Bên kia vực thẳm – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Chiều Chủ nhật, tôi bắt chiếc taxi màu trắng đỗ ở đầu con hẻm nhỏ ngoại ô Sài Gòn. Người tài xế là một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi, dáng cao, gương mặt khắc khổ nhưng ánh mắt có nét hiền lành. Biển tên gắn trên táp lô ghi: Trường.

Xe lăn bánh, qua ô kính bên phải, ánh hoàng hôn rải nhẹ trên những hàng cây và mái nhà lợp tôn. Tôi bắt chuyện.

“Anh chạy lâu chưa?”

Anh mỉm cười, giọng Quảng Nam vẫn còn rõ:

“Chạy cũng được mấy năm rồi. Hồi trước làm đủ thứ nghề. Giờ chỉ mong yên ổn mà sống.”

Tôi tò mò. Và rồi, câu chuyện cứ thế mở ra tự nhiên như thể quen nhau lâu rồi.

“Nhà tôi ngày xưa giàu lắm.” – Anh bắt đầu, giọng trầm lắng. – “Ba tôi là chủ một lò gạch, thời đó nuôi hơn năm chục công nhân. Trong khi thiên hạ còn ăn bo bo độn cơm, nhà tôi ngày nào cũng có cá thịt. Tôi là con một, cưng như trứng.”

Anh dừng lại, xi nhan rẽ vào con đường nhỏ. Gió lùa qua cửa sổ, làm tóc anh bay nhẹ.

“Nhưng được cưng quá nên hư. Tôi theo đám bạn xấu, bỏ học, ăn chơi. Lớn lên thì mê cờ bạc. Lúc đầu chỉ chơi cho vui, sau thì thành nghiện.”

“Và rồi…” – Tôi ngập ngừng.

“Ừ, rồi hết sạch.” – Anh cười nhạt. – “Bọn cờ bạc bịp nó lừa tôi không còn cái gì. Tiền bạc, đất đai cha mẹ để lại, tôi mất sạch. Ban đầu tôi chỉ hận bọn nó, rồi quay ra hận đời. Tôi nghĩ, đời đã chơi tôi, thì tôi cũng chơi lại đời.”

Anh siết nhẹ tay vào vô lăng, ánh mắt tối đi.

“Tôi học mánh chia bài, học cách lừa lại những thằng khác. Mới đầu còn run, sau thì thuần thục. Tiền bạc lại đổ về, tôi lại lao vào ăn chơi, gái gú, nhậu nhẹt. Nhưng… đêm nào cũng vậy, tôi nằm trên cái giường nệm dày, phòng máy lạnh, mà chợp mắt không được.”

Anh khẽ thở dài, như thể vẫn còn cảm giác nặng nề đó đè trên ngực.

“Tôi thấy mặt mũi những thằng bị tôi lừa. Có thằng sụp xuống khóc. Có thằng ngồi thẫn thờ như cái xác. Tôi biết cảm giác đó mà… Vì tôi từng như vậy.”

“Rồi sao anh dừng lại?” – Tôi hỏi.

“Đi Đài Loan làm thuê.” – Anh cười khẩy. – “Bị nợ vây kín cổ, tôi hết đường. Qua đó làm quần quật, đêm về phòng trọ, nằm dưới đất mà ngủ ngon hơn cả ngày có tiền chất đống.”

Chiếc xe dừng ở đèn đỏ, anh ngoái sang nhìn tôi, ánh mắt lắng lại.

“Nhưng mà… cái thay đổi lớn nhất không phải từ Đài Loan. Là từ bả đó.”

“Bả?” – Tôi nhướn mày.

“Vợ tôi.”

Anh chậm rãi kể.

Ngày về quê, một người bạn bảo anh:

“Ê, có con nhỏ kia ngoan lắm, hợp với mày. Tao dắt qua nhà nó chơi.”

Anh Trường gật đại, lòng chẳng tin ai, chỉ nghĩ đi cho qua chuyện. Nhưng không ngờ, lần gặp đó là khởi đầu của một đời khác.

“Ba má cô ấy tiếp tôi tử tế lắm. Xong, tôi chào về thì gặp cổ ngoài cổng. Cổ đội nón lá, mặc áo bà ba trắng, tay ôm rổ rau, nụ cười… trời ơi, tôi chưa thấy ai cười đẹp vậy!”
Anh bật cười, ánh mắt bỗng sáng lên.
“Nhìn cổ, tự nhiên tôi thấy tim mình đập mạnh. Lạ lắm. Trước đó, gặp gái đẹp tôi coi như món hàng thôi, vậy mà lần này, tim nó khác.”

“Rồi sao nữa?”
“Tôi về, nghĩ hoài. Tự hỏi, mình là cái thá gì mà đòi cưới người ta? Nhưng cổ, không hỏi gì quá khứ của tôi. Ba má cổ cũng tin tôi. Mà thiệt, cổ tin tôi kiểu gì tôi không hiểu nổi.”

Những ngày sau đó, họ hay dắt nhau đi bộ dọc bờ sông, cô thường nhặt mấy bông hoa dại, cài vào tóc, rồi quay sang cười. Một lần, anh Trường hỏi:
“Em không sợ quá khứ của anh sao?”
Cô nhìn anh, ánh mắt trong veo:
“Quá khứ là đã qua. Em tin người trước mắt em.”

Chỉ vậy thôi. Không hứa hẹn, không đòi hỏi. Tự nhiên anh thấy mình không thể sống kiểu cũ được nữa.
“Anh nghĩ, nếu còn tiếp tục lừa lọc, chắc chắn sẽ đánh mất cô ấy. Mà… mất cô ấy là mất tất cả.”

Sau đám cưới, anh dẫn vợ lên Sài Gòn. Một căn nhà nhỏ ngoại ô, đủ ấm. Anh mua một chiếc ô tô cũ, chạy Grab. Vợ anh ở nhà chăm hai đứa con trai, tảo tần như những gì cô vẫn luôn là.

Một buổi tối, khi anh mệt mỏi ngả lưng, cô xoa bóp vai cho anh, nhẹ giọng:
“Đi làm cực vậy, có lúc nào hối hận không anh?”
Anh cười, nắm tay cô:
“Cực mà ngủ ngon, ăn ngon. Hồi xưa, nhiều tiền lắm mà đêm toàn mơ ác mộng, tỉnh dậy còn sợ.”

Cô tựa vào vai anh, nói khẽ:
“Chỉ cần mình sống tốt, mọi thứ rồi cũng yên.”

Anh nhìn vợ, nhìn hai đứa nhỏ ngủ say trong phòng, lòng nhẹ tênh.
“Bả không giàu, nhưng bả là cả gia tài của tôi.”

Chiếc xe dừng lại trước nhà tôi. Tôi trả tiền, anh cười vui vẻ.

Tôi cười:
“ vào quán em mời anh ly cà phê, Gota là thương hiệu em gây dựng đấy.. vào để trải nghiêmh Gota Coffee..”
Tôi nói nhân viên làm 1 ly cafe sữa đưa anh mang đi..
Anh cười tươi, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn đường:
“ Lâu lắm rồi anh mới kể chuyện đời mình.”

Tôi nhìn theo chiếc taxi trắng rẽ vào con phố nhỏ, lòng vẫn còn nghĩ mãi về câu anh nói:

“Có những người sinh ra để cứu rỗi một ai đó khỏi chính họ. Và tôi, may mắn là gặp được cô ấy.”

Sưu tầm không rõ tác giả

Bài viết khác

Còn lại gì – Đi quα trận đại ᴅịcҺ nàγ, chúng tα cuối cùng đã học được những gì ?

Trong những thάng ngàγ tàn nhẫn ấγ, có những người mαγ mắn αn ổn trở về nhà, có những người lặng lẽ đứng gồng mình giữα ρhố xά Ьi tҺươпg. Hình minh họa sưu tầm Và… Có những người, mãi mãi đã không thể quαγ về trần giαn nữα. Tôi Ьắt đầu mơ về một […]

Nhân cách cao đẹp – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn

Cách đây hơn 15 năm, ngày tôi vẫn còn là một cậu sinh viên năm thứ nhất. Gia đình tôi nghèo lắm, chẳng mấy khi đi ra khỏi nhà mà trong người có được 10 nghìn đồng. Vì vậy tôi xin đi làm ở một quán cà phê khu phố Tạ Quang Bửu gần đại […]

Câu chuyện ý nghĩa về cách suy nghĩ và ứng xử của một người phụ nữ nhiều bản lĩnh

Cuối năm đó, tôi vừa sinh con, thất nghiệp từ ngày về Việt Nam, bố mẹ chồng ốm nặng suốt thời gian dài, hai vợ chồng tôi phải nghỉ không lương suốt hai năm để chăm bố mẹ, sau đó bố chồng tôi qua đời. Thời điểm vừa nghèo túng vừa đau đớn ấy, em […]