Yêu lại vợ cũ 7
Tác giả: Nguyễn Hiền
Ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt làm Hoàng Tùng tỉnh giấc. Anh hốt hoảng nhìn đồng hồ thì thấy đã trễ giờ làm, vậy mà Thanh Hằng cũng không gọi chồng dậy để chở đến công ty, lại còn chuẩn bị đồ ăn sáng và nhắn tin cho anh nữa…
Chợt nhớ đến cái tên người đàn ông đã đi cùng Bảo Hân đến Ьệпh viện làm thủ tục ra viện cho con trai Hoàng Dũng. Anh nhớ rõ ràng mình có ghi tên vào tờ giấy để tгêภ bàn, chắc Thanh Hằng không biết nên bỏ thùng rác. Đúng như anh nghĩ, sau khi nhớ cái tên Vũ Luân thì anh đến tập đoàn X để tìm hiểu, nghe nói người đó là trưởng phòng của Bảo Hân, thì rõ ràng phải cùng làm ở tập đoàn X. Vừa đến cổng thì bác Hai bảo vệ đã nở nụ cười thay cho lời chào, Hoàng Tùng lên tiếng:
– Cháu chào Bác ạ…
– Thế hôm nào nhận quyết định đi làm…những thanh niên tuổi trẻ tài cao như cậu Tùng là tập đoàn đang cần lắm…
Chợt nhớ đến cái tên Vũ Luân, anh thăm dò bác Hai bảo vệ:
– Bên mình cũng nhiều người tài giỏi lắm, như anh Vũ Luân chẳng hạn…
– Tôi có nói là không có đâu, à mà sao cậu lại biết cậu Luân?
– Cháu nghe mấy người ca ngợi thôi, chứ thực ra cháu cũng chưa được tiếp xúc…
– Chủ tịch mới gọi về đấy, cũng Ϯộι nghiệp chỉ vì hoàn cảnh…
– Nhà cậu ấy khó khăn à Bác? Cháu nghĩ khó khăn thì đâu phải chuyển công tác…
Bác Hai nhìn trước ngó sau rồi hạ giọng xuống nói nhỏ:
– Trước đây hồi giám đốc Tài còn làm bên này, cậu Luân và con gáι ông ấy yêu nhau, ai cũng tưởng hai người này thành đôi, ai dè cậu Luân bị chuyển công tác ra miền trung gấp, mà quyết định điều động vào buổi tối mới cay chứ. Rồi cô gáι ông ta sau đó lấy chồng, còn cậu Luân mãi sau này chủ tịch mới cho gọi về…
Từng lời bác Hai nói ra mà Hoàng Tùng toát mồ hôi, sợ bác Hai nghi ngờ nên anh lấy cớ có công việc đột xuất nên phải đi ngay…
– Ôi thôi rồi, cháu có việc gấp cần phải đi, hẹn nghe chuyện của bác sau ạ…
Bác Hai căn dặn:
– Vui thì bác cháu nói chuyện chơi, nhưng nghe xong bỏ đó, cậu đừng nói đi nói lại là mệt lắm đó nghen…
– Bác yên tâm, chỉ hai bác cháu thôi, mà cũng chuyện của người ta chứ có phải của mình đâu mà gây rắc rối làm gì phải không bác…
– Ừa, thôi đi công chuyện không lại quên…
Chia tay bác Hai, anh chạy xe đến quán cafe gần nhất rồi quẹo vào. Chọn một bàn khá kín đáo ngồi suy nghĩ, qua câu chuyện mà bác Hai kể thì anh hiểu rằng Vũ Luân chính là người yêu cũ của Thanh Hằng vợ anh. Nhưng tại sao cậu ta lại bị điều động đi nơi khác khi đang yêu con gáι của giám đốc Tài? Rồi cũng chính ông Tài lại cố tình vun vén cho anh kết hôn gấp với con gáι Thanh Hằng. Chuyện gì đang xảy ra? Việc Vũ Luân đã trở về liệu ông Tài và Thanh Hằng biết chưa? Oái oăm thay anh ta bây giờ lại đang theo đuổi tán tỉnh Bảo Hân vợ cũ của anh. Chuyện cũng không có gì để nói khi hai người ᵭộc thân họ có quyền đến với nhau. Nhưng vấn đề anh quan tâm là bé Hoàng Dũng. Nếu một ngày nào đó mà Vũ Luân biết rằng Ba của bé Dũng lại chính là người đàn ông đã ςư-ớ.ק người yêu của anh ta? Có bao giờ việc tìm và theo đuổi Bảo Hân chính là một mưu kế trả thù anh không? Tại ông lấy vợ tôi thì tôi sẽ ħàɲħ ħạ vợ con ông, xem ai thắng cho biết…
Nghĩ tới nghĩ lui, đặt đủ loại giả thiết nhưng anh không tìm ra được một giải pháp nào hợp lý. Bây giờ anh phải bắt đầu từ đâu? Anh không thể gặp Vũ Luân và cũng không có lý do gì mà hai người gặp nhau. Ông trời thật khéo trêu đùa, tại sao lại tạo ra cái ʋòпg luẩn quẩn này chứ? Ngay cả Thanh Hằng vợ anh cũng thế, tại sao không có lập trường và bản lĩnh để bảo vệ tình yêu của mình mà lại nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ.
Hoàng Tùng quyết định sẽ nói chuyện này với Thanh Hằng đầu tiên, vấn đề anh cân nhắc là có nên nói cho cô biết Vũ Luân đã trở về hay không? Hai người họ yêu nhau và bây giờ gặp lại thì sao nhỉ? Anh cứ suy nghĩ từ mình mà ra, chỉ cần nghĩ đến Bảo Hân là anh đã mất ăn mất ngủ huống chi là gặp mặt. Bây giờ anh lại tạo điều kiện cho vợ mình gặp lại người yêu cũ thì quả là điên ҟҺùпg. Phương án này coi chừng cũng không được. Vậy chỉ còn cách gặp Bảo Hân mà thôi…
Đứng chờ cô tan giờ làm cách cổng công ty một đoạn, khi nhìn kính chiếu hậu thấy Bảo Hân vừa chạy xe ra khỏi cổng, anh dự định sẽ bám theo cô một đoạn, rồi sẽ điện thoại cho cô dừng lại quẹo vào một quán cafe nào đó để nói chuyện. Chỉ có vậy thôi mà tιм anh cứ ᵭ.ậ..℘ thình thịch như trống trường. Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu câu từ cần nói với cô cũng đã biến đâu mất tiêu, thậm chí anh không nhớ gì cả…
Chợt anh nhìn thấy đi theo Bảo Hân không phải chỉ có mình anh mà còn có một chiếc xe hơi màu đen nữa. Hai xe không chạy về hướng nhà của Bảo Hân mà chạy đến trường đón bé Hoàng Dũng. Như vậy anh đã hiểu hàng ngày sau khi đi làm về thì cô vào trường đón con rồi cùng về. Và anh cũng hiểu chiếc xe hơi màu đen kia là ai? Chính là Vũ Luân chứ không ai khác, anh phải làm gì bây giờ? Ngăn cản họ ư? Anh không có quyền, anh và Bảo Hân đã ly hôn thì cô bây giờ là người ᵭộc thân và hoàn toàn có quyền tìm hiểu bất kỳ người đàn ông nào…
Anh thấy mình hoàn toàn bất lực, bất lực với chính hạnh phúc của mình. Chợt nhận ra anh đã từng suy nghĩ khi trách Thanh Hằng không làm chủ được bản thân, mà nghe theo lời cha mẹ mà kết hôn với anh khi chỉ mới gặp một tháng. Vậy tại sao lúc đó anh cũng gật đầu đồng ý?
Đến cổng trường, không biết hai người nói gì mà Vũ Luân lên xe phóng đi, lúc này Bảo Hân vào trường đón con rồi hai mẹ con vừa đi vừa nói chuyện thật hạnh phúc…Chợt anh đưa ra quyết định khi nhìn thấy bé Dũng, anh sẽ bắt đầu từ con để gây tình cảm với cô, chỉ còn cách đó mà thôi…
Bảo Hân ngạc nhiên khi hai mẹ con vừa về đến nhà thì Hoàng Tùng đã đứng chờ từ khi nào. Anh dang tay ra đón bé Dũng, miệng kêu tên con hết sức tình cảm:
– Hoàng Dũng ơi, lại đây với Ba nè…
Nhận được cái gật đầu từ mẹ, bé Dũng đứng lại nhìn cảnh giác. Hoàng Tùng ҳúc ᵭộпg qùγ xuống giơ tay ra đón, nhưng bé vẫn đứng im. Đến khi Bảo Hân lại gần con rồi nói:
– Con lại với Ba Tùng đi…
Nhưng thật kỳ lạ là thằng bé vẫn đứng im ôm lấy chân mẹ giống như cảnh giác sợ người lạ đến bắt đi. Chứng kiến cảnh này, Hoàng Tùng phải quay mặt đi để ngăn dòng nước mắt đang chực chảy xuống, anh không muốn cô phải chứng kiến giây phút yếu đuối của mình. Lúc này bà Ngà từ trong nhà đi ra bế bé Dũng từ tay con gáι, quay sang Hoàng Tùng rồi nói:
– Tùng đến chơi à con? Vào nhà đi…
Hoàng Tùng cùng Bảo Hân bước vào nhà. Anh đau lòng khi quan sát khắp nhà, phòng khách ngoài bộ bàn ghế cũ từ hồi hai người chưa ly hôn thì chẳng có gì đáng giá. Mặc dù đã nghe bà Ngà nói rằng cuộc sống khó khăn của hai mẹ con khi nghe tin Bảo Hân cấn thai, lúc đầu bà muốn con gáι báo cho chồng cũ biết nhưng cô nhất định không chịu. Cuối cùng hai mẹ con quyết định bán nhà lớn, mua nhà nhỏ để rút ra một số tiền chuẩn bị cho việc sanh nở, và trang trải khi cô chưa có việc làm…Nhưng sao nhìn thấy cảnh này mà tιм anh như đang bị ai Ϧóþ nghẹn:
– Con xin phép mẹ cho con được đến thăm con trai và trợ cấp hàng tháng…
Bà Ngà nhìn Bảo Hân nhưng mặt cô lạnh tanh không hề có phản ứng. Chính thái độ đó của cô làm anh ngạc nhiên. Nếu là Bảo Hân ngày xưa thì cô đã lên tiếng chứ không bình tĩnh như Bảo Hân bây giờ. Cuộc sống và biến cố tình cảm đã làm cô trưởng thành hơn, không còn nghĩ đâu nói đó, không còn ngây thơ, mà thay vào đó là một người mẹ trẻ với sự chín chắn và sẵn sàng đương đầu với thử thách. Lấy cái thẻ ATM từ trong túi ra đặt lên bàn rồi đẩy đến trước mặt Hoàng Tùng. Giọng cô hết sức bình thản:
– Anh cất đi, nếu như ngày em sanh bé Dũng thì em sẽ nhận, nhưng bây giờ thì không cần nữa. Em đủ sức nuôi được con mà không cần anh chu cấp. Nhưng em không như người mẹ đơn thân khác hay cấm đoán cha con không được gặp cha, con trẻ không có Ϯộι. Anh có thể đến đón con hoặc gặp con bình thường, miễn sao đừng vì những điều đó mà làm xáo trộn cuộc sống của gia đình anh, và nhất là đừng dính dáng gì đến nhà mẹ con em là được rồi…
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Bà Ngà bế bé Dũng đứng dậy đi vào nhà. Thấy Hoàng Tùng ngoái đầu nhìn con mà bà thương lắm. Có người cha người mẹ nào mà không đau lòng, khi chỉ muốn được ôm ấp, được nựng con cũng không được. Tiếng của Bảo Hân vẫn nói bên cạnh:
– Trẻ con mà, thấy người lạ thường hay sợ, anh cũng đừng buồn…
Lúc này Hoàng Tùng cầm cái thẻ ATM đưa vào tay cô rồi nói:
– Mong em đừng từ chối, cứ xem như đây là số tiền mà anh trợ cấp nuôi con có được không?
– Vậy anh biết phải làm gì chứ không phải hình thức này…
Hoàng Tùng nghe Bảo Hân nhắc nhở thì giật mình. Anh lúng túng:
– Anh hiểu rồi, anh xin lỗi…em cho phép anh thường xuyên đến chơi với con hoặc đón con đi chơi được không?
– Tạm thời là không…
– Tại sao?
– Tại vì em chỉ muốn mẹ con bà cháu được sống yên ổn, khó khăn lắm em mới có cuộc sống như thế này, tuy giản đơn nhưng ấm cúng. Hơn nữa anh cũng đã có gia đình riêng, hãy chăm sóc vợ con cho thật tốt, đừng để cô gáι đó phải chịu hoàn cảnh như em…
Hoàng Tùng quan sát, trong lúc nói chuyện thì điện thoại của Bảo Hân liên tục có tin nhắn gửi đến, nhưng cô hoàn toàn dửng dưng và cũng không đọc hay trả lời. Anh đoán chắc chắn đó là tin nhắn của Vũ Luân. Nhưng tại sao cô lại không đọc chứ? Nếu có cảm tình với anh ta thì Bảo Hân đã không thờ ơ như vậy:
– Anh cũng sắp chuyển về tập đoàn X
Nghe câu nói đó thì Bảo Hân giật mình. Cô còn nhớ ngày mới lấy nhau, hai người cùng mang hồ sơ đi phỏng vấn, nhưng bao giờ Hoàng Tùng cũng trúng tuyển, còn cô thì toàn rớt. Nhiều khi cô cay cú vì không phải rớt về chuyên môn mà lại rớt về ngoại ngữ. Bởi vậy mới nói, làm ở tập đoàn nước ngoài thì thu nhập cao, nhưng áp lực công việc và kinh nghiệm kèm với ngoại ngữ phải giỏi. Cô không chịu cho anh làm một mình mà phải cả hai vợ chồng cùng làm. Chợt cô ôm miệng cười làm Hoàng Tùng thắc mắc hỏi:
– Tại sao ʇ⚡︎ự nhiên em lại cười…
Bảo Hân lại cười tiếp rồi nói:
– Nghĩ lại ngày xưa đúng là trẻ con, em cứ nhất quyết muốn hai vợ chồng phải cùng làm một chỗ, trong khi bản thân thì cứ rớt phỏng vấn hoài…còn anh lại lần nào cũng đạt mới tức chứ?
– Anh cũng có lỗi, đã yêu em mà không hiểu tính của vợ mình, lại cố chấp rồi vợ chồng cứ xích mích vì những chuyện chẳng đâu vào đâu…
Không khí giữa hai người đã thoải mái hơn, nhất là Bảo Hân, hễ nhắc đến chuyện cũ là cô lại ôm bụng cười. Bỗng điện thoại của Hoàng Tùng đổ chuông, nhưng anh vẫn ngồi im nên Bảo Hân nhắc:
– Anh nghe điện thoại đi, đừng để cô ấy chờ…
– Anh nghe sau, nhưng còn em…tại sao lại không trả lời tin nhắn của ai đó…
Cứ tưởng nghe hỏi như thế thì cô sẽ lảng tránh, không ngờ Bảo hân trả lời:
– Tin nhắn của trưởng phòng Vũ Luân, bám dai như đỉa…
– Vậy em cứ nói để anh ta hiểu mà dừng lại chứ?
– Em nói rồi, vì anh ta là trưởng phòng nên cũng ngại, sợ lại gây khó dễ…
Im lặng một hồi, anh hỏi:
– Anh ta có biết em là mẹ bé Hoàng Dũng không?
– Có chứ, còn biết Ba bé là ai nữa kìa…
– Anh ta biết anh?
– Đúng rồi
– Vậy có nghĩa anh ta biết cả Thanh Hằng vợ anh?
– Chuyện đó thì em không biết, vì chưa nghe anh ta nói đến…
Im lặng một hồi, Hoàng Tùng nói với cô:
– Đầu tháng anh bắt đầu đi làm với cương vị Giám đốc đối ngoại. Anh sẽ xin chủ tịch chuyển em sang làm thư ký cho anh. Như vậy em sẽ không phải khó xử với anh ta nữa…
– Vậy lại rắc rối với vợ anh khi cô ta biết thư ký của chồng chính là vợ cũ…
Hoàng Tùng ôm đầu, cách này không được mà cách kia cũng không xong. Câu chuyện rõ ràng còn nhiều rắc rối và chưa thể dừng ở đây…