Yêu Trong Đợi Chờ 62
Ngày hôm sau, trước khi vợ chồng tôi đến thành phố B, ông nội có gọi cho ba ruột của tôi một cuộc điện thoại.
Những giây phút chờ điện thoại kết nối, không hiểu sao trái tιм tôi cứ ᵭ.ậ..℘ loạn cả lên trong l*иg ռ.ɠ-ự.ɕ, cảm giác vừa hồi hộp, vừa tò mò, hệt như một đứa trẻ ngày đêm mong ngóng người cha đã đi xa của mình trở về. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao lúc trước kia, khi thuyết phục tôi cho anh và Mục Mục được nhận nhau, anh lại nói: “Cha con anh cũng cần nhau cơ mà”. Thì ra tình cảm tương thân ruột ϮhịϮ lại thiêng liêng đến vậy, có đi hết một ʋòпg cũng không cách nào chối bỏ.
Hồi chuông thứ năm vừa kết thúc, phía bên kia liền cất lên một giọng nói: “Chú Diên”.
Tôi cắn chặt môi, giọng của ba ấm áp vô cùng, giống hệt như những lần tôi ʇ⚡︎ự tưởng tượng về cha mình, giống cả những giấc mơ hàng đêm của tôi.
“Vương, có khỏe không?”
“Con vẫn khỏe. Chú thế nào? Gần đây có khỏe không?”
“Vẫn khỏe. Sắp tới, Quân định tới thành phố B một chuyến. Lần này có đem một món quà của chú đến cho con”
“Chú à, không cần đâu. Để con tới thành phố C thăm chú”
“Có được không?”
“Để con sắp xếp. Vài ngày nữa sẽ đến đó”
“Vậy con gáι của con lại phải chờ thêm vài ngày”
Đầu dây bên kia bỗng nhiên im lặng rất lâu, ông nội cũng im lặng. Đến gần ba bốn phút sau mới có thể nói tiếp: “Chú Diên, chú vừa…nói gì ạ?”
“Con bé định tới thành phố B tìm con, nhưng chú nghĩ con nên tới đây tìm nó. Nó ở bên ngoài đã vất vả nhiều rồi”.
Ba tôi dường như vẫn chưa thật sự tiếp nhận được thông tin quá bất ngờ này, cho nên vẫn cứ im lặng. Một lát sau mới lên tiếng, dù giọng nói đã trở nên lạc đi: “Bây giờ, con và Phong đến ngay. Chú chờ con, bảo con bé chờ con”. Nói rồi, dường như ba còn sợ như vậy vẫn chưa đủ, cho nên đành bổ sung thêm: “Con sẽ đến nhanh thôi, nhanh thôi”.
Ông nội cười cười: “Đã chờ được hai mươi tám năm rồi, chờ thêm vài tiếng có là gì chứ”.
Cúp máy xong, ông quay qua nhìn tôi: “An An, là ba con phải đến tìm con mới đúng. Con hãy cứ ở đây chờ gia đình của con đến”.
Tôi cố gắng kiềm chế cho mình không khóc, khẽ gật đầu.
Vài tiếng sau đó, có tiếng động cơ ô tô tiến vào trong biệt thự.
Người ở tгêภ xe hình như cũng sốt ruột không kém tôi, vừa vào tới cổng đã vội vàng xuống xe, sau đó liền đi thẳng vào trong phòng khách. Lần đầu tiên gặp ba mình, tôi không biết phải nói gì hay làm gì, cứ ôm Mục Mục đứng ở một góc, trân trân nhìn người đàn ông trung niên tóc đã lấm tấm bạc, hai mắt bỗng đỏ hoe.
Đi theo sau ông còn có vài nhân vật mà tôi đã được nhìn thấy tгêภ truyền hình nhiều lần, chính tổng giám đốc Vương Hoài Phong của công ty Vương Phong và người vợ mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nổi tiếng ở thành phố B, Quách Thanh Xuân.
“Chú Diên”. Ba và gia đình anh hai tôi cúi đầu chào ông nội, sau đó ánh mắt dường như không kìm được mà nhìn xung quanh phòng khách một lượt, sau đó liền khựng lại tгêภ người tôi.
Ông nội gật gật đầu, sau đó cũng quay sang phía tôi đang đứng, nói: “An An, đến đây”.
Tôi run run bước lại gần, mỗi bước đi là một lần trái tιм không kìm được mà chỉ muốn rơi lệ, cảm giác này sao thiêng liêng quá, thiêng liêng đến mức khó để diễn tả hết bằng ngôn từ.
“Con chào…chú, chào anh”.
Tôi vẫn không biết phải xưng hô thế nào, cho nên đành nói như vậy. Không ngờ ba tôi lại run run đưa tay lên, vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa tгêภ trán tôi, khó khăn mở miệng:
“Con gái…con gái…giống…hệt mẹ con”.
Anh trai tôi chăm chú quan sát tôi một lượt, sau cùng chưa kịp nói gì, chị dâu Thanh Xuân đứng bên cạnh đã lên tiếng trước: “Có má lúm đồng tiền, giống mẹ phải không anh?”. Sau đó chị quay sang tôi, mỉm cười dịu dàng, ngữ khí vô cùng chân thành: “Em gái”
Phong gật gật đầu, đáy mắt xuất hiện mấy sợi tơ máu, dường như đang phải kìm nén rơi lệ đến mức cực hạn. Anh là đàn ông mà, khóc gì chứ.
“Ba, anh hai”
Ba tôi không nhịn được, liền ôm lấy tôi, nước mắt chảy dài tгêภ áo. Anh hai thì lặng lẽ nắm lấy tay tôi, bờ môi khẽ nói ra mấy chữ: “Tìm được em rồi”
Tôi vừa khóc vừa nắm chặt tay anh hai, sau đó vô thức nhìn sang chồng mình, thấy Quân mỉm cười ôm Mục Mục, gật gật đầu với tôi, hàm ý như muốn động viên tôi đừng khóc, tất cả đã ổn rồi!!!
Sau khi gia đình tôi nhận nhau, tôi đã mất trọn vẹn một ngày mới có thể kể cho ba và anh hai tôi nghe hết những năm tháng tôi đã trải qua, những chuyện sau khi tôi được ông nội tìm thấy. Tất nhiên là tôi chỉ kể những chuyện vui, những chuyện buồn thôi tôi giấu cho riêng tôi biết.
Đêm hôm ấy, chị Thanh Xuân cũng kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện. Và tôi nhận ra rằng, cuộc đời của mình và cuộc đời của chị ấy khá giống nhau, chỉ có điều, tôi không mạnh mẽ, không lý trí nhiều như chị Thanh Xuân, càng không cứng cỏi bất chấp được như chị ấy.
Cuối cùng, chị ấy khuyên tôi rằng, cái gì nên bỏ qua thì bỏ qua, cái gì nên cứng rắn thì phải cứng rắn. Tôi và Mục Mục đã phải chịu khổ nhiều rồi, nhất định sau này sẽ không để bất cứ ai chen chân vào cuộc sống hiện tại của tôi nữa. Chỉ cần tôi tin anh, cái gì tôi cũng có thể làm được.
***
Vài ngày sau đó, ba và gia đình anh hai tôi phải quay trở lại thành phố B, còn nói từ giờ về sau sẽ thường xuyên đến đây thăm tôi. Tất nhiên là tôi không đồng ý.
Ba đã nhiều tuổi rồi, trong người lại có bệnh, để tôi tự đến thăm ba là được rồi.
Lại nói đến bệnh tình của ba tôi, qua lời anh hai tôi kể, tôi mới biết vị bác sĩ mà tôi đã gặp trước đây ở thành phố B, chính là người nghiên cứu ra liệu pháp miễn dịch kháng υпg Ϯhư, cũng là người đã giúp ba tôi có thể sống đến bây giờ, bác sĩ Quách Cảnh Đức.
Vừa hay, bác sĩ Quách Cảnh Đức lại là anh trai ruột của chị Thanh Xuân.
Suy cho cùng, thế giới này thật tròn, đi hết một vòng là có thể gặp nhau, người này và người kia, gặp gỡ và chia ly, duyên phận và số phận, tất cả đều nằm trong một cuốn truyện ngôn tình bé xíu.
Tôi sinh ra ở thành phố B, thành phố của rất nhiều câu chuyện, là ngọn nguồn của tất cả cơ duyên. Thành phố B trong chuỗi Series của bạn Hổ Bé (heheheee)
***
Một hôm, tôi đang cho Mục Mục ăn thì nhận được một cuộc điện thoại. Khi nhìn đến tên người gọi đến hiển thị tгêภ màn hình, những ngón tay tôi lại vô thức khựng lại.
Rất lâu rồi, từ khi gặp lại anh ở Tokyo cho đến tận bây giờ, tôi đều không hỏi đến chị Hiền, cũng muốn không quan tâm đến chị ấy nữa. Tôi chỉ biết bây giờ chị ấy đã quay về công ty Hưng Thịnh, không còn làm việc ở Diên Kính nữa mà thôi. Không ngờ hôm nay, chị ấy lại gọi điện cho tôi.
Tôi đắn đo một lúc lâu, sau cùng vẫn bấm nút kết nối: “Alo”
“An An, em có khỏe không?”