Cha của con mình – Câu chuyện ý nghĩa về hôn nhân gia đình

Thế là tôi đã mất Tuấn. Chúng tôi thực sự mất nhau rồi. Bước ra từ toà án huyện, cả hai đều rũ rượi, mệt mỏi và bạc nhược.

Tôi thấy những giọt mồ hôi rịn ra trên trán Tuấn dù trời đang rất mát. Còn tôi, mắt nhạt nhoà , lệ lã chã rơi. Tuấn đi bên tôi ra phía khu nhà để xe. Chợt Tuấn nói: Loan, chúng ta thật sự đều thất bại rồi em. Cả hai chúng ta đều thua cuộc. Thua chính bản thân mình. Anh mất tất cả thật rồi.

Tôi không biết bằng cách nào tôi đi đến được bờ sông Trịnh. Một bến sông vắng lặng, cách xa khu dân cư, nơi đây đã bao lần Tuấn đứng đợi tôi bơi. Mặc cả quần áo, tôi lao mình xuống dòng sông. Tôi thấy đau, ngực tôi như có một gọng kìm rất lớn bó chặt, gọng kìm cứ bóp chặt dần dần khiến tôi khủng khiếp đau và nghẹt không thở nổi. Tôi là kẻ thực sự thất bại rồi. Tay trắng vẫn hoàn tay trắng. Tôi đã khóc rất nhiều và nước mắt hoà vào làm nước dòng sông.

Ngày ấy, cách đây dễ đến hơn hai mươi năm, chẳng cần lý giải vì sao chúng tôi quen nhau và yêu nhau. Bởi vì duyên nợ, nên kiểu gì cũng sẽ được sắp đặt để gặp gỡ. Tuấn thương và yêu tôi rất chân thành. Chỉ có tình yêu chân thành mới chịu đựng được những hanh hao, phù phiếm, thất thường của một đứa dở hư dở thực như tôi. Tôi cũng yêu Tuấn, tình yêu tôi hồn nhiên nhưng sâu sắc vô vàn. Bên Tuấn, tôi đã có những tháng năm thực sự hạnh phúc. Tôi rất khá trong việc kiếm tiền, Tuấn cũng ổn. Chúng tôi đã có những đứa con. Có ngôi nhà rất đẹp và đất cát vài nơi.

Cuộc đời này đầy giông gió, đầy những ưu phiền, đầy cám dỗ và đầy cả những tráo trở hơn thua. Không biết tự khi nào. Tuấn đã thay lòng đổi dạ, thực sự đàn ông trăng hoa ở đời chẳng phải là chuyện gì quá to tát, tôi đã tha thứ hết lần này đến lần khác. Tuấn chắc cũng còn khá yêu tôi nhưng không vượt qua khỏi cám dỗ ngoài chồng vợ. Hoặc chúng tôi hết nợ hết duyên nên tình cứ nhạt nhạt và giông tố thì nhiều nên chúng tôi tuột khỏi tay nhau.

Ngày nộp đơn ra toà, tôi từ chối tài sản là ngôi nhà để nó được vẹn nguyên với một giàn hoa Tigon. Tôi rất thích những bông hoa hồng hồng, nho nhỏ xinh xinh. Người ta bảo hoa tigon là những trái tim tình tan vỡ. Tôi không thấy thế, trái tim người ta trả thể nào tan vỡ nếu ta cứ yêu và chỉ yêu duy nhất một người.

Tuấn nói, hãy chia đôi ngôi nhà, bởi vì đến với nhau, chúng ta đều chỉ có trái tim nồng nàn và hai bàn tay trắng. Công lao của em nhiều hơn, em hãy lấy phần hơn. Trước mặt Tuấn tôi đã vững vàng để không rơi một giọt nước mắt nào. Nhưng khi Tuấn quay đi, nước mắt tôi đã rơi và nó mặn, đớn đau và đậm đỏ như những giọt máu. Tuấn không hiểu, có những đêm mùa đông một mình tôi vật lộn với công việc, chỉ một mình, tôi lạnh cóng với nỗi sợ hãi, với những khó khăn. Nhưng rồi nụ cười ấm áp của Tuấn, ánh mắt ấm áp của hai bố con anh đã là sức mạnh và động lực để tôi đè lên nỗi sợ hãi, nỗi vất vả để kiếm tiền.

Trời cho tôi những vận may, công việc của tôi cực kỳ suôn xẻ, nhưng trời lại âm thầm lấy đi của tôi tình yêu, lấy đi của tôi người đàn ông mà tôi đã từng yêu hơn máu thịt của mình đưa cho một người đàn bà khác.

Ly hôn là ly hôn, thất bại là thất bại. Những tháng năm nhọc nhằn như thế tôi đã vượt qua, tại sao tôi không gắng sức hơn nữa, cố gắng hơn nữa, nghị lực hơn nữa để giữ lại tình yêu của mình? Tôi đã ngàn lần tự hỏi thế! Nhưng cuối cùng tôi vẫn mất Tuấn bởi người đã muốn đi thì không thể giữ. Tuấn cứ xa cách, Tuấn cứ lạnh nhạt dù tôi đã cố muốn gần. Những trận cãi vã, có cả những cái tát đớn đau. Cuối cùng không giữ được nhau, chia tay cũng là phải nhẽ.

Tuấn và con trai vẫn ở trong ngôi nhà có giàn hoa tigon. Con trai tôi đã rất buồn, nhưng sau khi nghe tôi nói chuyện của bố mẹ là chuyện người lớn. Nó phức tạp và khó giải thích, con chỉ cần hiểu rằng mẹ lúc nào cũng rất yêu con, bố cũng vậy. Mẹ ra đi bởi mẹ muốn giữ cho ngôi nhà này được vẹn nguyên, và con được sống bình yên trong ngôi nhà của mẹ với tình yêu của cả bố lẫn mẹ.

Con tôi không nói, không hỏi gì thêm. Trong đôi mắt trong veo trẻ thơ của đứa trẻ mười ba, tôi thấy một bầu trời đau khổ và vụn vỡ, nhưng thằng bé cắn môi quay đi và run run ôm lấy chú mèo.

Bạn đọc thân mến! Khi các bạn đọc đến đây, hai bàn tay tôi mỏi nhừ vì đánh trên phím chữ,, giấy ăn vương vãi trên sàn ướt nhẹp bởi nước mắt và nước mũi. Các bạn đừng nghĩ tôi vô cảm. Tôi cũng là con người, là Loan có một trái tim mềm ấm và nồng nàn. Tuy tôi nói phét đấy, nhưng nói phét thế này ai mà chả khóc.

Tôi đã đặt vé đi Đài, tôi sẽ sang bên ấy, tạm thời xa thành phố này, xa con đường đầy ắp kỷ niệm, xa con trai, xa ngôi nhà có giàn hoa Tigon, nơi mà nhờ có tình yêu của Tuấn tôi đã làm rất tốt xứ mệnh của một người đàn bà, biết làm vợ, biết kiếm tiền và đã có những năm tháng Tuấn rất yêu thương tôi.

Cuộc đời này mọi thứ đều vô thường các bạn ạ. Kể cả là tình cảm vợ chồng, đầu gối má kề, sắt son thế đấy nhưng hết duyên rồi thì mọi thứ đều có thể mất trong phút mốt.

Tôi rất mong Tuấn được bình yên, hạnh phúc. Tạm thời tôi chỉ có Tuấn là cha của con mình, và tôi vẫn còn chưa có cả người yêu

CHA CỦA CON MÌNH
Tác giả : Loan Ngẫn

Bài & ảnh sưu tầm

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *