Bụi Hồng Trần Chương 5
Lại nói về cái My, nó mê mẩn anh ҺσϮ boy của trường ghê lắm, chỉ tiếc khi chúng tôi học hết năm thứ nhất anh ta cũng ra trường làm con bé rầu rĩ suốt một thời gian dài. Phận làm chị, tôi chẳng biết làm thế nào hơn ngoài việc an ủi nó, rằng nó xinh đẹp như vậy rồi cái anh Tùng ҺσϮ boy gì đó sẽ nhớ nó thôi, biết đâu có ngày anh ấy đợi nó ra trường rồi cưới nó thì sao? Nó nghe tôi nói vậy thì sáng bừng mắt lên liên miệng hỏi thật không, em với anh ấy còn chưa nói chuyện với nhau, liệu có khả năng đó xảy ra không chị nhỉ? Thật hay không còn lâu tôi mới biết, nói bừa thế cho nó đỡ buồn thôi chứ tôi có phải tiên tri đâu. Mà quái lạ thật, sao cái đám con gáι chơi với cái My ai cũng cuồng anh Tùng ҺσϮ boy thế nhở. Riêng tôi tôi chả thấy có gì đặc biệt sất…mà thực ra tôi còn chả nhớ nổi mặt mũi hình dáng anh ta thế nào, hay tại tôi cũng tầm thường nên nhìn thấy ai cũng tầm thường như mình nhỉ?
Vào một buổi chiều muộn của tháng mười hai giá rét, cũng là của năm học cuối đời sinh viên khi tôi và cái My đang ngồi ăn cơm bất chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cái My vội vàng chạy ra xem, khi tôi còn chưa kịp nhìn đã thấy ba Hiếu bước vào, mái tóc ba lấm chấm mấy sợi mưa phùn. Tôi thấy vậy thì định chạy vào lấy chiếc khăn lau đầu cho ba thì ba liền ngăn lại:
– Khỏi cần đâu con, tý khô luôn mà. My, ngồi xuống đây ba có chuyện muốn nói.
Tôi nghe giọng ba nghiêm túc lắm thì chợt thấy có phần lo lắng, hay cái My lại làm gì khiến ba phật lòng.
– Cả Mai nữa, hai chị em ngồi xuống. – Ba lại lên tiếng
Tôi với My nhìn nhau, trong lòng dấy lên toàn những nỗi bất an, ba lên bất ngờ lại vào buổi chiều muộn thế này rốt cuộc là có chuyện gì? Đợi chúng tôi ổn định, ba khẽ thở dài rút trong túi áo ra một mẩu giấy được bọc cẩn thận rồi cất giọng đều đều:
– My, con còn nhớ hơn bốn năm trước chị Mai được đón đi ba đã từng nói hai đứa đều phải chuẩn bị ϮιпҺ thần không?
– Dạ, con nhớ.
– Thực ra…
Ba nói đến đây thì ngừng lại mấy giây, sau đó đưa mẩu giấy cho cái My rồi mới nói tiếp:
– Thật ra con cũng không phải con ruột của ba mẹ.
Nghe xong lời ba nói, cả tôi và My đều sững sờ nhìn nhau, mãi một lúc lâu sau cái My mới lắp bắp hỏi lại:
– Thế…thế là sao hả ba?
– Ngày ba mẹ nhận nuôi chị Mai giúp cho cô chú Phong Lan, lúc ấy chị Mai mới chỉ được có hơn một tháng. Rồi một ngày của mùa đông tự dưng mẹ con nghe ngoài cửa có tiếng khóc, lúc bà ấy ra thấy con nằm trong một cái giỏ nhỏ được bao bọc cẩn thận đặt dưới mái hiên kèm một lá thư mẹ ruột con viết. Theo như ba biết, gia đình con cũng thuộc loại giàu có ở đất Hà thành này, nhưng mẹ ruột con lần đầu đã sinh con gáι, bà nội con thì cổ hủ khắt khe muốn có cháu nối dõi nên khi mang thai lần hai biết con gáι đã Ьắt mẹ con phải bỏ. Nhưng lúc ấy cái thai đã lớn quá rồi, mẹ con không còn cách nào khác đành sinh con ra rồi đem cho, còn vì sao lại cho ba mẹ là bởi hồi ấy chị Mai chỉ là được ba mẹ nuôi hộ nên bác Hoà có bảo ba mẹ nên nhận thêm một đứa nhỏ nữa để nuôi cho vui cửa vui nhà, rồi bác ấy đăng tin lên người ta biết mới mang xuống dưới này. Cái ngày mà trước khi chị Mai được nhận đi, ba cũng nhận được một bức thư nói sẽ có người đến đón cả con nên ba mới không nói ra, nhưng hôm đó chờ mãi vẫn không thấy ai. Và rồi hôm qua ba nhận được cuộc điện thoại của mẹ con, nghe nói bà nội con mất rất lâu rồi, mẹ con đã từng đi tìm lại con nhưng do nhà mình chuyển chỗ nên bà ấy không tìm được, cho đến mấy ngày trước chị Liền với bác Hoà lên Hà Nội chơi vô tình gặp lại mẹ ruột con…mọi chuyện là như vậy. Ba đưa cho con địa chỉ của mẹ con, bà ấy cũng không ép con, ba cũng không rõ mọi chuyện thế nào, ba nghĩ nên để con tự tìm hiểu.
Cái My bên cạnh vẫn chưa hết bàng hoàng, nó nhận mẩu giấy ba Hiếu đưa cho run run một lúc sau mới đáp lại:
– Con hiểu rồi thưa ba.
Nói rồi, nó từ từ đứng dậy sau đó lên phòng, tôi với ba hiểu được tâm trạng của nó nên cũng không cản, hai ba con ngồi lại nói chuyện với nhau một lúc rồi tôi chở ba ra đầu ngõ Ьắt xe. Đợi khi chiếc xe khuất dần tôi mới trở về nhà, còn ngổn ngang bát đũa trên bàn, trong lòng cũng lặng hẳn đi. Đêm ấy, tôi thấy phòng của cái My không tắt điện, hình như cả đêm nó không ngủ, tâm trạng này cũng gần giống tâm trạng của tôi khi mới về nhà ba Phong mẹ Lan. Cuộc đời mà, đâu thiếu bất ngờ, chỉ là không biết bất ngờ ấy rơi vào ai mà thôi.