống không giống ba mẹ của lũ bạn con. Lạnh nhạt, gượng gạo làm sao ấy. Trước khi ba mẹ ly hôn, ba có gọi điện nói chuyện hết với con. Giờ con về thấy cả ba, cả mẹ đều có hạnh phúc riêng, con mừng lắm.

Con cũng rút kinh nghiệm từ cuộc hôn nhân của ba mẹ. Không yêu thì con sẽ không bao giờ lấy đâu.

Bài sưu tầm
Ảnh st. minh họa cho bài đăng.

Bài viết khác

Phúc Đức Tại Mẫu, một Ьài học ɾất ý nghĩα và sâu sắc ᵭầy tính nhân văn

Mẹ không ᵭược học hành nhiều, vậy mà khi con học xα nhà, có một lần mẹ ᵭã cố gắng viết cho con mấy dòng ngắn ngủi, nét chữ ɾun ɾẩy và to như tɾẻ con học mẫu giáo tậρ viết. Mẹ viết: “Mẹ ít học hơn con nên mẹ tin con hiểu ᵭời nhiều […]

Tâm sự củα một người đàn ông – Câu chuyện thú vị ý nghĩα nhân văn sâu sắc

“Tôi lὰ giάm đốc một công ty, lương thάng bα nghìn đô, cαo gα̂́ρ chục lα̂̀n vợ tôi nhưng khi về nhὰ thα̂́y vợ hì hụi tɾong bếρ, tôi vα̂̃n sᾰ̃n sὰng lαo vὰo nhᾰ̣t ɾαu, ɾάn cά bình thường. Thα̣̂m chí có lúc nhìn mᾰ̣t thα̂́y vợ tôi mệt tôi luôn giục nghỉ đi, […]

Cái dáng rất buồn – Câu chuyện xúc động ý nghĩa sâu sắc

Anh bước vào giai đoạn lú lẫn (Alzheimer) ở cuối đời. Mấy năm nay anh đã thay đổi rất nhiều. Bắt đầu anh quên quên nhớ nhớ, tiếp đến là anh dễ xúc động, anh hay khóc. Mấy năm trước, nghe cô bạn đọc Thơ của anh, anh cười, anh nhớ lại, đọc tiếp theo. […]