Yêu Trong Đợi Chờ 17
Sau khi vào đến phòng, Quân mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi:
“Cô làm gì vậy?”
“Đóng cửa phòng ạ”.
“Tôi hỏi cô vào phòng tôi làm gì?”
Nghe anh nói vậy, tôi mới ngẩn tò te ra một hồi, mãi nửa phút sau đó mới chợt nhớ ra rằng, lúc nãy cuống quá, vì sợ bị ông nội phát hiện nên tôi mới đẩy anh vào đây. Căn phòng này vốn là phòng tân hôn của chúng tôi, đêm nay lại là một đêm mưa gió mất điện như thế này… tự nhiên tự lành lôi lôi kéo kéo Quân vào đây, kỳ thực cũng hơi hơi mờ ám thật.
Nghĩ đến đó, bất giác tôi thấy hai má nóng bừng lên, đành lí nhí nói: “Lúc nãy vội quá… tôi không cố ý ạ”. Nói rồi, dường như vẫn cảm thấy giải thích như vậy vẫn chưa đủ thành ý, cho nên đành bổ sung thêm: “Bây giờ tôi đi ngay đây ạ”.
Dứt lời, tôi nhanh chân phi đến cánh cửa, khi bàn tay vừa chạm vào tay nắm, còn chưa kịp mở cửa ra thì anh lên tiếng:
“Đứng lại”.
Tôi lập tức dừng hình. Bàn tay vẫn đặt y nguyên tгêภ tay nắm cửa nhưng lại không dám mở cửa ra, vài giây sau tôi mới định thần lại, ngoái đầu lại hỏi: “Dạ?”
“Đi như vậy, không sợ bị phát hiện à?”
Đầu óc của tôi vốn ngu muội, cộng thêm việc anh lại cứ nói nửa chừng nửa vời thế này, hại chất xám của tôi kinh khủng. Tôi khẽ buông bàn tay ra, căng não đắn đo suy nghĩ mất vài phút mà vẫn không thể hiểu nổi hàm ý anh muốn nói là gì? Cái gì mà đi như vậy? Cái gì mà bị phát hiện? Chẳng lẽ bước chân của tôi không đủ nhẹ à?
Tôi khổ sở mặt mày méo xệch, ngập ngừng hỏi lại: “Sao lại bị phát hiện ạ?”
Anh không thèm trả lời tôi mà chỉ hờ hững đi đến quầy rượu, rót ra một ly vang đỏ, bình thản đưa lên miệng. Trong hoàn cảnh như vậy, dưới ánh đèn cảm biến màu quýt êm dịu, dù tôi không uống rượu nhưng trái tιм bỗng dưng lại cảm thấy say rồi. Cái người này, sao đến cả dáng vẻ nâng ly nhấp môi cũng say lòng người như vậy hả? Hại tôi…muốn rớt nước dãi lắm rồi.
Trước đây, khi tham gia tiệc ký hợp đồng thành công cùng công ty Diên Kính, tôi vốn rất ngượng nên không dám nhìn xem vị tổng giám đốc quyền uy kia khi uống rượu sẽ trông thế nào. Không ngờ hôm nay được chứng kiến một màn này mới biết rằng: hóa ra đàn ông cực phẩm dù nhìn ở khía cạnh nào, dù anh ta làm cái gì…cũng vô cùng quyến rũ.
Tгêภ quầy rượu, người đàn ông có mái tóc ngắn bình thản cầm ly rượu tгêภ tay, áo sơ mi còn mở hai cúc tгêภ cổ, điệu bộ vô cùng tùy hứng. Tôi cứ ngây người ra nhìn anh đến quên cả việc cái gì bị phát hiện, phát hiện cái gì….cho đến khi anh lên tiếng, tôi mới giật mình bừng tỉnh:
“Thử mở cánh cửa kia xem”
Sau đó anh lạnh nhạt đi qua tôi, mở cánh cửa sang thư phòng, còn buông lại một câu không đầu không cuối:
“Cô ở phòng chứa đồ còn nghe được tiếng cửa mở, phòng bên cạnh có thể không nghe ra?”
Khi anh đi được một lúc rất lâu rồi, đầu óc ngu muội của tôi mới chợt hiểu ra rằng: Cánh cửa phòng của anh tuy cách âm rất tốt, lại được thiết kế rất dày, cũng bởi vì dày như vậy nên mỗi khi chuyển động đều phát ra âm thanh. Lần trước tôi pha trà mà không dám đem vào cho anh, cũng dùng cách lén lắng tai nghe xem anh mở cửa lấy trà lúc nào, công nhận cũng nghe được thật.
Nhưng mà….sao anh lại biết tôi nghe được?
Nghĩ đến đây, trong đầu tôi nổ ầm một tiếng, ánh mắt vô thức nhìn về phía màn hình ϮιпҺ thể lỏng cỡ lớn treo tгêภ tường. Có dùng ngón chân để nghĩ thì cũng có thể dễ dàng đoán ra được rằng: camera trong khắp căn nhà này được kết nối với cái tivi đó… cho nên tôi có lén lút thò đầu ra dù chỉ là 2 giây thôi cũng bị anh tóm chắc rồi.
Mẹ ơi, gặp cớm rồi!!!
Tôi ôm đầu khổ sở một lúc, sau cùng thấy có đau khổ mãi cũng không giải quyết được gì cho nên đành đứng dậy đi tắm. Bây giờ lại tiếp tục xuất hiện thêm một vấn đề nan giải khác. Đó chính là tắm rồi thì biết mặc gì bây giờ? Phòng này ngoài quần áo của Quân ra thì chẳng còn đồ đạc phụ nữ gì cả. Tôi đảo mắt tìm kiếm trong phòng một hồi, sau cùng đành phải lấy hết can đảm ra để mở tủ quần áo của anh.
Thật ra cũng không hẳn là tủ quần áo của Quân. Đây là tủ tân hôn của chúng tôi mới đúng, nghe nói chiếc tủ này do chính ông nội đã tự tay đặt cho tôi và anh, nó là loại tủ gỗ cao cấp có rất nhiều ngăn, còn có một ngăn đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh, trong đó còn để sẵn một bộ đồ hồng của bé gái, một bộ đồ xanh của bé trai. Có lẽ ông nội rất mong được nhìn thấy con của chúng tôi…
Đáng tiếc…tôi và anh có thế nào cũng không thể!!!
Tôi thở dài một tiếng, nhìn quanh chiếc tủ này một hồi cũng không thấy bất kỳ đồ của phụ nữ nào, thật ra tôi cứ đinh ninh rằng, kiểu gì cũng có đồ của Vân Mộc Kiều ở đây, tôi lấy mặc tạm cũng được. Tuy nhiên trong này ngoài áo sơ mi và quần âu được treo gọn gàng của anh ra thì tôi không tìm được thứ đồ gì liên quan đến phụ nữ nữa.
Anh và cô ta mặn nồng như vậy, còn tình tình tứ tứ đến nỗi đêm tân hôn còn ân ái hoan lạc ngay tại đây, thế mà một chút đồ nhỏ cũng không có… Thật là…chùi mép sạch sẽ quá.
Nghĩ ngợi đánh giá chán chê, tôi mới quyết định lấy tạm một chiếc áo sơ mi của anh đem đi tắm. Lúc tắm xong cũng đã gần mười hai giờ khuya rồi, tôi nhìn quanh nhìn quẩn một hồi cũng vẫn không thấy chỗ nào có thể ngủ được ngoài chiếc giường, mà giường lại là của anh, cho nên tôi đành lựa chọn nằm dưới sàn để ngủ.
Mặc dù nằm dưới thảm cao cấp vẫn dễ chịu hơn bìa các tông nhưng có lẽ do ngủ không quen phòng nên tôi vừa chợp mắt được một lát đã giật mình tỉnh dậy. Lần này đồng hồ đã chỉ hơn ba giờ sáng rồi.
Tôi nhìn lên giường…chiếc giường vẫn trống trơn, có lẽ anh còn chưa ngủ.
Tôi thở dài một tiếng, sau cùng đành đứng dậy đi đến quầy rượu, tìm kiếm ở đó một hồi, rút cục cũng tìm thấy một hộp trà Ô Long. Tôi đứng ở cửa thông phòng, một tay bưng ly trà, tay còn lại gõ cửa mấy tiếng mà không thấy phòng bên cạnh có động tĩnh gì. Hai phút sau đó, tôi đành mở cửa đi vào.
Trong thư phòng yên tĩnh, người đàn ông một tay đỡ trán, một tay cầm bút nhưng lại không hề viết gì, mấy tia sáng từ đèn làm việc chiếu lên một nửa góc nghiêng tuấn tú của anh, vẽ lên đó những viền sáng lấp lánh.
Tôi rón rén bước lại gần, khi đặt ly trà xuống bàn thì mới biết có lẽ anh đã ngủ quên rồi. Cái người này thật là…
Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy anh ngủ, lúc anh nhắm mắt, bộ dạng quyền uy ban ngày khiến tôi sợ hãi liền biến mất, thay vào đó chỉ là một khuôn mặt trầm tư an tĩnh, không quan tâm đến thế gian ngàn đổi vạn biến. So với sự cool ngầu theo kiểu soái ca, thì tôi vẫn thích anh như thế này hơn.
Tôi lặng lẽ ngắm anh rất lâu, trái tιм bỗng xuất hiện những tia rung động lạ thường, tôi không hiểu cái cảm giác khó chịu này là gì, là thương, là sợ hay là một thứ gì khác, chỉ biết rằng trong lòng thật sự rất muốn vươn tay đến, chạm nhẽ vào đầu mày cương nghị kia một chút mà thôi…một chút thôi!!!
Tôi đắn đo rất lâu, sau cùng vẫn không dám làm. Một lát sau đó, tôi lẳng lặng quay lại phòng ngủ, lấy một chiếc áo vest rồi nhẹ nhàng khoác lên người anh.
Trà Ô Long bốc khói nghi ngút rồi dần dần nguội lạnh, lần này lại hoàn toàn trái ngược với cảm xúc trong lòng tôi. Bắt đầu từ lạnh nhạt rồi trở nên ấm nóng sôi sục lúc nào không biết!!!