Biến cố giữa đời thường 27
27. NGANG NGẠNH.
Dũng coi vậy mà khéo tay, cộng thêm sự chỉ dẫn của Dân, hai cậu cháu làm căn tiền chế phía trước rất nhanh trong khi thợ hồ xây hai phòng phía sau mới bắt đầu lên vài viên gạch. Chỉ trong ʋòпg nửa tháng đã hình thành căn nhà nhỏ khang trang. Dũng nói với Cúc, nó đủ tiền mua cái giường ngủ và một số ghế để cho khách ngồi chờ mua hàng. Dự kiến một tuần nữa là mọi việc sẽ hoàn tất.
Buổi trưa hôm đó, khi Trân đi làm về, cơm nước xong, chị em bắt ghế ra xem thợ lót nền, Dũng cười chúm chím, đắc ý khều khều vai Trân:
– Vài hôm nữa thằng Dũng có vựa trái cây rồi nhen Hai, Hai muốn ăn gì cứ ʇ⚡︎ự nhiên tới lấy khỏi hỏi thằng Dũng. Khi nào cơ quan Hai có liên hoan tiệc tùng gì nhớ ủng hộ Dũng một thùng chôm chôm là được. Dũng sẽ lựa chôm chôm Thái thượng hạng cho Hai. Để rồi Hai coi, thằng Dũng sẽ có vựa trái cây lớn nhất ở đây, phải mướn thêm người giao hàng mới kịp đó nha.
Trân bĩu môi:
– Nói trước bước không qua nhen cậu Ba.
– Hổng dám đâu. Cậu thường hay nói, con người ta sống ở đời cần phải có ước mơ. Có ước mơ mới có động lực làm việc. Bây giờ thì em hiểu ước mơ, động lực là gì rồi. Gặp như hồi đó ai nói với em như vậy em sẽ nạt xước họ liền.
Trân nhìn Dũng bằng ánh mắt đầy thương yêu. Woa, thằng nhỏ lúc nầy nói chuyện văn minh hết ý luôn ha, chắc nghe cậu Dân nói chuyện riết quen. Đúng là “Gần đèn thì sáng” mà. Trân định nói gì thêm nữa bỗng có xe Honda ôm đỗ xịch ngay cửa tiệm. Thục ҳάch một va ly to đùng bước xuống xe. Nó nhăn răng toe toét cười với Trân:
– Chị Trân.
Trân thoáng ngạc nhiên, ngạc nhiên vì va ly đồ sộ của nó, Trân vội hỏi:
– Ủa Thục. Em mới lên hả? Từ nhà lên hay đi đâu về ghé?
– Em từ nhà lên chứ. Em đã quyết định rồi. Lên đâγ tά túc cô Hai để đi làm công nhân ở khu công nghiệp.
– Cậu mợ Ba cho phép không?
– Tất nhiên là cho chứ. Mà không cho sao được, tương lai của em mà.
Trân đứng dậy:
– Thôi vô nhà đi. Vô nhà chào ngoại và mẹ.
Trân đi trước, Thục theo sau. Dũng đứng lại, mắt gườm gườm. Ấn tượng về con nhỏ vô duyên nầy làm nó bực mình khinh ghét. Nhưng dù sao người ta cũng là ruột ϮhịϮ, cũng hơn nó. Trời ơi, nó mà ở lại đây là ngày tháng sau nầy của mình sẽ khó khăn rồi. Mà mắc mớ gì mình phải theo nó vô nhà? Vài hôm nữa đây là nhà riêng của mình, nó tới mua thì được chứ chẳng ai ở không mà nói chuyện với nó. Dũng sẽ không ăn cơm chung mâm với nó luôn. Nó thương cả nhà mẹ nhưng nếu con đó vô đây ở thì nó sẽ tránh mặt. Nhìn là thấy mắc nổi nóng rồi hà. Con gáι gì mà cái miệng rộng tới mang tai, tiếng nói chát chúa không dịu dàng như chị Trân của nó, đã vậy, cặp mắt nhìn xảo hết biết. Nhỏ nầy cho nó bạt tay một cái hổng chảy ɱ.á.-ύ răng nó cùi sứt móng.
Thục hí hửng vào nhà. Vừa thấy bà Ba, nó reo lên mừng rỡ như con xa mới về thăm gia đình:
– Bà nội. Con lên đây ở với bà nè.
Bà Ba giật mình nhìn nó trân trân, Cúc cũng bất ngờ không kém. Bà Ba hỏi dồn dập:
– Con đi đâu lên đây vậy? Rồi cha mẹ con có biết không? Sao đi một mình mà cha con không đưa con đi cùng?
Thục nhăn mặt:
– Nội hỏi gì mà cả đống hỏi vậy? Con lên xin việc làm cha con theo chi?
– Xin việc làm gì? Xin được chưa?
Thục có vẻ bực mình, nó gắt lên với bà nội nó:
– Mới lên tới mà xin đâu? Ở lại vài bữa coi tình hình ra sao đã.
– Cái mòi nầy tao biết cha mẹ bây không hay nè. Đi kiểu nầy ở dưới tụi nó kiếm sáng nhà. Cúc điện thoại hỏi thằng Tiền coi sao đi con, nếu nó không biết thì cho nó hay để nó yên tâm.
Thục đổ quạu:
– Nội sao mà lắm chuyện vậy? Con đã mười chín tuổi rồi, không phải chuyện gì cha mẹ cũng quản được.
Trân phật ý hết chỗ nói, nó đốp Thục liền:
– Em nói chuyện với ngoại vậy sao? Mười chín tuổi lớn lắm à? Chị bây giờ đã hai mươi ba, có việc làm hẵn hòi mà đi đâu cũng phải báo qua mẹ một tiếng. Em từ quê lên cậu mợ không hay vậy biết kiếm em ở đâu?
– Ổn định xong em sẽ điện thoại về. Hơi đâu mà lo.
– Nói chuyện nghe vô trách nhiệm quá. Cậu mợ chỉ có mình em, làm gì cũng phải cho cậu mợ hay chứ đâu mà muốnđi thì khăn gói đi như vậy?
Cúc thấy cuộc nói chuyện có khói rồi nên vội vàng khỏa lấp:
– Thôi, tới được đây rồi là mừng. Nhưng cô cũng phải điện về cho cha con biết để cậu ấy không lo.
– Khỏi điện đi cô Hai, điện rồi ổng lên bắt về mắc công. Mà cũng ngộ ghê, con gáι lớn rồi không cho đi làm, bắt ú trong nhà là sao?
Bà Ba hứ:
– Nó xin việc cho mầy ở dưới mà mầy có chịu đâu? Cứ muốn bay nhảy thôi.
– Bay nhảy đi đâu? Nội ở tгêภ nầy con lên ở với nội không được sao? Con đi làm có lương cũng phụ cô Hai ăn uống chứ chẳng ăn không của cô Hai đâu mà nội lo.
Trân bực bội bỏ ra ngoài:
– Chị thấy em đừng nên nói gì nữa là tốt nhất. Nói ra câu nào nghe cũng hỗn hào. Tính tình như vậy ở nhà chị sao được?
– Ý chị là không muốn cho tui ở đây chứ gì? Chị thà chứa người dưng chứ không thèm đếm xỉa ruột ϮhịϮ. Tui biết ngay mà.
Bà Ba nạt lớn;
– Gì kỳ vậy? Mới lên tới mà muốn gây sự rồi sao?
– Chứ nội không nghe chỉ nói ha?
Cúc dỗ dành:
– Thôi, tới đây thì ở đây. Nhớ giữ hòa khí kẻo người ngoài họ cười chê.
Trân ra tới cửa, nó định qua Dũng nhưng khi nghe mẹ nói bèn đứng lại, suy nghĩ một thoáng rồi quay vào:
– Ở đây cũng được nhưng đâu đó phải rõ ràng. Em kiếm chuyện làm có nghĩa là sẽ trụ lại nơi nầy, vậy là em hãy dọn xuống phòng trọ ở, mẹ chị sẽ không lấy tiền phòng của em. Em đi làm lảnh lương ʇ⚡︎ự xài riêng cho mình, cơm nước ʇ⚡︎ự lo.
Thục ngơ ngác:
– Vậy là sao? Nhà minh mông như vầy mà tui phải ở phòng trọ à?
– Nhà sao mà minh mông? Chỉ có ba phòng ngủ, ngoại một, mẹ một và chị một. Em ở đâu?
– Tui ở chung với nội.
– Ngoại già rồi, chung đụng khó lòng. Người già khó ngủ có em ở chung sẽ phiền phức lắm. Với lại, mình em một phòng trọ rộng thênh thang tha hồ bày biện. Nhưng chỉ được ở một mình thôi. Nếu sau nầy em có bạn, muốn bạn về ở chung thì phải đóng tiền phòng sòng phẳng.
– Vậy cô Hai cất cái nhà kế bên để làm gì? Tui thuê phòng đó, lảnh lương xong tui trả tiền.
Bà Ba ςư-ớ.ק lời Thục:
– Cái nhà đó là thằng Dũng bỏ tiền mua đất ʇ⚡︎ự xây lên, mắc mớ gì mà mầy đòi ở chứ?
Thục quay phắt lại:
– Gì? Thằng chả mua cất nhà à? Chả mua đất của cô Hai à? Hay là cô cho chả cất?
– Có liên quan tới em sao?
Cúc dàn xếp:
– Thôi, trước mắt là Thục cùng phòng với Trân. Chờ Dũng dọn lên rồi xuống phòng nó ở.
Thục đổi giọng:
– Cô không cho con ở đây sao?
– Ở phòng trọ cũng là của cô. Vì nơi đây chật chội, mỗi phòng có sáu mét vuông, hai người khó sinh hoạt lắm. Thôi không bàn cãi nữa, để cô điện cho cha con hay. Con gáι lén trốn nhà đi như vầy không tốt đâu.
– Chứ không trốn dễ gì ổng cho con đi.
Cúc mặc kệ Thục, bấm điện thoại mở loa lớn, điện thoại cho Tiền. Nghe Cúc nói xong, Tiền giận dữ:
– Chị đưa nó nghe máy đi.
Thục vội vã khoát tay, bỏ ra nhà sau vờ rửa mặt. Cúc nói Thục không chịu nghe điện thoại, Tiền quát lớn:
– Chị kêu nó quay trở về liền trong ngày mai. Bằng không, sáng mốt em lên lôi đầu nó về cho mang ทɦụ☪ ở trển đó.
– Thôi, nếu như nó muốn đi làm thì cậu cứ để nó làm thử coi.
– Nó mà làm gì? Không có làm gì được lâu cả. Đâu phải em không cho nó đi làm chứ? Giới thiệu nó vô nhiều chỗ nhưng chỉ một hai ngày là nghỉ ngang xương, xấu hổ ૮.ɦ.ế.ƭ được với nó. Giờ lên trển báo cô chị chứ gì đó.
– Thôi được rồi, để chị theo dõi nó giùm cậu. Nếu vẫn không cảm hóa được nó thì chị kêu cậu lên dắt nó về cũng không muộn.
– Làm phiền chị dữ lắm. Chị nuôi má mà em còn thấy ngại, giờ con em lên báo chị nữa, mặt mũi em để đâu chứ?
– Dù sao thì nó cũng là cháu ruột của chị mà cậu. Cậu yên tâm đi.
– Trời ơi, ức sức mà ở gần là em tới ᵭ.ậ..℘ nó một trận rồi. Muốn gì cũng phải thông qua cha mẹ chứ có đâu muốn gan nào được gan đó vậy? Đứa con nầy em bất lực với nó rồi. Một đứa con gáι mà mệt hơn mấy thằng con trai luôn.
Thục đứng phía dưới nhưng cũng cố tình lắng nghe cha và cô nói chuyện. Nó lùng bùng trong miệng:
– Mệt ghê, không biết sống sao cho vừa bụng ổng à. Tối ngày gặp mặt là cҺửι, ngày nào không cҺửι bộ ăn cơm hổng ngon hay sao đó.
Bà Ba bặm môi, nét mặt tỏ vẻ không vừa ý:
– Con mà nói cha mẹ vậy đó, nghe được hôn? Mầy ở đây nhìn chị Trân mầy mà làm gương. Con người ta đi thưa về trình, nói chuyện với cha mẹ ngọt ngào âu yếm chứ không phải cái thứ trả lời xước xước như vậy.
– Nội thì không khi nào binh con một câu ra sao.
– Binh gì nổi mà binh. Tao quá rành mầy rồi mà.
Trân chán nản định đi làm tiếp nhưng nhìn đồng hồ thấy còn quá sớm nên ra tìm Dũng. Thì ra thằng nhỏ đã vọt qua nhà Dân rồi. Trân thong thả đi qua, thấy hai cậu cháu đang chụm đầu câu mỏ lại nói gì đó mà cười hí hí.
Trân liếc Dũng:
– Mới thất thì mà hượt qua tới đây rồi.
Dũng cười ha hả:
– Nói chuyện y chang bà ngoại.
Dân ngước lên nhìn Trân, trêu chọc:
– Đấu khẩu xong rồi hả? Tao nói chị Hai mầy dữ như chằn Dũng ơi, đụng tới là chảy ɱ.á.-ύ đó.
Dũng cười kha khả:
– Chị em con giống nhau mà cậu. Hổng chọc ghẹo ai nhưng cũng đừng ai chọc ghẹo mình thì thôi. Đụng vô rồi biết, mẻ xương liền.
Dân trầm ngâm:
– Cũng không trách thằng Dũng được. Lớn lên không có cha mẹ bên cạnh, thiếu thốn tình thương nên phải ʇ⚡︎ự bảo vệ mình để tồn tại. Bản chất mầy không phải là người xấu nên từng tuổi nầy lăn lóc ngoài đời vẫn chưa từng ρҺα̣м ρҺάρ. Bây giờ có điều kiện phát triển rồi thì cho dù gặp hoàn cảnh trái ngang cách mấy cũng nên cố gắng giữ mình đừng để điều gì làm mình quá khích nghe chưa? Con nhỏ Thục nầy có bà nội nó ở đây cũng sẽ không dám làm gì quá đáng đâu. Lại nữa, dù sao cha nó cũng là ruột ϮhịϮ với mẹ tụi bây. Có câu:” Đánh chó phải kiêng chủ nhà”, mười phần cũng phải nhường nó năm. Vậy để mẹ tụi bây không khó xử.
Trân và Dũng đồng thanh nói:
– Con biết rồi cậu.
Dũng nói thêm:
– Trong thời gian nó ở đây, em sẽ không về nhà ăn cơm đâu Hai. Nếu cậu có ở nhà thì con nấu cơm cùng ăn với cậu. Cậu đi dạy Thành phố vài ngày con sẽ ăn cơm ngoài. Con không ngồi chung mâm với con nhỏ đó đâu.
Trân gạt ngang:
– Mắc gì mà sợ? Em cứ sinh hoạt bình thường như trước nay. Nó mà cà chớn là chị xử nó liền. Cha mẹ nó còn chịu nó không nổi mắc gì gia đình mình phải vì nó mà bị ảnh hưởng chứ?
Dân cú vào đầu Trân:
– Nết mầy cũng không hiền. Cậu khuyên mầy nên để mẹ mầy tính, đừng can thiệp vào làm gì. Dù sao nó cũng vẫn là đứa ở nhờ, không có quyền hạn gì đâu.
– Con không sợ nó có quyền hạn gì trong nhà. Nhưng cái kiểu ăn nói hỗn hào của nó với trưởng bối nghe chướng tai quá. Ngoại kể, nó làm biếng nhớt thây. Cái phòng ngủ của nó bầy hầy hết chỗ nói, vài bữa mợ phải vô dọn dẹp cho nó. Mà mỗi lần mợ dọn là nó kêu mất nầy mất kia. Thứ con gì mà kỳ vậy? Mợ rầy dạy nó trả lời son sỏn luôn. Cậu mà biết chắc nay nó có răng giả rồi quá cậu Dân.
Ba người cùng cười vang nhà. Thấy trễ rồi, Trân về chuẩn bị đi làm. Trước khi đi, nó nói với Dũng:
– Em cứ làm chuyện của em như bình thường. Nó có làm gì ҳúc ρhα̣m em thì cho chị hay nhen. Chị xử nó cho em, không mát bụng không ăn tiền.
– Chảy ɱ.á.-ύ hả Hai?
– Phải. Mà còn mẻ xương nữa.
Một trận cười nữa lại vang lên.
Hết 27.
Lê Nguyệt.