Bụi Hồng Trần Chương 8
– Này cô, này cô…
Phải đến khi người γ tά gọi mấy lần tôi mới bừng tỉnh, chỉ có điều cái tin sét ᵭάпҺ kia tôi vẫn chưa thể nào hiểu ra nổi từng bước đi theo chị y ta làm thủ tục như kẻ mất hồn. Đến khi xong việc, quay lại phòng hồi sức cái My vẫn chưa tỉnh, trên người cắm đầy ống truyền, mặt mũi tái nhợt xanh xao.
– Chìa khoá xe này, tôi về trước đây.
Tiếng Kiệt phía sau khiến tôi hơi giật mình, nãy giờ anh ta vẫn chưa về, thế nhưng đầu óc tôi còn đang hoang mang chẳng để ý được nhiều như vậy, hình như ban nãy anh ta còn giúp tôi làm thủ tục, hình như còn cùng tôi chạy đi đóng tiền, nhưng sao tôi chẳng nhớ nổi ra chuyện gì chỉ ừ ừ gật gật cảm ơn anh ta.
Đến khi anh ta lúc nào tôi cũng chẳng biết, tôi cứ ngồi bên cạnh giường của cái My, muốn gọi nó dậy hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tại nó lại ngốc nghếch đến thế này. Nhìn nó tôi vừa trách lại vừa tҺươпg, mãi đến chiều nó mới dậy, vừa nhìn thấy tôi nó đã nước mắt lưng tròng nói:
– Chị Mai…chị…
– My, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
– Chị…đừng nói với ai chuyện này?
– Nhưng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Là thằng nào? Nói đi ta sẽ đi tìm nó.
– Chị…em…em không biết.
Không biết? Có thai với ai mà không biết?
– Mi nói thật cho ta biết đi,
– Thật mà chị…thật đấy…em không biết anh ta…em say ɾượu…không nhớ ra.
Tôi nghe nó nói xong mà chỉ muốn tăng xông, tuy lờ mờ đoán được ra mọi chuyện nhưng vẫn không dám tin. Tại sao một đứa như cái My lại có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy. Lý do gì mà nó uống ɾượu say cơ chứ, trong lòng tôi thật sự bất lực chẳng biết phải nên mắng mỏ hay thế nào cho phải.
– Chị, em xin chị đừng nói chuyện này với ai, đừng nói với ba mẹ.
– Ừm.
– Chị hứa với em đi.
– Ừm hứa!
Nó thấy tôi nói vậy thì có vẻ yên tâm hơn một chút, từ nhỏ tôi hứa gì với nó ít khi không thực hiện lắm. Chuyện này chắc chắn tôi cũng sẽ không nói với ai, chỉ có điều lòng tôi nặng trĩu.
Cái My nằm viện mấy ngày mới được ra, ra viện thì hai chị em cũng về quê luôn. Mấy ngày ở viện chăm sóc nó khiến tôi mệt mỏi vô cùng lại thêm cái chuyện này chẳng mấy vui vẻ càng khiến tâm trạng tôi xuống dốc. Tôi định bụng đến thăm ba me Thuận Hiếu trước nhưng rồi nghĩ lại lại về nhà mình trước để cái My về đó nghỉ ngơi.
Khi tôi vừa vào đến nhà đã thấy tiếng cười nói xôn xao, mẹ Lan thấy tôi thì chạy ra trách móc:
– Ba đã bảo ba lên đón rồi mà nhất quyết không chịu, nhìn mặt con xanh xao lắm đấy.
– Hì hì mà sao hôm nay nhà mình có khách hay sao vậy?
– Ừ, có bạn của ba mẹ đến chơi, mọi người đang chờ mình con đấy.
Tôi nghe mẹ nói vậy thì có chút áy náy, nhìn đồng hồ đã quá mười một giờ trưa chẳng thèm rửa mặt mũi tay chân mà vào luôn phòng ăn.
Ba Phong thấy tôi thì cười khà khà nói:
– Con gáι về rồi lại đây chào cô chú. Đây là cô Phương chú Hương, đây là Tùng con trai cô chú ấy, con gọi bằng anh
Ở góc bàn có đôi vợ chồng trạc tuổi ba mẹ tôi, bên cạnh là một chàng trai còn rất trẻ, tôi cúi người nói:
– Cháu chào cô chú, em chào anh.
Cô Phương thấy vậy thì cười nói:
– Cháu Mai đây hả? Không nghĩ bên ngoài cháu lại còn xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều vậy đâu. Cô có nhìn thấy ảnh cháu trên facebook trên ảnh đã xinh, bên ngoài còn xinh hơn nhiều ấy.
Tôi nghe vậy cũng mát lòng mát dạ đáp:
– Dạ, cháu cảm ơn cô nhiều.
Ba Phong rót cho tôi ít ɾượu vang ra ly rồi nói:
– Qua Tết con đi thực tập ở công ty cô chú luôn, có gì anh Tùng giúp đỡ, Tùng làm phó giám đốc công ty đấy, con cứ đi theo anh mà học hỏi.
Tôi hơi bất ngờ nhìn Tùng, thực ra trông anh ta rất quen nhưng tôi lại không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu. Nhưng mà tôi bất ngờ vì nhìn anh ta trẻ thế mà đã làm phó giám đốc. Cơ mà đâu có gì ngạc nhiên nhỉ, bởi bố anh ta làm giám đốc cơ mà.
– Nào, anh mời em một ly.
Anh ta giơ ly ɾượu ra trước mặt tôi rồi nói, tôi tâm trạng chẳng tốt chút nào nhưng cũng phải cố tỏ ra vui vẻ nhấp môi một chút. Suốt buổi ăn cơm hôm ấy tôi chỉ khều khều vài miếng rồi thôi, ba mẹ tôi thì nói chuyện với cô chú Phương Hướng suốt, thành ra tôi với Tùng lại phải nói chuyện với nhau. Anh ta không nói nhiều, chỉ thi thoảng hỏi tôi đôi ba điều, thành thực mà nói Tùng cũng đẹp trai, nói chuyện có cảm giác kiến thức cũng rộng nhưng mà…tôi không có hứng lắm. Tại tôi mệt mà, từ cái đợt cái My ρҺά ϮҺαι tâm trạng tôi cứ khó chịu làm sao ấy. Mãi đến khi ăn cơm xong tôi liền ҳάch valy lên phòng, vừa mở cửa mẹ Lan cũng theo sau, mẹ xếp quần áo ra tủ cho tôi rồi nói:
– Này, con thấy anh Tùng thế nào?
– Sao mẹ hỏi vậy ạ?
– Thì ba mẹ định làm mai cho con với Tùng đấy, cô Phương chú Hướng cũng thích lắm. Ba mẹ chơi với cô chú ấy cũng ngót nghét năm bảy năm rồi, hai công ty lại liên kết chặt chẽ…con nghĩ mà xem, con vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lấy người như anh Tùng thì còn gì hợp hơn?
Tôi nghe mẹ nói thì hơi giật mình, thực ra ngày xưa đọc mấy truyện ngôn tình cũng biết cái vụ con của hai gia đình giàu có lấy nhau. Nhưng chỉ là không nghĩ tôi cũng có ngày như vậy. Mẹ thấy tôi im lặng thì ngồi xuống bên cạnh nói:
– Tất nhiên chuyện trăm năm của con ba mẹ không ép, chỉ là mẹ đang nghĩ nếu con chưa có người yêu thì thử tìm hiểu anh Tùng xem sao? Hai đưa tìm hiểu nhau, hợp thì đến với nhau, không cũng không sao. Con thử nghĩ mà xem, xét về những cái bên ngoài thì hai đứa đang rất đẹp đôi rồi đấy, nhiều khi ra ngoài chắc gì con đã tìm được ai vừa tốt vừa ngoan như Tùng. Nhỡ chẳng may lại vớ phải mấy thằng vũ phu пghιệп ngập thì sao? Chi bằng con thử mở lòng ra thử đi chơi với anh Tùng vài buổi xem thế nào.
Tôi thấy mẹ nói cũng có ý đúng, tuỳ rằng trong lòng còn cảm thấy như có gì đó vương vấn nhưng rồi không muốn mẹ buồn nên đáp lại:
– Dạ vâng, con nghe mẹ.
Mẹ tôi thấy vậy thì cười cười, xếp valy vào tủ sau đó đi ra ngoài. Bên dưới vẫn có tiếng cười nói của ba và vợ chồng cô chú Phương Hướng. Tôi đứng dậy định ra đóng cửa thì Tùng từ đâu bước vào, anh ta đứng khoanh hai tay trước ngực rồi nói:
– Nhớ anh không?
Tôi nhìn anh ta nghĩ thầm trong bụng mới gặp được có tý mà đã nhớ anh không, quên cái bài tán tỉnh con gáι người ta đi. Nhưng bằng phép lịch sự tôi vẫn cố cười đáp lại:
– Dạ thưa không ạ.
– Không nhớ?
– Vâng!
Anh ta thấy vậy đóng chặt cửa, lúc này trong phòng chỉ còn tôi với anh ta. Thành thực mà nói anh ta cũng rất đẹp trai, tướng tá cao to, tuy nhiên vẻ đẹp hơi công Ϯử nên tôi không thích lắm. Cái dáng vẻ này chỉ có hội cái My mới thích.
– Lần đầu, em nói “ Tùng là thằng nào”, lần thứ hai cười lớn và nói lớn “ Chị có thấy thằng cha gì Tùng đó có chỗ nào đẹp trai đâu nhỉ?”, lần thứ ba em lại nói“ Tao còn chẳng biết thằng Tùng mặt mũi thế nào mà đám con gáι lớp mình cuồng thế”. Thế mà em bảo em không nhớ anh?
Tôi nghe anh ta nói xong thì chột dạ, mấy câu này quen thật sự nha, nhưng mà nói về ai tôi cũng ứ nhớ, bởi vì tôi mau quên lắm, nhất là với những người tôi không có ấn tượng sâu sắc. Anh ta nhìn thấy tôi ngây người thì kéo mặt tay tôi vào người:
– Sao, đừng nói là em quên em từng nói những câu này nhé.
– Buông tay em ra, anh làm gì thế?
Anh ta thấy vậy chẳng những không buông, mà còn cúi sάϮ xuống mặt tôi, như thể môi anh ta chạm đến môi tôi đến nơi rồi, tôi không dám kêu lên mà nói nhỏ:
– Em thật sự không nhớ gì cả.
– Vậy anh sẽ làm cho em nhớ lại từ từ.
Nói rồi anh ta mới chậm rãi buông tay tôi, sau đó lên tiếng:
– Em có muốn cho anh cơ hội để khiến em nhớ lại không?
Thú thực, mấy hành động vừa rồi của anh ta giống mấy gã đàn ông trong truyện ngôn tình ghê luôn á, trước đọc thì tôi có cảm giác mấy gã đó hơi điên điên, sến sến, nhưng mà…hành động vừa rồi lại khiến tôi…hơi xao xuyến. Từ trước tới nay tôi chẳng biết yêu là gì, cũng chưa gặp người đàn ông nào làm mấy cái dở hơi thế này với mình luôn, nên cảm giác trong lòng là lạ. Tùng thấy tôi im lặng thì bật cười:
– Anh chỉ đùa em chút thôi mà, làm gì mà căng thẳng thế? Thấy tâm trạng em có vẻ không vui muốn trêu cho em vui thôi. Có muốn đi ra ngoài chơi một chút không?
Tôi nhìn ra ngoài, trời năm nay lại giống bốn năm trước, Tết nhất nhưng khá пóпg liền gật đầu đáp:
– Có ạ.
– Ừ, vậy thay quần áo đi rồi anh đưa xuống Hạ Long ra biển chơi
Tôi nghe vậy thì muốn nhảy cẫng lên luôn, lâu lắm rồi tôi không được đi biển, liền vội thay quần áo rồi lấy mũ theo anh ta xuống dưới nhà. Khi hai đứa vừa xuống đến chân cầu thang cô Phương đã hỏi:
– Hai đứa định đi đâu à?
– Con đưa em xuống Hạ Long chơi, chiều con về.
Từ chỗ tôi ra Hạ Long mất cả gần một tiếng, thế mà chả ai thèm ngăn cản luôn á, mẹ tôi còn cười híp cả mắt nói:
– Thế hai đứa đi cẩn thận nhé.
Cô Phương thì kéo anh Tùng ra một góc dặn dò vài câu rồi còn nháy mắt với mẹ tôi. Mệt thật, chỉ là đi chơi thôi mà cả nhà làm như chúng tôi cưới nhau đến nơi rồi.
Anh Tùng ᵭάпҺ con xe Camry bạc vào sân đón tôi, mẹ tôi ở trong thở dài:
– Bảo con Mai học lái xe mà nó không chịu học, thôi cũng may giờ có thằng Tùng rồi con bé chẳng cần học cũng được.
– Ừ, trong nhà chỉ cần có một người biết đi là được chị Lan ạ.
Trời đất, chỉ là tôi với anh Tùng đi chơi thôi mà mọi người suy diễn ra cả đám cưới của hai đứa luôn chắc? Tôi lên xe, còn không quên dẩu môi ra với mẹ một cái. Mẹ chẳng thèm để ý, mẹ còn đang bàn xem cưới tôi vào tháng nào thì đẹp!!!! Không hiểu????