Bức thư – Một câu chuyện đẹp ý nghĩa nhân văn sâu sắc
BỨC THƯ
Tg: (không thấy đề tên)
Dịch từ tiếng Nga: Chu Thị Hồng Hạnh
Denis đi bộ từ chỗ làm về nhà, tuyết dưới chân kêu răng rắc dễ chịu, bất giác anh nhớ lại thời thơ ấu. Cảnh trượt từ đồi trên chiếc cặp, chơi ném tuyết, ăn những cục băng, quả là khoảng thời gian vàng son…
Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ. Nhìn xung quanh, anh thấy một cậu bé mặc áo khoác nâu và đội mũ xám ngồi trên ghế băng. Cậu khóc lớn, nước mắt chảy dài trên má.
Denis tiến lại gần cậu.
– Bé con, con bị lạc à? Sao con khóc?
– Con làm mất bức thư rồi… Để trong túi, rồi nhìn lại thì không thấy nữa, – cậu lại oà khóc.
– Đừng khóc nữa, chúng ta cùng tìm nhé. Mà đó là bức thư gì? Mẹ bảo con mang ra bưu điện à?
– Không, con tự viết cho Ông già Noel… Mẹ không biết đâu…
– Ồ, thật là rắc rối… Không sao, con có thể viết lại mà…
– Vâng, nhưng chắc không kịp đến nơi nữa…
– Con biết không, trời đã tối rồi, con hãy về nhà đi. Chú sẽ tìm bức thư giúp con. Được không nào?
– Dạ… Chú có chắc sẽ gửi nếu tìm thấy không ạ?
– Chắc chắn, chú hứa! Chú biết rằng Ông già Noel biết hết mọi điều các em nhỏ viết. Ngay cả khi không tìm thấy, ông vẫn sẽ tặng quà cho con mà…
Cậu bé lau mặt bằng ống tay áo khoác rồi chạy đi.
Tội nghiệp thật. Cậu đã viết với tất cả sự nỗ lực, vậy mà lại gặp chuyện này…
Denis mỉm cười, nhớ lại mình từng tìm thấy những món quà dưới cây thông và tin rằng Ông già Noel đã đọc thư mình và mang đến. Đã lâu lắm rồi…
Sắp tới, con trai anh cũng sẽ viết thư, nhưng giờ bé mới bốn tuổi, chưa biết viết.
Denis tiếp tục bước đi, chăm chú nhìn dưới chân nhưng chẳng thấy gì. Tiếc cho cậu bé, chắc cậu đã mong chờ gì đó…
Chợt anh thấy một góc phong bì ló ra từ đống tuyết. Anh kéo nó lên. Đúng là bức thư!
Giấy bị ướt, Denis nhẹ nhàng cất vào túi để tránh rách.
Về đến nhà, vợ anh, Varya, đang nấu bữa tối, con trai Maxim chơi với xe đồ chơi.
Denis yêu gia đình mình và luôn háo hức trở về căn hộ ấm cúng.
– Varya, em không ngờ đâu, anh đang đi thì thấy một cậu bé khoảng tám tuổi ngồi trên ghế băng, khóc nức nở. Cậu ấy làm mất bức thư gửi Ông già Noel. Và anh đã tìm thấy đây. Mình xem thử cậu ấy viết gì nhé?
Denis lấy phong bì từ túi. Chữ viết trẻ con ghi rõ – Gửi Ông già Noel từ Sasha Leonov.
– Mở ra xem cậu ấy xin gì nào?
– Ừ, dù sao thì bức thư này cũng không ra khỏi bưu điện được…
Denis cẩn thận mở phong bì và rút ra tờ giấy kẻ ô gấp đôi. Anh đọc to nội dung:
«Kính gửi Ông già Noel! Cháu là Sasha Leonov, sống tại đường Lenin 97. Cháu chín tuổi, học lớp ba. Cháu thích chơi bóng đá, chạy chơi cùng các bạn.
Cháu sống với mẹ Varya và bà Lida. Nhà cháu mới chuyển đến căn nhà cũ, nơi người tốt bụng cho phép ở.
Trước đây, cả nhà cháu sống với bố ở thành phố khác. Bố uống rượu, rồi đánh mẹ. Cháu cũng thường bị đánh. Mẹ và bà nội Lida – mẹ của bố, hay khóc, và cháu cũng khóc theo. Mọi người sống khổ sở với bố. Vì vậy, mẹ cháu đưa bà nội đi cùng khi chạy trốn.
Ông già Noel ơi, cháu muốn ông giúp mẹ tìm việc làm mới. Mẹ lau sàn, nhưng mẹ không thể cúi người được, lưng mẹ đau lắm. Và ông ơi, xin tặng mẹ cháu chiếc váy mới, cái cũ đã rách rồi. Mẹ cháu cao và gầy, rất xinh đẹp!
Tặng bà nội cháu thuốc trị đau gối. Bà đi lại khó khăn, dù bà chưa già lắm. Và bà mong có áo choàng ấm, bà thường lạnh. Bà cháu nhỏ người và gầy gò.
Cháu ước mơ có một cây thông đẹp với đèn và đồ trang trí đủ màu sắc. Trước đây, mẹ cháu vẫn dựng cây thông và nhà cháu có lễ hội. Cho đến khi bố uống rượu say và làm đổ cây…
Cháu mong chờ ông, Ông già Noel kính yêu.
Sasha Leonov.»
Denis đọc xong và nhìn vợ. Mắt cô ngấn lệ.
– Ôi trời, thật cảm động… Tội nghiệp cậu bé… Chạy trốn khỏi người cha nghiện rượu, giờ chẳng đủ tiền chi tiêu… Yêu cầu thật trong sáng và tử tế, giờ hiếm có đứa trẻ nào xin quà cho mẹ và bà. Và xem kìa, cậu ấy chẳng xin gì cho bản thân ngoài cây thông…
– Chắc cậu ấy đã khổ sở vì ông bố… Người mẹ còn đưa cả mẹ chồng theo, không bỏ lại. Rõ là người tốt. Em này, nếu chúng ta thực hiện ước mơ của cậu bé, em nghĩ sao?
– Tuyệt vời lắm, Denis. Em lớn lên trong hoàn cảnh tương tự, anh biết mà, bố say rượu và đánh đập chúng em, bao nhiêu khổ sở… Buồn là mẹ em không đủ dũng khí rời bỏ ông. Cho đến khi bố mất, chúng em mới có chút yên bình…
– Công ty anh đang cần một quản lý hành chính, có thể giới thiệu cho chị Varya này. Lương khá ổn, không phải lau sàn, – Denis nhớ ra.
– Mình mượn bộ đồ Ông già Noel và cô bé Tuyết từ nhà Semenov, đến nhà cậu bé này được không? Giữ cho trẻ con niềm tin vào điều kỳ diệu… tổ chức một buổi lễ cho họ!
– Em sẽ mua thuốc trị viêm khớp cho bà, loại mà bác sĩ kê cho mẹ, chắc giống nhau. Và một chiếc áo choàng ấm, chiếc váy cho mẹ cậu bé, cô ấy cùng cỡ với em. Mình sẽ tìm đồ đẹp, giá không cao nhưng chất lượng. Đang có đợt giảm giá trước Tết.
May mắn là chúng ta đủ tiền. Làm việc thiện nhé, Denis, anh nghĩ sao?
– Anh đồng ý! Em thật tốt bụng, Varya thân yêu của anh…
Denis ôm lấy vợ. Hạnh phúc biết bao khi tâm trí hòa hợp và sự hiểu nhau trọn vẹn trong gia đình.
Ngày hôm sau, Varya mua chiếc váy xanh đậm đơn giản nhưng đẹp, áo choàng màu hồng nhạt, thuốc cho bà, kẹo, quýt, đồ trang trí cây thông. Denis còn mua điện thoại di động nhỏ cho Sasha, chắc cậu chưa có.
Hai người mượn bộ đồ Ông già Noel và cô bé Tuyết, sắp xếp quà vào túi lớn, đưa cây thông vào cốp xe và đi đến địa chỉ ghi trên phong bì. Bé Maxim ở nhà với bà.
Ngôi nhà cũ, hàng rào xiêu vẹo. Cửa sổ sáng đèn, chắc họ ở nhà…
Denis mang cây thông, Varya xách túi, họ lặng lẽ bước vào sân và gõ cửa.
– Ai đấy? — một phụ nữ tóc vàng cao khoảng 35 tuổi mở cửa, có lẽ là Varya, mẹ cậu bé.
Thấy Ông già Noel, cô bối rối.
– Ôi, chúng tôi không đặt dịch vụ này… Chắc các bạn nhầm địa chỉ rồi…
– Đây là nhà cậu bé Sasha Leonov đúng không?
– Vâng, đó là con trai tôi…
– Mẹ ơi, ai đấy? — giọng cậu bé vang lên. Sasha mặc quần thể thao và áo len từ phòng chạy ra.
– Ôi… Ông già Noel!
– Chào Sasha! Ta nhận được lá thư của con và đã đến đây với cháu gái ta, cô bé Tuyết! Mời đón khách nào!
– Mẹ, mẹ ơi, ông nhận được lá thư của con! Cái chú đó đã tìm thấy và gửi như đã hứa! Tuyệt quá! Vào đi ạ! — cậu bé vui sướng reo lên.
Varya – mẹ của Shasa mỉm cười và mời họ vào nhà. Từ phòng bước ra bà nội, một người phụ nữ nhỏ nhắn và mảnh mai. Khi thấy cây thông, đôi mắt cậu bé sáng lên rạng rỡ.
– Cây thông này cho nhà cháu ạ? Thật đẹp và có mùi thơm của năm mới…
– Đúng vậy, Sasha, mọi đứa trẻ đều cần có một cây thông đẹp. Đây là đồ trang trí và dây đèn, các cháu tự trang trí nhé. Còn nữa, ông đã chuẩn bị quà cho các cháu. Nhưng cháu phải kể chuyện hoặc hát một bài. Ông già Noel của chúng ta thường làm vậy…
Denis nói bằng giọng trầm, như cách mà ông nghĩ rằng ông già Noel nên nói.
Sasha hồi hộp không nhớ ra được gì. Cậu nhìn ông già Noel trong bộ đồ đỏ dài, với bộ râu trắng và chiếc mũ có viền lông bằng sự thán phục.
– Sasha, ông biết cháu là cậu bé ngoan, có con chim sẻ đã mách ông. Cháu yêu mẹ và bà, giúp đỡ họ, học giỏi ở trường.
Đây là những món quà mà cháu đã nhờ ông. Lấy chúng từ túi ra đi nào…
Sasha nhìn mẹ với ánh mắt đầy cảm xúc, chờ sự đồng ý, bà gật đầu.
Sasha rụt rè tháo sợi dây buộc và thò tay vào túi. Chiếc áo choàng cho bà được gói trong hộp với chiếc nơ đỏ bên trên. Sasha nhẹ nhàng gỡ chiếc nơ và mở hộp ra. Cậu bắt đầu mở chiếc áo choàng ra.
– Bà ơi, cái này cho bà đấy! Cháu đã viết trong lá thư! Nhận lấy nhé!
– Cho bà sao?! Thật là… – bà nội ngỡ ngàng nhận lấy chiếc áo. Bà khoác lên người và thắt dây. Vừa khít!
– Cảm ơn ông già Noel và cháu gái! Bà chưa bao giờ có thứ như thế này, – người phụ nữ xúc động nói.
Sau đó, Sasha trao mẹ chiếc váy, bà chiếc hộp thuốc. Họ nhìn những món quà với ánh mắt ngạc nhiên không tin nổi…
Cuối cùng, Sasha lấy ra một túi lớn đầy kẹo và quýt. Trên cùng là một chiếc hộp đựng điện thoại di động mới.
– Cho cháu sao? Điện thoại? Của riêng cháu? Tuyệt quá… Ông già Noel, cảm ơn ông rất nhiều vì những món quà! Cháu biết mà, cháu tin rằng ông có thật… Và ông đã không làm cháu thất vọng! – Sasha hét lên trong niềm vui sướng cùng những giọt nước mắt hạnh phúc.
– Chúc gia đình cháu sức khỏe và hạnh phúc! Giờ chúng ta phải đi thôi…
Denis và Varya thu dọn chiếc túi trống và chuẩn bị ra về. Sasha chăm chú nhìn hộp điện thoại, cố mở ra.
Mẹ và bà bước ra hành lang.
– Xin cho hỏi, những người tốt bụng, các bạn là ai? Sao các bạn biết Sasha?
– Tôi tìm thấy bức thư của cháu và quyết định cùng vợ đem niềm vui đến cho cậu bé. Xin hãy nhận tấm lòng của chúng tôi. Cháu bé rất tuyệt vời.
Đây là lá thư của cháu và danh thiếp của chúng tôi, hãy gọi số này nếu chị quan tâm, chúng tôi cần một người quản lý hành chính và chị rất phù hợp với công việc này.
– Cảm ơn rất nhiều… Thật bất ngờ quá… Sasha của chúng tôi đang mừng rỡ đến mức không thể tả, cậu bé đã mong chờ phép màu và điều đó đã thành hiện thực nhờ các bạn…
Denis và Varya lái xe về nhà trong im lặng. Họ cảm thấy hạnh phúc vì đã có thể mang đến niềm vui cho cậu bé đáng yêu và gia đình cậu.
Thường thì tặng quà còn vui hơn nhận quà, đặc biệt khi nhìn thấy niềm vui chân thật trong mắt một đứa trẻ.
Số tiền đã chi cho những món quà không khiến họ tiếc nuối. Tiền có thể kiếm lại, nhưng cảm xúc thì không thể mua được bằng bất kỳ giá nào…
C.T.H.H