Biến cố giữa đời thường 24
24. ĐỐI PHÓ MẸ CHỒNG.
Cúc để Như bình tĩnh lại rồi mới nhẹ nhàng hỏi tiếp:
– Ảnh có giải thích gì với chị không?
Như rùng mình, cô bĩu môi:
– Càng lúc gia đình họ càng phô ra những mặt xấu xa. Ảnh, sau khi nhìn chị với vẻ ngại ngần, có lẽ ảnh hiểu sau sự việc nầy chị chắc chắn phải chia tay với ảnh nên phản ứng gay gắt với mẹ mình:
“Mẹ nói vậy là oan cho con rồi, mẹ không nghĩ đến chuyện con phải ăn nói sao với vợ mình hay sao?”
Bà ta ong óng lên:
“Có gì mà mầy phải sợ? Tiền bạc nầy là của gia đình bên mầy cho, mầy xài vô đâu là chuyện của mầy nó có quyền hạch sách sao?”
Lúc đó, chị quá giận, định bỏ đi không thèm nghe, không thèm quan tâm để đôi co với bọn họ nhưng câu cuối cùng của bà khựi đúng vào nỗi bức xúc của chị, bấy giờ không còn giữ phận vợ hiền dâu thảo gì nữa, chị đốp lại bà ta ngay:
“Mẹ nói thấy buồn cười quá. Ảnh nhận tiền của mẹ, mắc nợ mẹ thì ảnh phải trả, nhưng chỉ là một mình ảnh trả thôi vì con không có thấy đồng bạc lớn đồng bạc nhỏ nào. Nếu tính cho kỹ thì mẹ vẫn còn nợ con, tiền cất nhà, tiền gả cưới hai đứa em. Mẹ trả con đồng bạc nào chưa?”
Bà trợn mắt ngó chị:
“Ủa? Nhà giờ tao có ở đâu? Thằng Học ở nên đòi thì bây đòi nó. Cưới vợ thằng Học gả chồng con Cơ bây lo thì bắt nó trả ơn bây, mắc gì tới tao?”
“Lúc trước cất nhà là cất cho mẹ ở, sau nầy mẹ cho Học là quyền của mẹ, con không có ý kiến. Nhưng nếu mẹ muốn ở với tụi con thì phải đóng tiền cơm hàng tháng cho con mới được”.
Bà nhảy dựng lên như ai tạt nước sôi vô mặt bà vậy:
“Trời trời. Con nuôi cha mẹ là đạo nghĩa làm con, tính tiền với tao sao?”
“Cha mẹ nuôi con là nghĩa vụ của cha mẹ, sao mẹ lại tính tiền với các con của mẹ?”.
Chị quay sang anh, hằn học:
“Anh từng nói, nhà nầy cổ phần của em nhiều hơn, nhưng theo em, quan trọng không phải là cổ phần ai ít ai nhiều, mà là tài sản làm ra thì phải để lại cho con nên từ hôm nay, chúng ta sẽ ly dị, mạnh ai nấy rời khỏi ʇ⚡︎ự tìm chỗ ở, nhà để lại cho ba đứa con. Em khác mẹ anh, không có ai quan trọng hơn các con của em và cũng không có tiền bạc nào ᵭάпҺ đổi được tình mẹ con của em cả. Sau khi chia tay, anh có thể thuê nhà ở chung với mẹ anh để trả nợ dần cho bà. Số tiền anh đã nhận từ bà thì anh có nghĩa vụ phải trả, không liên quan em. Hết”.
Mặt ảnh tái xanh, ảnh không dám nhìn chị luôn em, bèn trút giận vào mẹ ảnh:
“Mẹ nói gì đi chứ? Tiền con làm gì mẹ biết mà?”
“Thì mầy nói với nó đại đi. Nói là do nó cứ hăm he ly dị và rút vốn nên mầy phải bỏ vốn vào. Chuyện vậy có gì mà sợ không dám nói?”.
Nghe vậy, chị khinh người chồng của chị quá, nhưng cũng không thể lặng im, bèn trả đũa, tới đâu thì hay tới đó:
“ Mẹ nói con là người không hiểu biết à? Nếu ảnh bỏ thêm vốn vào sao con không biết? Mẹ đừng quên người chủ cơ sở xây dựng là con chứ không phải ảnh nghe?”
Anh Tân giận quá, nói toạt ra:
“Mẹ à, mẹ làm vậy không phải thương con mà hại con. Số tiền đó mẹ có cầm đưa tận tay con không? Là mẹ mua miếng đất khác cách nhà cũ nửa cây số, nói muốn ở riêng. Nhưng mà bây giờ mẹ không đủ tiền cất nên mới chơi chiêu nầy. Con có thấy đồng bạc nào đâu? Mẹ nói vậy vợ con nghi ngờ tiền con cho gáι ăn rồi gia đình con sẽ ra sao nữa? Mẹ thương mẹ nhưng mẹ cũng phải nghĩ cho các con của mẹ chứ? Tụi con ly dị rồi, con sẽ thất nghiệp lại không có chỗ ở, về ở với mẹ được sao?”
Học trợn trắng mắt, đang ngồi tгêภ ghế liền đứng bật dậy:
“Sao? Mẹ mua miếng đất khác rồi à? Thì ra mẹ đã có dự tính từ lâu rồi. Tại sao mẹ không muốn ở với con nữa? Vợ chồng con làm điều gì phật ý mẹ sao?”
“Thì tụi bây ʇ⚡︎ự kiểm điểm đi. Tao già rồi, cái ăn cái mặc cũng không đơn giản như hồi trẻ nữa. Ăn không cần no nhưng phải ngon, mặc không cần đẹp nhưng phải ấm, tiền không cần nhiều nhưng phải có. Vợ chồng bây đi tối ngày để tao ở nhà hầu hạ con tụi bây, ai làm mẹ mà cả đời phải cực hết con tới cháu như tao vậy chứ? Những tưởng cha bây ૮.ɦ.ế.ƭ đi thì tao rảnh nợ, có thể ʇ⚡︎ự do làm chuyện mình thích, rồi cái ʇ⚡︎ự nhiên thành Từ giữ đền cho tụi bây hà. Đất đai đứng tên tao, lẽ ra tao bán hết rồi gửi ngân hàng lấy lời xài cũng được vậy? Nghe lời mầy bán chia hai anh em, mỗi tháng sẽ tính lãi ngân hàng cho tao. Dè đâu mầy đầu tư vô cáo công ty công tiếc gì đó, tao có được lợi gì chứ? Con thằng Tân, vợ chồng nó giàu, mắc gì phải cho nó tiền? Tao phải thủ thân, mua miếng đất cho riêng mình, cất nhà cho riêng mình chứ đến lúc nào đó bây đuổi ra đường tao biết ăn đâu ở đâu?”
Học gầm gừ:
“Mẹ nói vậy người ngoài nghe sẽ cho rằng đám con của mẹ vô nghì. Nếu biết bây giờ mẹ trở mặt như vậy con thà ૮.ɦ.ế.ƭ đói cũng không đụng tới một xu của mẹ.”
Vợ Học thì nói:
“Không phải tới bây giờ mẹ mới như vậy đâu. Mẹ anh là như vậy đó. Mẹ không thương ai ngoài bản thân mình. Mẹ chê chị Hai xấu mà mẹ có đẹp đâu? Mẹ chê em đỏng đảnh nhưng mẹ còn hơn. Nếu mẹ nói hàng tháng các con chu cấp tiền cho mẹ xài, em thề không ý kiến một câu mà vui vẻ làm theo lời mẹ. Nhưng mẹ qui định mỗi tháng năm triệu mà lại gọi đó là tiền trả công nuôi dưỡng em thấy mắc cười quá. Tгêภ đời chỉ có mình mẹ anh mới có kiểu tính toán với con như vậy thôi. Mình hai đứa con, công ty của anh cũng chưa có thu nhập ổn định, nội lo tiền ăn uống chi phí cho cả nhà cũng đủ sói trán rồi, tiền đâu mỗi tháng đưa cho mẹ năm triệu? Mà đưa hoài như vậy cho tới khi mẹ trăm tuổi, thật nực cười. Thôi thì mẹ cứ nói thẳng ra là mẹ muốn gom tiền cất nhà coi đứa bỏ vô được bao nhiêu thì bỏ, chứ mẹ như cái động không đáy làm sao lấp cho đầy?”
Bà trợn mắt lên, nói một câu làm những người có mặt đều bật ngửa:
“Tầm bậy. Cất nhà thì phải cất rồi, tiền cất nhà cũng phải là tụi bây lo. Tiền đó và tiền nợ là hai khoản khác nhau. Tụi bây đã ăn ở nhà tao hơn hai mươi năm, tao còn sống được sáu mươi năm nữa hay sao để ở nhà từng đứa cho đủ số? Vậy nên, tụi bây, ngoài tiền trả nợ cho tao cũng phải lo tiền cất nhà để tao không phải ở cùng đứa nào hết cho phiền phức.”.
Tới đó, chị chịu hết nổi, bèn quay đi:
“Con không góp tiền, cũng không nuôi mẹ ngày nào.”
Thằng chồng chị sửng sờ, chị thấy mặt vợ Học như phấn khích còn bà giận run tay:
“Tại sao?”
“Tại vì con không có nợ mẹ, không có ở nhà mẹ ngày nào. Vừa cưới xong là mẹ lập tức bắt con ở riêng, con cất nhà tгêภ đất cha con nên con không có nghĩa vụ phải trả nợ hay nuôi nấng gì mẹ cả.”
“Mầy là vợ của con tao. Lo cho chồng con cũng phải lo cho mẹ chồng.”
“Không có mẹ chồng nào tính toán như mẹ cả. Với lại, bắt đầu từ hôm nay, con và con trai của mẹ cũng sẽ không còn quαп Һệ vợ chồng nữa. Tụi con sẽ ly dị”.
Anh Tân la lên:
“Em nói gì vậy Như?”
“Em nói rõ rồi. Ly dị, không chờ thằng Vượng vô Đại học nữa, em hết chịu nổi mẹ con anh rồi.”
Tân còn đang bàng hoàng thì vợ Học hùa theo:
“Con cũng không có bổn phận phải trả nợ mẹ. Nếu như anh Học muốn trả thì con cũng sẽ như chị Hai, ly dị với ảnh.”
Bà gầm thét vang dội một vùng luôn em. Cơ, em gáι Út vội vàng lên tiếng:
“Từ từ đã hai chị. Mẹ ơi, yêu sách quá đáng của mẹ sẽ làm tan nát gia đình những đứa con của mẹ. Mẹ biết không, nhà nào cũng có hoàn cảnh. Thời buổi tiền cao gạo kém nầy, có việc làm là mừng nhưng lương bổng là bao nhiêu. Vợ chồng con luôn đứng bên bờ vực của sự nghèo túng, hàng tháng rút ra đưa mẹ năm triệu con biết ăn nói sao với chồng của con? Các con con biết bà ngoại đòi tiền nuôi dưỡng hai cậu và mẹ, chúng sẽ nghĩ sao về bà? Mẹ ơi, mẹ có thiếu thốn gì sao? Mẹ có ý định ở với anh Hai thì mua đất cất nhà làm gì? Mà với tính cách nầy của mẹ, chị Ba con sao dám bạc đãi hay ức hϊếp mẹ chứ? Mẹ đã sanh ra, nuôi lớn tụi con, lẽ ra thấy bây giờ con của mẹ ai cũng có nhà riêng, có công ăn việc làm ổn định thì mẹ nên hài lòng và vui mừng mới phải. Ba đứa con của mẹ có đứa nào bất hiếu với mẹ không? Chỉ cần mẹ hô một tiếng là tụi con sẵn sàng vui vẻ đáp ứng cho mẹ, giờ mẹ nêu ra vấn đề nầy thật ngoài sức tưởng tượng của con. Con là con gáι mẹ nghe còn thấy ức chế huống chi là chị dâu. Mẹ suy nghĩ lại đi mẹ.”
“Suy nghĩ cái gì? Để tao ρhâп tích từng phần cho bây nghe. Nói về thằng Tân trước. Nó là con trưởng, bao nhiêu kỳ vọng tao đều đặt vào nó. Tuy nó không có bằng Đại học nhưng tụi bây nhìn vào coi, có phải nó rất đẹp trai không? Mặt mũi sáng ngời lại đi lấy con vợ xấu như Chung Vô Diệm. Bây nói do tao đi cưới hả? Không phải. Là do con Chung Vô Diệm nầy bỏ bùa nó nên mới bắt ҳάc được con tao. Hồi chưa cưới vợ, đi làm về nó đưa tiền cho tao cả, có bạn gáι cũng mang quà cáp biếu xén tao. Cưới nó về, nó dắt anh Hai bây đi luôn, tổn thất nầy nó không bù đắp cho tao hay sao? Sau đó, còn đẻ chi ra cả đống con rồi than nuôi không nổi? Bây giờ nó nuôi tao là nghĩa vụ con dâu phải lo cho mẹ chồng, đưa tao mỗi ngày một trăm ngàn là trả nợ số tiền thay vì thằng Tân cho tao lại đưa cho nó. Hẹp hòi cho nó sao? Vã lại, con gáι lớn nó cũng đã ra trường đi làm rồi, kinh tế nhà nó vốn giàu nay lại càng giàu thêm, lo cho bà mẹ không nổi à? Còn về thằng Học? Nó: là thằng chiếm được nhiều ưu thế hơn. Nó ở cùng tao. Đi làm chưa mấy hôm là đã có vợ. Từ khi có vợ rồi thì tiền bạc do con vợ quản hết. Muốn cho tao tiền phải chờ tao xin rồi lén lút giấm giúi đưa. Mà con vợ nó là đứa lãng phí. Nhà quê mà quần nầy áo nọ, giỏ ҳάch hàng chục cái. Khi thất nghiệp cả vợ lẫn chồng thì về nằm nhà báo tao. Không chịu nổi cảnh đó nên tao mới kêu thằng Tân giúp nó mở công ty nhưng bị từ hối. Tao bán đất chia của cho nó nhưng không phải cho không. Tao lấy lại hàng tháng, nhưng đó là tiền trả nợ nuôi dưỡng. Đến khi công ty của nó ăn nên làm ra thì phải trả toàn bộ số tiền bán đất cho tao. Còn về phía Út Cơ. Là con gáι, lẽ ra không cần phải học nhiều nhưng nó cứ đòi đi học để sau nầy không lệ thuộc ai. Ừ, Đại học thì đại học nhưng tao không có tiền nuôi, ʇ⚡︎ự bươn chải là lẽ đương nhiên nếu muốn đổi đời. Nhưng công tao đã nuôi nó từ nhỏ tới đó, ít tiền ít bạc lắm sao? Bây giờ, cả hai vợ chồng đều có thu nhập ổn định, trả lại tao chút tiền cũng là hợp lý thôi, kêu ca nỗi gì?”
Trời ơi, em biết không, không những chị mà vợ Học và Cơ đều như sét ᵭάпҺ bên tai. Thật là hãi hùng cho toan tính của bà. Dựa vào điều gì mà bà ghê gớm như vậy chứ? Không thể để bà toại nguyện, được đằng chân sẽ lên đằng đầu. Chị đứng dậy, nói câu cuối cùng:
“Mẹ thật ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Con chịu thua rồi. Con sẽ không đối đầu với mẹ nữa. Chỉ có một đường duy nhất là tránh xa mẹ ra thôi. Em quyết định rồi, mình ly hôn anh Tân à.”
Vợ Học cũng đứng dậy theo:
“Em cũng như chị Hai, không dám nhận người mẹ chồng nầy nữa”.
Cơ thở hắt ra, mặt tím tái:
“Có lẽ con cũng sẽ bị chồng bỏ. Ba đứa con của mẹ sẽ thê thảm. Chừng đó, mẹ không thể ở với đứa nào được nữa cả”
Rồi nó cũng đứng dậy bỏ về. Chỉ còn hai anh em họ ở lại cùng với bà ta. Ra cửa dắt xe, chị còn nghe bà lớn tiếng với Tân:
“Tao đã nói với mầy rồi. Con đó có gì tốt? Mầy bỏ hẳn nó ở với con Thượng coi nó cung phụng mầy ra sao. Đã xấu mà còn làm eo làm ảnh.”
Chị không thấy giận nữa mà chỉ thấy khinh thường.
Cúc cảm thấy thỏa mãn. Sực nhớ ra, cô lật đật hỏi:
– Vậy sao chị nói bà đã dọn đến nhà chị ở rồi?
Như nhếch mép cười chua chát:
– Thì vậy. Đối phó với loại người nầy không dễ khi mà họ đã trơ mặt ra rồi.
Cúc chép miệng:
– Phức tạp quá. Giờ sao chị?
– Bà có kế Trương Lương, chị có mưu Hàn Tín. Em lo gì?
Hết 24..
Lê Nguyệt.