Biến cố giữa đời thường 25
25. HỌP GIA ĐÌNH.
Như cười, ánh mắt đăm chiêu:
– Ra khỏi nơi đó, chị hiên ngang sãi từng bước chân dài. Đinh ninh trong lòng là mình sẽ dứt khoát với gia đình nầy. Dù anh Tân có qùγ xuống năn nỉ chị cũng không động lòng. Trước đó đã quá chán chường rồi, bây giờ chỉ là giọt nước làm tràn ly. Tại sao chị lại bó buộc đời mình vào một nơi không có ánh sáng cho cuộc đời về sau chứ? Ba đứa con cũng đã lớn rồi, chúng sẽ biết đúng sai, sẽ hiểu cuộc chia tay của ba mẹ là điều tất yếu không tránh khỏi. Nhưng chị cũng sẽ thực hiện lơi hứa. Ly dị xong, để cái nhà lại cho các con, chị sẽ ra ngoài sống. Con là con của chị, sẽ không có gì thay đổi được. Chị không ngăn cấm anh đến thăm chúng nhưng để anh ở lại với chúng thì không được. Chị sẽ để anh thực hiện tâm nguyện của mẹ mình, bỏ chị mà về sống với cô Thượng nào đó. Chị bây giờ chẳng cần gì, chị có sự nghiệp của chị, kinh tế đủ để nuôi hai đứa con trai tới tốt nghiệp Đại học và có việc làm. Sau nầy nó sẽ có cuộc sống riêng của nó.
Cúc nhìn Như, khó hiểu:
– Vậy rồi tại sao bây giờ bà lại ở nhà của chị? Chị chưa ly hôn với ảnh à?
Như nhếch môi cười, khủy tay chống xuống bàn, cάпh tay vươn để bàn lên chạm vào vai mình:
– Mắc cười lắm. Chiều lại, anh Tân dắt bà, vợ chồng Học và Út Cơ lại nhà chị. Chắc là đã thu xếp ổn thỏa với nhau rồi. Vừa gặp mặt chị, bà đã đon đả cười, kéo tay chị ngồi xuống bàn. Tгêภ bàn chị đã để tờ đơn ly dị sẵn đó. Bà cầm lên, nghía qua một cái rồi vò lọn lại, nắm tгêภ tay:
“Con định làm thiệt đó à?”
“Phải! Người trưởng thành rồi mà, chỉ nói duy nhất một lời thôi”
Bà cười ha hả như chẳng có chuyện gì xẩy ra cả. Chị cũng để coi bà muốn giở trò gì. Ba đứa nhỏ đang ở tгêภ lầu, có thể chúng sẽ nghe cuộc đối đáp hôm nay. Bà cười xong, đưa mắt qua một lượt những người có mặt sau đó dừng lại ở chị:
“Là mẹ thử lòng các con thôi. Coi sự hiếu thảo của con mình tới đâu. Không ngờ đứa nào cũng chống đối mẹ. Các con nghĩ sao vậy? Đâu phải mấy đứa mới biết mẹ đây? Mẹ có phải là người nuôi con mà tính toán chi ly vậy không? Các con tin những lời mẹ vừa nói là thật sao?”
Chị không ngạc nhiên, vì chị biết chắc bà lại giở chiêu trò gì khác. Bây giờ trong mắt chị, bà không còn là người phụ nữ quê mùa nơi bùn sâu nước đọng nữa rồi mà là một con cá sấu đang há mồm chờ những động vật khác sơ sảy rơi vào miệng. Nhưng chị tuyệt không phản ứng gì. Để coi bà còn chiêu trò gì nữa. Chị đã ngầm đề phòng rồi.
Thấy chị chẳng nói gì, bà ngồi sít lại chị thêm một chút, nghiêng mặt nhìn chị:
“Có nghe mẹ trình bày không con dâu?”
Chị thấy bà trơ trẽn quá, quá sức trơ trẽn. Anh Tân thấy vậy vội trấn áp chị:
“Thì mẹ cứ nói ra cho Như nghe đi. Mấy đứa con đều đã thống nhất phương án nầy, chỉ chờ có Như gật đầu thôi”.
Rõ ràng là anh đang ép chị thỏa hiệp. Thôi thì cứ nghe bà trình bày trước đã, chị cũng không phải là người dễ bị lung lạc. Nhưng chị nhất định không mở miệng hối thúc, bà muốn nói hay không tùy bà. Vì đây không thể là ý muốn ban đầu của bà, chắc là hai thằng con trai đã ra kế sách cho mẹ họ. Những lời bà nói sáng nay đã hằn sâu trong bộ пα̃σ của chị, làm thành một phần mềm khó xóa. Nhưng cũng nên nghe bà nói gì, và điều đó hợp lý hay không mà Ngân, vợ Học và Út Cơ lại cùng đến với bà hôm nay.
Bà đảo mắt qua các con một lượt rồi nắm tay chị, thái độ thay đổi không ngờ:
“Mẹ chỉ nói chơi thôi. Chứ mẹ sao nỡ nhìn các con của mình chia uyên rẽ thúy vì yêu cầu của mẹ được. Thật ra, điều mẹ muốn nói là mẹ sẽ bán miếng đất đó đi, thấp nhất cũng được một tỷ. Một tỷ đó mẹ sẽ chia làm ba. Út cơ là gáι nên nhận hai trăm triệu, Tân và Học mỗi đứa bốn trăm. Vấn đề ở chỗ tuy rằng mẹ để các con toàn quyền sử dụng nhưng phải làm giấy nợ cho mẹ, trả theo lãi suất ngân hàng. Vị chi mỗi tháng mẹ sẽ có tгêภ dưới sáu triệu để tiêu xài, không phải xin các con. Làm giấy tờ để như sau nầy đứa nào bạc đãi mẹ thì mẹ sẽ làm đúng hợp đồng, đứa đó phải trả tiền lại. Nhưng mẹ muốn ở nhà vợ chồng thằng Tân vì con tụi nó đã lớn, không cần phải chăm sóc gì. Mẹ già rồi, không muốn cực thân nữa. Phận làm con chắc đứa nào cũng muốn mẹ mình an nhàn tuổi già, phải không? Ở với Tân thì ở thành phố, khi nào mẹ muốn về quê thì ở nhà thằng Học. Có hai chỗ tới lui tuổi già của mẹ phong phú hơn”.
Chị cũng không sợ mích lòng gì nữa, nên nói ngay:
“Mẹ ở đâu người đó phải lo ăn uống cho mẹ, vậy mà cũng vẫn phải đóng lãi ngân hàng cho mẹ hay sao?”
“Ủa? Làm con thì phải nuôi cha mẹ như cha mẹ đã từng nuôi con vậy thôi. Còn một tỷ đồng nầy là tiền quan tài của mẹ, tất nhiên mẹ sẽ không đòi lại cho tới khi ૮.ɦ.ế.ƭ nhưng vẫn là các con nợ mẹ. Có như vậy khi giao tiền cho các con mẹ sẽ không sợ bị lật lọng. Đứa nào có thái độ bất nghĩnh bất ngãng với mẹ thì lập tức trả tiền lại để mẹ đi. Vậy thôi”.
“Thế tại sao mẹ không đích thân đem gửi ngân hàng? Đưa tụi con làm gì?”
“Vì thằng Tân và thằng Học đều cần vốn. Con Cơ thì để cho chồng nó thấy, sau nầy nó đưa tiền mẹ cũng không bị họ xúc xiểm gièm pha. Mẹ làm mẹ mà, đâu thể thấy con mình thiếu thốn mà chịu được chứ?”
“Mẹ tính như vậy cũng phải với anh Tân. Vì con đã quyết định ly dị với ảnh rồi, con sẽ rút vốn, số tiền nầy mẹ bù vô là kịp lúc. Anh Tân từ nay chỉ có nhiệm vụ nuôi một mình mẹ thôi, không có con nhỏ để mẹ phải lo lắng chăm sóc. Bởi vì nếu con còn ở với anh Tân thì con cũng không cần phải vay tiền của mẹ để làm gì.”
Anh Tận vội vã nói:
“Sao em kỳ lạ vậy Như? Mẹ đã nói vậy rồi, thím Ba đây cũng chấp nhận còn em vẫn phản đối là sao?”
“Bởi vì em không cần số tiền nầy, và nhất là em không còn muốn sống chung với anh nữa. Em trả ʇ⚡︎ự do cho anh, anh đi tìm cô Thượng nào đó mà mẹ đã vừa lòng đó đi. Ba người thành một nhà chăm sóc lẫn nhau. Các con hãy để em lo, anh không cần bận tâm.”
Bà ha hả cười:
“Trời ơi con ghen sao Như? Là mẹ nói vậy để thử lòng con thôi chứ có con Thượng nào ở đây nữa?”
“Khi không đạt được mục đích thì mẹ lại nói là thử lòng. Mẹ ơi, con đã từng tuổi nầy rồi, không phải là trẻ con để nó thể lật qua lật lại lời nói. Con quyết định chấm dứt với anh Tân là chấm dứt, sẽ không để mẹ phải phiền lòng vì người đẹp trai nho nhã như anh mà lại chấp nhận có con vợ xấu xí như Chung Vô Diệm nầy. Mẹ đã từng nói con là mẹ cú đẻ con tiên, mẹ còn nhớ không? Làm dâu mẹ hơn hai mươi năm nay, con đã hiểu rõ rồi và lòng cũng đã lạnh rồi”.
“Mẹ chỉ nói vậy thôi, không phải mẹ đã từng khen con trước mọi người đó sao?”
“Thử lòng cũng không thể nói những lời ҳúc ρhα̣m như vậy được chứ? Mẹ khen con trước mặt người khác vì con đáng được khen mà? Nhưng sau đó, trước mặt con, mẹ có lần nào tán thưởng con chưa? Mẹ dung túng cho ảnh ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ hết lần nầy đến lần khác, mẹ ngửa tay nhận quà của nhân tình ảnh, mẹ có nghĩ đến con dâu và cháu nội của mình không? Mẹ đã lên kế hoạch l.à.๓ t.เ.ề.ภ chúng con nhưng bị thất bại nên bày ra phương án khác, con không sa vào đâu, bởi vì từ bây giờ, con sẽ không còn là vợ của Tân, là dâu của mẹ nữa”.
Tân đến gần, níu tay chị:
“Anh lạy em, Như. Đã hứa là từ nay không bồ bịch lăng nhăng bên ngoài rồi mà sao em không bỏ qua cho anh vậy?”
Chị chán nản gỡ tay ảnh ra:
“Em không muốn giải thích nữa. Sau khi chúng ta ký tên vào đơn ly dị, đề nghị anh và em dọn ra khỏi nhà. Cái nhà nầy sang tên cho ba đứa con, không có ai được quyền ҳâм cҺιếм. Có thể tới chơi thăm con nhưng không được ở lại. Cả mẹ anh cũng vậy”.
Học và Cơ đồng thanh kêu lên:
“Đừng vậy mà chị Hai. Nếu chị không muốn mẹ ở với anh chị thì cũng được nhưng đừng ly dị với anh Hai”.
“Cám ơn chú và cô luôn xem trọng chị. Nhưng băng dầy ba tấc không phải tuyết rơi một ngày. Chị cũng không phải là kẻ quá tuyệt tình. Cơ sở xây dựng anh Tân đang nắm, chị sẽ chuyển sang tên ảnh, nhưng chị cũng sẽ rút vốn, số tiền bốn trăm triệu mẹ cho ảnh đủ để ảnh gầy dựng lại rồi. Chừng đó, ảnh có thu nhập riêng, đủ sức nuôi mẹ. Căn nhà nhỏ chị thuê để làm văn phòng có chỗ ăn chỗ ngủ, mẹ có thể sống ở đó cùng với ảnh. Một mẹ một con sẽ không thiếu thốn gì đâu. Ngoài ra, mẹ còn tiền lời từ chú và cô nữa. Coi như chị đã thu xếp ổn thỏa cho mẹ và anh Tân rồi”.
Chị thấy, mắt bà long lên, môi mím chặt, hình như sắp lòi đuôi cáo nhưng không hiểu sao kịp kiềm nén lại:
“Con không nên cạn tàu ráo máng vậy Như à. Con coi, con Ngân vợ thằng Học sống chung với mẹ đã bao nhiêu năm nay, bây giờ nó cũng chấp nhận điều kiện nầy tại sao con lại không?”
“Thím ấy sống chung với mẹ lâu như vậy nên đã hiểu hết về mẹ. Thím sẵn sàng ᵭάпҺ đổi tất cả để giải thoát mình. Mẹ có thương thím Ba không? Xin lỗi nếu như con vô tình đào bới mâu thuẫn nầy. Vì nếu như mẹ thương thím Ba, mẹ sẽ không bỏ đi lên ở cùng anh Tân, sẽ không nói thím Ba như vậy, xin đừng nói với con là mẹ muốn thử lòng. Mẹ đã vạch lưng thím Ba ra mà chỉ thẹo. Cái gương trước mắt nên con sợ lắm. Mẹ ở xa, không biết gì về sinh hoạt cuộc sống của vợ chồng con mà còn không ưa con, bây giờ ở chung, mẹ còn ghét con như thế nào nữa? Mà con cũng xin long trọng tuyên bố với mẹ, hành vi của mẹ hôm nay đã làm cạn sự kính trọng mẹ chồng trong con rồi”.
Tân đúng là đứa con có hiếu, anh giận dữ nhìn chị:
“Hành vi? Em là người có học thức, lại sử dụng hai chữ hành vi để nói về mẹ chồng. Em có thể cҺửι mắng lăng ทɦụ☪ anh, nhưng không được nói mẹ anh như vậy”.
Đã tới nước nầy rồi, chị còn sợ gì nữa mà không dám phản ứng lại với anh? Cho nên, chị cũng không nhẫn nhịn nữa, đốp lại liền:
“Anh sống với em bao nhiêu năm qua cũng đã biết, em không phải là đứa hàm hồ. Nhưng con người ta, sức chịu đựng ai cũng có giới hạn. Điều gì vượt quá giới hạn thì cái nhận lại cũng không hay ho gì. Cho nên, anh đừng tỏ ra quyền lực với em. Em đã nhẫn nhịn đủ rồi. Một đứa con dâu không được mẹ chồng thương, cũng được đi, có câu “con cá sống nhờ nước, con dâu sống nhờ chồng”, nhưng em có được chồng thương không? Anh sống với em vì điều gì vậy? Vì nếu anh đi đâu cũng có người chờ anh ở nhà, vì anh làm sai thì có người giải quyết hậu quả, vì anh có ba đứa con ngoan mà không cần anh phải dạy dỗ? Vì dù anh có trăng hoa bên ngoài thì khi về nhà anh vẫn còn một mái ấm, đúng không? Và nhất là anh luôn nghĩ, có người vợ xấu như em thì người vợ đó không có quyền ghen tuông mà phải im lặng bên cạnh anh mới được anh ban bố cho chút ơn mưa móc, đúng không? Vậy là anh ᵭάпҺ giá sai về em rồi. Em không cần loại tình cảm bố thí đó. Cái em cần là một người chồng cùng em nhìn về một hướng, có thể nghèo khó, có thể vất vả nhưng một lòng một dạ với nhau. Anh có không? Dù sao, em cũng cám ơn anh đã cho em ba đứa con, vì vậy, khi bỏ nhau, em không tước đoạt quyền làm cha của anh. Nhưng bây giờ em đã quyết định rồi. Trong thời gian chờ chúng ta ra tòa ly dị, mẹ anh cứ ở nhà anh, cơm nước em sẽ lo, tiền thì anh nhận sau khi bà đã bán đất xong. Ly dị rồi, anh và mẹ anh dọn lại nhà thuê mà sống, em ở đâu là chuyện của em”.
“Anh không đi đâu cả, em muốn đi thì cứ đi, anh và mẹ sẽ ở lại đây với các con”.
“Em không cho phép. Ra tòa, anh phải thỏa thuận điều kiện nầy:.
“Anh không đồng ý ly hôn nên không thỏa thuận gì cả. nếu như em đơn phương ly hôn thì mọi thiệt thòi đều là phía em. Vậy thôi”.
“Lại giở trò trân tráo ra rồi. Em không phải là đứa nhu nhược, em nhắc anh nhớ rõ điều đó. Bây giờ không tranh chấp nữa. Mẹ anh đến đây rồi thì cứ ở đây. Hồi đó mẹ cầm trầu cau đi cưới em, chứng kiến chúng ta đến với nhau thì bây giờ mẹ cũng nên chứng kiến chúng ta chia tay nhau là phải rồi”.
Bà trở mặt liền Cúc:
“Bây muốn thôi phải không? Vậy là có thằng khác bên ngoài rồi. Được, tốt đẹp quá. Để tao mời cha mẹ bây lên nói chuyện cho đâu ra đó. Nhà phải bán chia hai. Ba đứa con nó muốn theo ai thì theo. Vợ chồng sống mấy chục năm cùng tạo dựng cơ ngơi như vầy bây không có quyền muốn sắp đặt sao thì sắp đặt. Đừng ỷ bây làm ra nhiều tiền thì muốn mưa được mưa, muốn gió được gió. Thằng Tân không có công cũng có lao. Anh sui là người có tiếng tăm, để coi ảnh nghĩ chuyện nầy như thế nào”.
“Mẹ đừng lôi cha con vô. Con đã lớn rồi, con cái cũng thành đạt rồi, con hoàn toàn chịu trách nhiệm về hành vi của mình, không phải lúc nào cũng bíu vào áo cha mẹ. Con làm được, cất nhà mua xe, con cũng chưa từng cho cha mẹ con đồng bạc lớn đồng bạc nhỏ nào. Mẹ muốn kể thì kể cho cha con nghe hết tất cả chứ đừng có phiến diện là được”.
Cái mòi bà còn tức lắm nhưng Cơ đã chen vào:
“Mẹ à, cũng đừng trách chị Hai, nếu con ở vào thế chị Hai con cũng sẽ làm vậy. Vấn đề là bây giờ phải an ủi chị, chị cũng đã chịu đựng đắng cay nhiều rồi. Chị Ba dù sao cũng được anh Ba thương, một lòng một dạ với chỉ, còn chị Hai thì dù con không rành lắm nhưng con cũng biết chị bị nhiều thiệt thòi từ mẹ và anh Hai. Bây giờ chị nhượng bộ cho mẹ ở lại trong thời gian chờ anh chị ly hôn, theo con nghĩ, đây là cơ hội cho anh Hai chuộc lỗi, mẹ nên bên cạnh mà an ủi chị và dạy bảo lại anh. Vợ chồng mà, phải một lòng một dạ với nhau mẹ ơi. Nếu con gáι mẹ ở trong hoàn cảnh của chị thì mẹ sẽ xử sự làm sao?”
Bà làm thinh. Học cũng nói vô:
“Em nghĩ vầy chị Hai, không phải em đùn đẩy trách nhiệm nuôi mẹ cho anh chị, nhưng chị cũng biết rõ rằng trước giờ mẹ thương anh Hai hơn hết thảy, luôn muốn ở cạnh anh, cho nên mẹ dung túng cho anh làm những chuyện sai quấy với chị. Chị cho tụi em xin một tháng, một tháng nầy anh chị khoan ly dị đã, để mẹ ở với anh chị, chị xem anh có thay đổi không, mẹ có khác xưa không, nếu chị vẫn chẳng thể chịu đựng nổi nữa thì tụi em sẽ không dám khuyên thêm chị một câu nào. Chị à, vợ chồng mà, đâu thể mỗi lần đạp cứt là mỗi lần chặt chân. Tha thứ cho nhau là điều nên làm phải không chị?”.
Chị rùng mình. Học ở chung nhà với bà , chẳng lẽ chú ấy không hề hay biết mâu thuẫn giữa chị và mẹ chồng bắt nguồn từ đâu sao? Vậy thì cũng nên cho chú biết chứ. Chị cũng nhìn ra ba đứa con của mình đang lấp ló ở cầu thang để nghe trộm. Tuy chị không muốn lôi con vào những bất hòa của cha mẹ chúng nhưng dù sao chúng cũng đã lớn rồi, cũng phải có cái nhìn khách quan để ᵭάпҺ giá mọi chuyện. Cho nên chị nghiêm túc trả lời Học:
“Nếu mỗi lần đạp cứt mỗi lần chặt chân thì anh chân anh Tân không mọc kịp cho chị chặt đâu chú Ba. Tha thứ cho ảnh sao? Chú hỏi ảnh coi, đã bao nhiêu lần trong hai mươi năm ảnh phản bội chị rồi? Và mới đây nhất, khi thành lập cơ sở xây dựng, ảnh đã hứa với chị điều gì chú có thể hỏi ảnh. Và lời hứa đó ảnh thực hiện được bao lâu? Ảnh ngang nhiên thuê thư ký trong khi cơ sở chỉ có mấy người sau đó còn tằng tịu với cô ta. Chị cho cổ nghỉ việc thì ảnh âm thầm nuôi bao bên ngoài. Tiền anh kiếm ra được bao nhiêu toàn chảy vào lổ hổng đó, rõ ràng ảnh có để chị trong mắt không? Bây giờ, mẹ lại làm khó chị. Chẳng lẽ chị nuôi thêm mẹ không nổi sao? Chỉ cần mẹ lên đây ở, chị sẵn lòng cơm dâng nước rót cho mẹ, nhưng mẹ lại ra điều kiện nầy điều kiện kia, chị mệt mỏi lắm rồi. Chú và cô đừng khuyên chị nữa vì người ở với chị là anh Tân chứ không phải ai khác”.
Vợ Học bình tĩnh tiếp lời chị:
“Theo em, mẹ không cần phải bán hết đất đã mua, chỉ cần bán ρhâп nửa thôi, lấy số tiền đó cất nhà để ở một mình. Ba đứa con của mẹ sẽ hàng tháng chu cấp tiền cho mẹ xài. Khi mẹ ương yếu thì xúm nhau về chăm sóc. Như vậy toại nguyện cho mẹ mà chúng ta cũng yên tâm kiếm tiền hơn”.
Dù rằng không có ý tiếp tục với Tân nữa nhưng chị thấy đề nghị của Ngân là hợp lý, nhưng chị tuyệt đối không xen vào. Với Học thì chị không biết chú ấy có cần bốn trăm triệu đó không nhưng với Tân thì chắc chắn là anh sẽ rất cần để có thể một mình trụ vững. Thấy chị im lặng, Cơ vội tiếp lời:
“Phải đó chị Hai. Coi như chị cho tụi em gửi mẹ thời gian chờ bán đất cất nhà. Sau đó, chị không phải lo gì nữa, anh Tân cũng sẽ chuyên tâm với gia đình hơn”.
“Chị không có ý kiến gì thêm, mẹ muốn sao là quyền của mẹ, sắp xếp như thế nào là quyền của các con mẹ. Chị đã mở lời rồi, trong thời gian chờ làm thủ tục sang pháp nhân cho anh Tân và chờ giải quyết ly dị, mẹ vẫn cứ ở lại đây. Chị hứa danh dự với cô chú là sẽ không bạc đãi mẹ. Còn chuyện giữa chị và anh Tân thì một lời không nói hết được đâu”.
Vậy là bà ở lại nhà chị, đến nay là năm hôm rồi đó em.
Như ngừng kể, Cúc vẫn còn thắc mắc:
– Bà đồng ý phương án nào vậy chị?
– Không dễ dàng đồng ý đâu em. Chị biết bà đang chờ thời cơ và chị cũng đang chờ coi bà giở chiêu gì ra nữa. Người nầy đáng gờm lắm đây. Nhưng dã tâm bộc lộ quá rõ ràng cũng không phải là người sâu sắc.
Cúc lắc đầu. Đâu ra loại mẹ chồng ҡıṅһ ҡһủṅɢ như vậy? Kể ra, mẹ của Vạn nhỏ mọn ích kỷ nhưng cũng là một người đàn bà nhà quê, không có thủ đoạn toan tính gì cao siêu, sao so được với mẹ của Tân? Cúc tin rằng Như đã có cách đối phó nên nghiễm nhiên cho bà tá túc lại nhà. Cô cũng chờ thử coi bà ta sẽ ra thêm chiêu gì tiếp tục.
Hết 25.
Lê Nguyệt.