Bụi Hồng Trần Chương 45
Đến khi ăn xong trời cũng tối, tôi trở về đã thấy Kiệt đang lụi cụi nấu cơm. Lúc này tôi mới nhớ ra quên béng đi không bảo anh tôi không ăn cơm nhà liền hối lỗi nói:
– Anh…em vừa đi ăn với mẹ và cái An rồi, anh không cần nấu nữa đâu, để em chạy ra mua cơm ngoài cho anh nhé.
Kiệt nghe vậy thì đáp:
– Thôi, anh nấu xong rồi tự ăn cũng được, mẹ hôm nay đi làm về sớm hay sao mà đi ăn cùng vậy.
Ờ nhỉ, chắc Kiệt vẫn đang nghĩ là mẹ Lan, thấy vậy tôi liền nói:
– Dạ, là mẹ anh không phải mẹ em…mẹ chồng đó.
– Mẹ…mẹ anh sao? Sao em đi ăn với mẹ anh?
– Mẹ qua đón em?
– Qua đón em?
Kiệt ngạc nhiên, tắt vội bếp rồi kéo tôi ngồi ℓêп gιườпg nói:
– Mai, kể lại từ đầu đến cuối anh nghe, rốt cuộc có chuyện gì?
Tôi thấy vậy thì ngồi kể không thiếu chi tiết nào, Kiệt nghe xong liền nói:
– Mai, anh không thể về nhà được.
– Tại sao? Em đã thuyết phục mẹ cho anh về rồi mà.
– Nhưng mẹ gây áp lực cho anh, anh không muốn anh với mẹ sẽ cái nhau, lúc đó em lại đau đầu, mệt mỏi.
– Vậy còn em thì sao? Mẹ Ьắt em phải về
– Kệ mẹ đi em.
– Anh à, mẹ bây giờ đã xuống nước rồi, anh đừng làm vậy được không?
Nói rồi, tôi bật khóc tu tu, thây tôi khóc Kiệt bối rối nói:
– Mai…anh…em đừng khóc mà…đừng
– Vậy anh về cùng em đi, cháu cũng cần bà. Anh đừng cố chấp ngang ngược như vậy, mẹ đã không ép anh rời khỏi ngành nữa rồi. Em xin anh.
Kiệt thấy tôi khóc nức nở thì thở dài nói:
– Được rồi, nín đi, anh đồng ý, nhưng anh nói trước, ở đó anh và mẹ cãi nhau em sẽ mệt đó.
– Vì em vì con anh có thể nhịn mẹ một chút không, mẹ vì tҺươпg anh mới vậy mà
– Được được rồi, anh sẽ cố gắng
– Thật nha
– Mà em yêu anh hả? Hay sao mà cứ muốn ở cạnh anh.
– Xì đồ ảo tưởng,
– Xì đồ không dám nhận.
– Anh!!
– Em!!
Cái tên này, nhìn mặt mà muốn đấm, nhưng thôi đồng ý về cùng tôi là được rồi.
Tôi nói chuyện với Kiệt vài câu nữa, chủ yếu là nói cho khoảng cácch của anh và mẹ bớt xích mích lại rồi đi tắm, sau đó gọi cho ba mẹ tôi nói về việc mai tôi chuyển hẳn về nhà chồng. Ba mẹ tôi không biết Kiệt và mẹ Hà Anh xích mích, nhưng thấy tôi nói chuyển về đó họ có vẻ yên tâm hơn.
Tắm xong, tôi uống sữa đi lại một chút ℓêп gιườпg nằm, Kiệt cũng ăn cơm xong dọn rửa sau đó leo ℓêп gιườпg nằm cạnh tôi. Anh ʋòпg tay ôm qua bụng tôi rồi nói:
– Sao em dễ dãi thế, mẹ nói sao nghe là vậy, anh với mẹ khắc khẩu lắm, ở nhà sợ em không chịu được thôi.
– Không sao, em sẽ quen mà
– Đừng hối hận nhé.
– Vâng.
Kiệt gật đầu, không nói nữa cúi xuống hôn lên bụng tôi rồi nói:
– Con yêu, nghe tiếng ba nói không.
Đấy nói mới nhớ, Kiệt cục cằn thô lỗ với tôi, nhưng mỗi lần nói chuyện với con thì suốt ngày con yêu, con tҺươпg. Ganh tỵ ૮ɦếƭ đi được. Anh cứ hôn miết lên bụng tôi, bỗng dưng…không hiểu sao tôi thấy người пóпg rực lên, hai má đỏ bừng…cảm giác…bí bách ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Kiệt hình như cũng vậy, tôi thấy…anh thở gấp gáp. Tính ra cũng từ lúc có bầu…tôi chưa xảy ra chuyện ấy. Tự dưng thấy anh ôm rồi đυ.ng chạm cơ thể, người tôi cứ hừng hực. Trước tôi với Kiệt chưa có nhiều tình cảm tôi không nói, nhưng tự dưng giờ sao tôi lại cứ ham muốn thế này cơ chứ. Tôi không chịu được nữa, kéo Kiệt lên rồi khẽ hôn môi anh. Đây không phải lần đầu tôi hôn Kiệt, thi thoảng Kiệt vẫn hôn nhẹ lên môi tôi rất tự nhiên, nhưng đây là lần đầu tôi chủ động một nụ hôn sâu như vậy. Kiệt cũng đáp trả lại rồi nói:
– Có chửa này quαп Һệ có sao không? Anh nghe bác sĩ nói vẫn được quαп Һệ phải không?
Tôi thở gấp gáp đáp lại:
– Quan hệ sau ba tháng đầu tốt mà…
Eo ơi, sao tôi có thể mạnh dạn nói như thế nhỉ, nhưng kê đi lúc này tôi không chịu được nữa đâu. Kiệt nghe xong, cởi váy tôi ra… rồi hôn lên vành tai tôi thầm thì:
– Có chửa mà dáng vẫn ngon nhỉ,
Tên ngốc thật thà thế không biết, tôi bật cười, không đáp chỉ hơi rên nhè nhẹ bởi sự quyến rũ của cơ thể.