Cả bầu trời thương nhớ – Chương 2

Tác giả : AnYên

Tại thành phố C…

Tú Vi trở về phòng trọ sau giờ lên lớp ở một trường cấp ba mà cô thực tập suốt một tháng nay. Nhường thương trường cho anh trai Vũ Hiếu, cô con gáι út của vợ chồng Vũ Phong – Nguyệt Cát theo ngành sư phạm của mẹ để ươm mầm cho những tài năng tương lai của đất nước. Một sinh viên xuất sắc như Tú Vi chấp nhận tới một huyện cách xa thành phố C năm mươi cây số để thực tập không phải chuyện đơn giản. Đã từng tham gia các chiến ᴅịcҺ tình nguyện ở các vùng cao, vùng xa nên cô biết người dân ở nhiều miền nông thôn còn khốn khổ lắm, xã hội đã phát triển vậy rồi mà có nhiều bé ở vùng sâu vùng xa vẫn thèm muốn được cắp sách tới trường. Vì thế, lần này cô tiểu thư nhà họ Đinh quyết định không thực tập ở thành phố mà đến một vùng cách xa nơi cô sinh ra và lớn lên để học cách ʇ⚡︎ự lập cũng như giúp các em bé nơi đây thực hiện một phần ước mơ của mình.

Tuy nhiên, Tú Vi lên đây thực tập một phần còn vì vùng đất này là quê hương của người yêu cô – Lê Bảo Nam. Anh vốn là người dân nơi đây xuống thành phố C học làm thợ kim hoàn nhưng sau một thời gian dài nỗ lực đã mở được một tiệm vàng hạng trung ở thành phố C. Nam quen Tú Vi rất tình cờ trong một lần cô đi sinh nhật bạn cùng lớp. Cái tính cách bướng bỉnh và đặc biệt là ánh mắt trong veo của Tú Vi khiến trái tιм Bảo Nam bị chấn động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô gáι cao ráo với làn da trắng sứ, mái tóc đen óng buông xõa ngang lưng chứ không nhuộm đủ thứ màu như các cô gáι thành phố sành điệu khác. Tú Vi mang vẻ đẹp đúng chất phương Đông – đoan trang mà mạnh mẽ, kín đáo mà hấp dẫn khiến anh chàng chủ tiệm vàng như bị hút hồn đến ngây dại. Ngay sau cái đêm ấy, Bảo Nam đã mạo muội tới gặp người bạn của Tú Vi để hỏi số điện thoại và facebook của cô.

Anh chàng điển trai ấy còn mất thêm mấy tháng ròng rã mới hẹn được cô con gáι đẹp như thiên thần của Vũ Phong đi uống cà phê. Tú Vi cảm mến Bảo Nam không chỉ bởi dáng hình một mét tám mươi, bởi phom người đẹp mà quan trọng là anh ấy có ý chí vượt lên nghèo khó, từ vùng quê xuống thành phố lập nghiệp và trụ vững được ở một nơi tấp nập như thành phố C. Trái tιм của cô sinh viên đã rung lên những nhịp ᵭ.ậ..℘ thực sự và tình yêu của họ thật trong sáng, đẹp đẽ.

Từ ngày yêu Tú Vi, dường như khả năng sáng tạo của Bảo Nam về mảng thiết kế trang sức được thăng hoa. Anh có thể miệt mài ngồi hàng giờ vẽ phác thảo và tạo nên những mẫu trang sức riêng cho Tú Vi. Có lúc là sợi dây chuyền đính bông cúc trắng được kết bởi những viên đá li ti, có khi Nam lại gắn kết thành mặt dây chuyền hình giọt nước lung linh. Những mẫu thiết kế ấy được Nam làm một cách tỉ mỉ và ϮιпҺ xảo khiến bạn bè Tú Vi phải trầm trồ. Ai cũng bảo cô tốt phước bởi đã là tiểu thư con nhà giàu lại còn có anh người yêu là chủ tiệm vàng, chắc suốt đời đeo vàng không hết. Những lúc như thế cô chỉ biết mỉm cười. Quả thực, Bảo Nam rất chiều chuộng cô, tới mức nhiều khi cô khó chịu:
– Em không phải con nít nữa, anh cứ chiều thế, em hư đấy!
Bảo Nam gạt mấy sợi tóc lòa xòa của người yêu bởi làn gió mát trong công viên:
– Em cứ hư với một mình anh là được!

Tú Vi dẩu môi:
– Nhưng tính em thích ʇ⚡︎ự lập, kể cả sau này có cưới nhau, em cũng không muốn dựa dẫm vào anh, em không thích phụ thuộc!

Bảo Nam cười:
– Trời, cái tiệm vàng của anh không lo nổi cho em hả? Giờ tiệm còn nhỏ nhưng anh sẽ cố sáng tạo ra nhiều mẫu nữa, em chỉ cần làm mẫu cho anh là được! Lương giáo viên của em ba cọc ba đồng , vả lại cái nghề đó cực lắm, bụi phấn lại ᵭộc hại nữa. Em chỉ cần vui vẻ và sinh cho anh cỡ mười đứa con là được, anh nuôi tất!
Khuôn mặt Tú Vi trở nên nghiêm túc:
– Không được! Em không đùa đâu, em không thuộc mẫu phụ nữ đó đâu. Như mẹ Nguyệt Cát đấy, dù bố Phong có làm ra bao nhiêu tiền, cả Tập đoàn Á Đông của ông nội, mẹ em vẫn quyết tâm theo nghề giáo, vẫn theo đuổi đam mê trồng người đấy thôi! Mẹ là thần tượng của em đấy!

Biết không hơn thua được với cô người yêu bướng bỉnh, Bảo Nam đành gật đầu. Ở thành phố C này, mấy ai không biết đến gia đình cô kia chứ. Chính vì gia đình của Tú Vi quá mẫu mực nên Nam ʇ⚡︎ự nhủ với bản thân càng phải nỗ lực để đường hoàng sánh bước cùng Tú Vi. Và anh thấy mình may mắn vì được yêu cô, một người mà theo như người ở quê anh gọi là ” dân thành phố” lại là tiểu thư nhà giàu nhưng không hề kênh kiệu, không hề xa cách, lại rất mạnh mẽ dù đôi lúc bướng bỉnh. Chính điều đó khiến anh càng mê mẩn cô. Cả gia đình cô cũng vậy, anh luôn cảm thấy ấm áp mỗi khi tới chơi. Giờ nghe những gì cô nói, Nam chỉ ôm chặt Tú Vi:
– Được, em làm gì cũng được, miễn em vui là được!

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã đến lúc Tú Vi đi thực tập sư phạm. Cô đã chọn vùng quê của Bảo Nam dù bố mẹ lo cô đi xa vất vả, dù cô biết cuộc sống nơi đây còn chưa khá giả nhưng Tú Vi một mặt muốn trải nghiệm cuộc sống mới cũng là tới nơi người cô yêu đã sinh ra, mặt khác lại muốn giúp đỡ những cô bé, cậu bé ham học nơi đây, muốn thắp lên một ngọn nến nhỏ để góp phần làm rực cháy đam mê của các bé. Cô luôn tâm niệm, biết đâu khi có lời động viên chân thành đúng lúc, các bé sẽ vươn lên và có một tương lai tốt đẹp hơn.

Hôm nay, sau những giờ lên lớp tuy mệt mà vui, Tú Vi trở về khu trọ cho sinh viên thực tập. Vừa tới phòng, cô nhận được tin nhắn của Bảo Nam:
– Vi, sao anh gọi em cả buổi sáng không được?
Tú Vi lướt máy và thấy cả chục cuộc gọi nhỡ của Nam. Cô vội bấm máy gọi lại. Hồi chuông thứ nhất vang lên chưa trọn thì Nam đã nghe máy:
– Vi, sao sáng giờ em không nghe máy?

Tú Vi mỉm cười:
– Nam, trừ sáng chủ nhật ra thì sáng nào em cũng lên lớp, em đã bảo với anh rồi mà!
Bảo Nam giọng lo lắng:
– Nếu trưa nay em không gọi thì anh sẽ phóng về quê đấy. Em đi thực tập xa nhà, anh đã bảo em ở nhà người quen của anh thì em không chịu. Em ở trọ lỡ có chuyện gì làm sao anh biết kịp?

Tú Vi nhẹ nhàng:
– Nam à, em nói với anh bao nhiêu lần rồi. Anh làm như thế em sẽ thấy ngột ngạt đấy. Em không thể dựa dẫm vào anh như vậy. Em đã hai mươi hai tuổi rồi, em hoàn toàn có thể ʇ⚡︎ự chăm sóc bản thân. Em có cảm giác anh đang quản lý em, không cho em rời khỏi tầm mắt của anh đấy!
Giọng Bảo Nam ngậm ngùi:
– Anh yêu em, quan tâm em là sai sao Vi? Anh lo em khổ là sai sao?

Tú Vi không biết phải diễn tả thế nào cho Nam hiểu. Là con gáι, cô cũng muốn được quan tâm, yêu chiều lắm chứ, nhất là sự chăm lo ngọt ngào của người yêu. Thế nhưng, càng ngày cô càng thấy Bảo Nam quan tâm cô một cách thái quá. Sáng ngày ra anh gọi điện đã đành, đêm còn gọi tới tận khuya. Đó rõ ràng là niềm hạnh phúc của những người đang yêu mà đang tạm xa nhau nhưng thực sự nó ảnh hưởng không nhỏ đến việc thực tập của cô. Buổi tối cô thường hay soạn bài và đọc tài liệu để chuẩn bị thật chắc chắn cho công việc của một giáo viên tương lai. Nhưng nếu cô nói ra lại sợ anh nghi hoặc này nọ. Lần này, nghe giọng nói của Bảo Nam, cô hiểu điều mình lo lắng đang diễn ra. Tú Vi nhẹ giọng:

– Bảo Nam, anh có tin em không? Em đang ở khu trọ dành cho các sinh viên nữ, em hiểu anh thương và lo cho em nhưng em ổn và em luôn gọi cho anh mỗi khi về tới phòng. Tối nào anh cũng trò chuyện tận khuya với em, anh còn chưa yên tâm sao?
Bảo Nam thở hắt ra một tiếng, giọng nói ấm áp vang lên như một lời thú nhận:
– Anh sợ mất em!

Tú Vi lắc đầu:
– Yêu nhau gần một năm trời rồi mà anh không hiểu em sao? Em không phải loại người dễ thay đổi.
Bảo Nam dàn hòa:
– Được rồi! Em lo ăn uống vào. Cuối tuần anh về rồi đưa em đến nhà anh chơi luôn!
Tú Vi mỉm cười:
– Dạ anh!

Lần nào cũng vậy, khi thấy cô tỏ ra căng thẳng thì Nam luôn là người xoa dịu vấn đề. Thế nhưng, thẳm sâu trong lòng mình, chẳng hiểu sao Nam luôn có một cảm giác, thứ cảm giác ấy ngày càng lớn lên, rằng một cô gáι xinh đẹp và xuất sắc như cô chẳng khác gì một bông hoa thơm, sẽ thu hút vô vàn ong bướm bay quanh. Bảo Nam cho rằng anh chinh phục được cô nhưng ngoài kia còn bao nhiêu chàng trai xuất chúng, anh có là gì đâu. Càng nghĩ anh lại càng thấy mình ʇ⚡︎ự ti. Một người như Tú Vi nếu không nhanh chóng cưới làm vợ thì anh sợ cô sẽ không chống lại được cám dỗ. Cái suy nghĩ ấy lấn chiếm anh khiến Nam luôn muốn Tú Vi phải là của mình, chỉ của riêng mình thôi. Gần một năm trời, anh luôn trân trọng cô, tình yêu của hai người dù thắm thiết nhưng cũng chỉ dừng lại ở những cái ôm thật chặt, những nụ hôn thật sâu và những cái đan tay mà thôi. Anh vẫn luôn để dành điều thiêng liêng nhất cho đêm tân hôn. Dù có tư tưởng giữ cô cho riêng mình nhưng Bảo Nam vẫn không chọn cách chiếm đoạt thể ҳάc hèn hạ. Chỉ có điều, anh không muốn cô rời khỏi tầm mắt mình. Bảo Nam biết như thế là ích kỉ và nhất là với cô gáι mạnh mẽ, thích ʇ⚡︎ự lập, yêu ʇ⚡︎ự do như Tú Vi sẽ thấy khó chịu. Biết thế, nhưng dẫu sao anh vẫn ʇ⚡︎ự trấn an mình rằng một khi đã yêu, mọi sự ích kỉ đều chỉ có thể là bởi một lí do – đó là một nhịp điệu của trái tιм, nó cũng ʇ⚡︎ựa như ghen tuông là một gia vị trong tình yêu vậy.

Tắt điện thoại, nhìn ngắm nụ cười thánh thiện của người con gáι anh yêu tгêภ màn hình điện thoại, Bảo Nam mỉm cười:
– Vi, anh sẽ đi cùng trời cuối đất để giữ mãi nụ cười này tгêภ đôi môi em. Chỉ cần nụ cười ấy luôn dành cho anh, hướng về anh thì dù có phải ᵭάпҺ đổi bất cứ giá nào, anh vẫn cam tâm tình nguyện.
Thế rồi, một suy nghĩ lóe lên trong đầu óc Bảo Nam. Anh nhanh chóng soạn tin:
– Tú Vi, kết thúc đợt thực tập này, mình cưới nhau nhé!

Tú Vi đang lấy đồ chuẩn bị đi tắm, thấy màn hình điện thoại báo tin nhắn đến nên vội cầm lên. Đọc xong dòng tin của Nam, cô nhíu mày một giây rồi thở hắt ra. Tú Vi soạn tin trả lời:
– Nam, em xin lỗi. Em chưa muốn thế!
Bảo Nam ngay lập tức gọi cho cô với giọng dồn dập:
– Tại sao? Em chưa thực sự muốn bên cạnh anh hay em có ᵭốι Ϯượпg kết hôn tốt hơn anh?

Tú Vi ngán ngẩm nói:
– Nam, anh thôi đi được không? Yêu nhau mà xa nhau đã khiến em buồn rồi, anh cứ suốt ngày dằn vặt nhau thế này em rất mệt mỏi đấy! Nếu anh không tin tưởng thì đừng đặt tất cả tình yêu vào em!
Nam dịu giọng :
– Anh xin lỗi!

Tú Vi giải thích:
– Em chưa muốn vì em cần có công việc ổn định đã. Vả lại, em cũng mới về chơi nhà anh vài lần, chưa thực sự sâu đậm để nói tới chuyện đó chứ không phải lí do như anh nghĩ Nam à!
Bảo Nam gật đầu:
– Ừ, anh biết rồi. Em lo ăn uống và nghỉ ngơi đi. Cuối tuần gặp anh không được gầy đi đâu đấy!

Tú Vi mỉm cười:
– Em biết rồi!
Vừa tắt máy, Vi nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, chuông báo cuộc gọi đến. Cô vui vẻ lướt nghe:
– Con chào bố ạ!
Đầu bên kia, ông bố vô cùng tâm lý Vũ Phong cười:
– Con gáι, ổn cả nhỉ?
Tú Vi vui vẻ ríu rít như con chim non lâu ngày xa tổ, kể chuyện thực tập cho bố Phomg nghe. Vũ Phong luôn im lặng lắng nghe những đứa con của mình trò chuyện. Đến khi giọng Tú Vi ngừng, bố cô mới lên tiếng:

– Tốt, con của bố phải thế chứ! À, anh Thiên Vĩ về nước rồi và tuần này bắt đầu làm việc tại Bệnh viện của thành phố C. Cuối tuần này anh ấy dùng cơm cùng gia đình mình, con có tranh thủ về không? Cũng một tháng xa nhà rồi đấy.

Tú Vi reo lên:

– Anh Vĩ về rồi sao bố? Con sẽ về ạ, về để đòi quà chứ bố!

Hai bố con trò chuyện một lát nữa rồi tạm biệt nhau. Câu chuyện với bố Phong khiến tâm tình của Tú Vi vui vẻ hơn. Cô vừa hát vừa tắm táp rồi chuẩn bị bữa trưa.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *