Bạn cũ 1

TG : Cao Nguyen

Đang hí hoáy tỉa tót cây cảnh ở vườn , lão Hùng nghe tiếng oang oang :

Ông Hùng có nhà không ?

Lão Hùng bỏ đồ nghề đi ra cổng , thấy Bắc , giám đốc sở Tài chính đang đứng cạnh chiếc xe con màu đen bóng loáng , cười cười . Xoa hai bàn tay vào đít quần , lão Hùng lên tiếng :
_A Bắc ! Lâu lắm mới thấy rồng đến nhà tôm.

Ông Bắc vẫn cười cười , giơ tay ra bắt tay lão Hùng :

_Gớm ! Rồng tôm gì . Vẫn khỏe chứ ông bạn . Thế hoa hậu Nhị có nhà không ?
Lão Hùng toe toét :
_ Vưỡn khỏe . Hoa hậu xóm đi làm ô sin rồi . Đi chăm con dâu mới đẻ . Nhà còn mỗi mình tôi . Rảnh rỗi , ra vườn hí hoáy cho đỡ buồn .
Ông Bắc đưa mắt đảo quanh khu vườn , miệng tấm tắc khen :
_Vui thú điền viên như ông là sướиɠ nhất , đầu óc thanh thản ! Cứ như đàn cá vàng đang thảnh thơi bơi lượn trong bể cá kia kìa.
Lão Hùng đáp lời :
_ Ai đời thằng có tóc khen thằng trọc đầu . Ai sướиɠ như vợ chồng ông . Đức cao vọng trọng ! Vợ giám đốc Ьệпh viện tỉnh , chồng giám đốc sở .
Ông Bắc đáp lời :

_Tôi nói thật đấy . Như vợ chồng tôi đau đầu , mệt mỏi lắm . Xã hội bây giờ phức tạp quá .
Lão Hùng ngạc nhiên :
_Con cái ông đứa nào cũng đi du học nước ngoài cả . Về nước toàn làm chỗ màu mỡ , sao lại bảo đau đầu ? Quan liêm khiết như ông dáng vẫn eo ót , chứ không như các quan khác , tôi thấy ông nào mặt cũng bự , bụng cũng phệ , có gì mà phải đau đầu .
Ông Bắc nhăn nhó :
_Ông cҺửι đểu tôi đấy à . Thằng nào chả ăn , chả đớp ! Không ăn không đớp chúng nó cho ra khỏi guồng ngay. Tôi có chuyện tâm sự với ông đây . Ta ra nhà hàng làm bữa ϮhịϮ dê đi .
Lão Hùng đáp :
_Được rồi . Ông và cậu lái xe ngồi uống nước , đợi tôi tắm ù tí .

*****

Hùng với Bắc học cùng nhau từ hồi cấp một . Lên cấp hai hai thằng vẫn học cùng trường cùng lớp . Lên cấp ba , cả thị xã chỉ có Hùng và Bắc đỗ chuyên toán tỉnh , hai thằng lại được học cùng nhau . Ngày ấy cả tỉnh chỉ có lớp chuyên toán , học nhờ trường cấp ba Ngô Sĩ Liên , nằm ở thị xã trung tâm của tỉnh. Cách nhà khoảng hai mươi cây số . Học được một năm chuyên toán , hai thằng lại cùng chuyển về học trường Cấp ba Hàn Thuyên ở thị xã nhà. Lão Hùng học lớp H , thằng Bắc học lớp G , hai lớp cạnh nhau. Chỉ đến khi vào đại học , hai thằng mới khác trường . Hùng học đại học Bách khoa Hà Nội , Bắc học trường đại học Kinh tế Kế hoạch . Tuy vậy hai trường vẫn gần nhau . Có lối đi tắt giữa hai trường là qua sân vận động Bách khoa , qua khu tập thể cάп bộ trường Kinh tế Kế hoạch nên tuần nào hai thằng cũng gặp nhau mấy lần .

Ra trường mỗi đứa mỗi nơi . Ngày ấy các trường đại học , cao đẳng ,trung cấp ,sơ cấp đào tạo theo kế hoạch . Sinh viên được nhà nước nuôi ăn học , ở ký túc xá trong trường . Ra trường được ρhâп công công tác .
Lão Hùng được ρhâп về bộ Thủy lợi . Từ Bộ Thủy lợi lão được điều về nhà máy đại tu xe ủi . Lúc đó là nhà máy lớn và hiện đại nhất Việt Nam , do Liên xô xây dựng và tài trợ . Rất nhiều cάп bộ , công nhân viên chức của nhà máy được đi lao động , học tập tại các nước thuộc khối Đông âu như Tiệp khắc , Bungari, Hungary , Liên xô vv . Những người đó khi về nước ai cũng có điều kiện , hầu hết đều sắm một con xe máy đi làm . Trong khi đó , những người ở nhà chỉ có xe đạp để đi làm mà thôi.
Lão Hùng giật mình khi nghe Bắc hỏi :

_Làm gì mà mặt mơ màng vậy ?
Lão Hùng lúng túng :
_À . Tôi đang nhớ lại những chuyện ngày xưa ấy mà . Thế cậu lái xe đâu ? Sao không bảo nó nhậu cùng ?
Ông Bắc trả lời :
_Hôm nay chỉ có tôi và ông thôi . Lúc nào về tôi gọi cậu ấy đưa anh em mình về . Nào ! Hai ta cùng nâng ly , lâu lắm rồi , dễ có đến mấy chục năm hai ta mới lại ngồi riêng tâm sự như thế này .

Lão Hùng ngậm ngùi :
_Ừ . Đúng vậy . Bấy lâu nay mỗi thằng mỗi việc , địa vị ,danh phận cũng khác nhau nên ngồi riêng thế này thật hiếm .
Ông Bắc ưu tư :
_Đến tầm tuổi này tôi mới ngẫm ra rằng tiền tài danh vọng cuối cùng cũng chỉ là hư không . Cái bền chặt nhất , cái để lòng mình thanh thản nhất lại là được sống đúng với con người thật của mình , sống với bản tính lương thiện mà không chịu sự áp đặt của bất kỳ ai .
Lão Hùng cười cười :
_Lâu lắm rồi mới được nghe ông triết lý . Ngày xưa ông bảo tôi dân kỹ thuật vừa ngu vừa gàn đấy thôi .
Ông Bắc ngậm ngùi :

_Đúng vậy . Từ trước đến nay tôi vẫn nghĩ ông là thằng không chịu luồn cúi , không hợp với cuộc sống hiện đại . Mà đúng vậy . Với triết lý một cộng một bằng hai ông trôi nổi mấy cơ quan. Rồi bỏ hết ông ra làm ngoài . Bỏ bằng kỹ sư Bách khoa , ông làm ông giáo đấy thôi . Ha ha ha .
Lão Hùng cười theo :
_Hì hì hì . Trước kia có nằm mơ tôi cũng không nghĩ mình lại làm anh giáo . Mà là anh giáo ʇ⚡︎ự do . Một mình một cõi . Là hiệu trưởng kiêm thủ quỹ , bảo vệ , nhân viên . Ha ha ha .

Ông Bắc tiếp lời :
_Nào . Ta cùng nâng ly chúc ông giáo đã có nhiều trò giỏi trưởng thành .
Lão Hùng gật gù :
_Lớp trẻ bây giờ giới và năng động lắm ông nhỉ . Chúng nó hơn thế hệ tôi với ông nhiều . Quan điểm sống của chúng cũng không giống thế hệ anh em mình . Mà thôi . Ông kể chuyện của ông, chuyện của tôi đáng kể gì .

Ông Bắc trầm ngâm :

_ Từ từ tôi sẽ tâm sự với ông . Hôm nay tôi sẽ ngủ nhà ông , mai tôi mới về . Tôi cô đơn lắm ông à . Chỉ có ông là người hiểu rõ tôi nhất.

Nào . Cụng ty .

Bài viết khác

Mái ấm gia đình – Câu chuyện cảm động đến chạnh lòng người, gia đình có người con hiếu hạnh

Ngôi nhà của Hoàng đơn sơ đến mức Hoàng chưa từng một lần nghĩ sẽ rủ các bạn về nhà chơi. Ngôi nhà tềnh toàng, bên trong bừa bộn. Nhưng lý do chính là vì Hoàng muốn che dấu một nỗi niềm. Hoàng có một người mẹ không thực sự được bình thường. Mẹ Hoàng […]

Chơi mãi tɾò ly dị chán lắm – Xúc động câu chuyện ý nghĩα sâu sắc

Tɾẻ con ngủ mớ thường nói ɾα hết những gì chúng cất tɾong lòng. Nửα đêm, Cà Rốt ôm cổ mẹ mà tưởng là bố, thủ thỉ: “Mẹ sửα bếρ điện mãi mà không được, cứ bị giật hoài, bố ạ. Tội nghiệρ mẹ nhỉ? Còn bố vá quần cho Củ Hành bị kim đâm […]

Tình người như phéρ lạ – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Trong Đệ Nhị Thế Chiến, .. Mαrtin Wαll là một tù nhân chiến trαnh, bị giαm tại trại tù binh ở Siberiα, xα quê hương Ucrαinα, bỏ lại người vợ là Annα và cậu con trαi Jαcob. Và rồi αnh mất liên lạc với giα đình, thậm chí việc vợ sinh thêm một đứα con […]