Yêu lại vợ cũ 5

Yêu lại vợ cũ 26
Yêu lại vợ cũ 25
Yêu lại vợ cũ 24
Yêu lại vợ cũ 23
Yêu lại vợ cũ 22
Yêu lại vợ cũ 21
Yêu lại vợ cũ 20
Yêu lại vợ cũ 19
Yêu lại vợ cũ 18
Yêu lại vợ cũ 17
Yêu lại vợ cũ 16
Yêu lại vợ cũ 15
Yêu lại vợ cũ 14
Yêu lại vợ cũ 13
Yêu lại vợ cũ 12
Yêu lại vợ cũ 11
Yêu lại vợ cũ 10
Yêu lại vợ cũ 9
Yêu lại vợ cũ 8
Yêu lại vợ cũ 7
Yêu lại vợ cũ 6
Yêu lại vợ cũ 5
Yêu lại vợ cũ 4
Yêu lại vợ cũ 3
Yêu lại vợ cũ 2
Yêu lại vợ cũ 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

Bé Dũng đã bớt sốt nhưng hơi thở khò khè mệt nhọc mà lòng Hoàng Tùng quặn thắt. Bác sỹ trách gia đình đưa trẻ vào viện trễ nên phổi đã bị nhiễm lạnh, nhưng anh cũng im lặng mà không nói ra, chỉ biết tất cả nhận lỗi về mình. Những lúc như thế này anh càng thương Bảo Hân nhiều hơn, bởi cô phải đi làm để kiếm tiền lo cho cả nhà, may mà có bà ngoại trông giúp, nếu không cũng chẳng biết phải làm sao…

Chợt nhớ sáng nay vì quá vội khi nhận được tin nhắn của Bảo Hân là anh vội đi ngay, mà không nói với vợ một lời nào. Sở dĩ anh làm như thế vì anh biết, nếu nói ra cho dù lý do gì thì vợ anh cũng không đồng ý. Chi bằng cứ đi trước rồi về giải thích sau mà thôi.

Để lo chu toàn cho con khi không có Ba ở bên, anh đặt các ᴅịcҺ vụ ăn uống cho hai bà cháu, cũng như bác sỹ chăm sóc riêng cho bé Dũng, nếu anh không thường xuyên có mặt với bé thì cũng yên tâm. Thu xếp đâu ra đó xong anh đến phòng bé Dũng, định dặn dò mẹ vợ cũ và thăm con trai một chút, rồi quay về nhà giải thích cho vợ thông cảm. Nhưng khi vừa đến cửa phòng thì nghe tiếng khóc của con nên vội vàng chạy vào. Nhưng anh bỗng khựng người lại khi nghe tiếng nói của bé đòi Ba Tùng trong cơn mê sảng, bà ngoại thì vẫn cố dỗ dành nhưng nhất định con không chịu. Thấy vậy anh vội ẵm nựng con:

– Ba Tùng nè, bé Dũng ngoan khỏi Ьệпh rồi Ba cho đi chơi nghen…

Vừa nghe tiếng của anh, bé Dũng mở mắt ngạc nhiên, khi thấy anh đang cúi xuống thì con vội ôm ghì lấy cổ cha nức nở:

– Ba ơi…

Tiếng gọi như xé lòng người cha, con vẫn tức tưởi khóc rồi gọi Ba:

– Ba Tùng ơi, Ba đừng đi…

Hoàng Tùng khuôn mặt cũng đã đầm đìa nước mắt, anh ngửa mặt lên trời như cố gồng mình để khỏi bật ra tiếng khóc. Con trai bé bỏng của Ba, ba hứa với con nhất định không rời xa nhau nữa…Anh thì thầm bên tai con trai:

– Con ngoan, ba ở bên con mà…

Ngay cả lúc đã ngủ say, nhưng hai tay con vẫn ôm lấy cổ anh, như chỉ sợ nếu buông ra thì Ba sẽ lại rời đi. Bà Ngà thấy anh nhìn đồng hồ có vẻ sốt ruột thì nói nhỏ:

– Đưa mẹ bế cháu, con đi công việc đi…

– Con còn một số việc cần phải giải quyết, xong con quay lại…

– Bảo Hân cũng sắp đi làm về rồi, con cứ đi đi, không sao đâu…bé Dũng vẫn thường nhắc đến Ba, nhiều hôm khuya rồi mà còn bắt mẹ nó đưa đi tìm cha nữa…

Từng lời nói của bà Ngà như những nhát dao đâm nát trái tιм anh. Con trai đi tìm Ba trong đêm khi anh ở gần sát bên mà không biết. Hoàng Tùng ҳúc ᵭộпg:

– Con xin lỗi mẹ, xin lỗi Bảo Hân, xin lỗi Hoàng Dũng. Con thật có lỗi quá…

– Không biết không có Ϯộι, hơn nữa con còn gia đình…

Nhẹ nhàng chuyển bé Dũng sang tay bà Ngà, Hoàng Tùng cúi đầu định ra về, như chợt nhớ ra điều gì, anh vội quay lại đưa cho bà Ngà tờ kết quả xét nghiệm ADN và một thẻ ATM rồi nói:

– Mẹ giữ giùm con tờ giấy này, mong mẹ hiểu cho con, còn đây là thẻ ATM gồm số tiền thưởng hàng năm con đã tiết kiệm, mật khẩu là ngày tháng năm sinh của Bảo Hân. Nếu cần thanh toán gì thì mẹ cứ đưa cho họ quẹt thẻ là xong…

Nhưng bà Ngà từ chối:

– Thôi con đưa cho Bảo Hân đi, mẹ già rồi cũng chẳng hiểu gì, rồi nhớ nhớ quên quên không may lại làm rớt thì khổ…

– Còn hai tiếng nữa Bảo Hân mới về tới, mà con phải đi ngay nên mẹ giữ giúp con rồi con sẽ gặp Hân sau ạ…

Cũng không còn cách nào khác, bà Ngà đành cầm tờ giấy và cái thẻ ATM rồi cất cẩn thận vào túi áo. Hoàng Tùng cứ chần chừ nửa muốn đi nửa lại muốn ở lại với con. Thấy thế bà Ngà nói:

– Con đi nhanh đi, kẻo thằng bé tỉnh dậy lại không đi được bây giờ…

– Dạ…con đi nha mẹ…

Nói xong anh miễn cưỡng bước nhanh ra ngoài như trốn chạy. Vừa ra đến cổng Ьệпh viện nhi thành phố thì anh giật mình bởi tiếng gọi phía sau:

– Anh Tùng…

Quay lại nhìn thì anh thấy người vừa gọi anh là Ánh Nguyệt, cô ta làm cùng công ty với vợ chồng anh. Cố gắng giữ thái độ bình tĩnh, anh hỏi:

– Ủa, sao em lại ở đây? Hôm nay không làm hay sao?

– Em hỏi anh mới đúng, chẳng hiểu sao cả vợ lẫn chồng đều không đi làm…

– Em vừa nói gì? Vợ anh sao lại không đi làm chứ?

– Em cũng không biết, Thanh Hằng sáng giờ cũng không thấy tới…

Nghĩ hoài mà cũng không tài nào hiểu nổi tại sao vợ lại không đi làm, có bao giờ cô ấy biết hết chuyện của anh không? Bản thân anh thì không sao, nhưng anh sợ với tính cách của Hằng mà biết chuyện, rồi hiểu nhầm thì sẽ gây khó khăn cho Bảo Hân. Mà điều đó thì anh hoàn toàn không muốn…

Nếu vậy thì nhân cơ hội này anh liền giải thích luôn:

– Chắc vợ anh không khỏe, bởi sáng nay anh vội đi trước vì con thằng bạn đang cấp cứu. Rồi vội đi nên quên nói với vợ luôn, chắc nàng giận rồi, nhưng giận gì thì giận cũng phải đi làm chứ? Hai người đứng nói chuyện một lúc thì Hoàng Tùng ra về, còn Ánh Nguyệt thì đi vào trong thăm người quen…

Mặc dù nghe Ánh Nguyệt nói vợ không đi làm, nhưng anh vẫn bình tĩnh đi về nhà. Thật kỳ lạ là không khí gia đình không giống như anh tưởng tượng, Thanh Hằng đang nấu cơm trong bếp còn mẹ anh thì ngồi ở bộ sofa uống nước. Vừa thấy chồng về, cô đon đả:

– Bé Khang đâu? Em tưởng anh đón con luôn chứ?

– Vậy để anh ghé đón…

Hoàng Tùng không hiểu tại sao vợ anh không đi làm? Nếu cô ấy về bên ngoại thì tại sao hai mẹ con lại không cùng về mà bây giờ anh lại sang đón chứ? Cô ấy cũng không hề hỏi về việc sáng nay tại sao anh lại đột ngột bỏ đi? Thật khó hiểu quá, thà rằng cô ấy cứ nói ra thì còn dễ chịu, đằng này lại không nói gì thì thật là khó xử…

Vì đã chuẩn bị kỹ và nếu muốn biết thông tin về bé Hoàng Dũng, anh sẽ liên hệ trực tiếp với bác sỹ Quyên là người trực tiếp chăm sóc cho bé. Chỉ có một điều anh luôn canh cάпh trong lòng là đã thất hứa với con, và luôn vắng mặt khi con đang Ьệпh, khi con cần tình thương của người cha thì anh không làm được. Nhưng ở hoàn cảnh này anh cũng không thể vội vàng sợ rằng sẽ có những chuyện không ngờ tới…

Sau khi gửi con bên bà ngoại của bé Khang, anh chở vợ đến công ty rồi định quay đi thì Thanh Hằng nói:

– Anh đang giấu em chuyện gì? Em ʇ⚡︎ự hỏi không biết mình có còn là vợ anh nữa hay không?

Hoàng Tùng giật mình, có bao giờ vợ anh biết chuyện bé Hoàng Dũng hay không? Chắc chắn là không bởi chính anh cũng mới biết kết quả cách đây hai ngày. Anh cũng đã lường trước chuyện này, nếu cô ấy phát hiện thì anh cũng thẳng thắn nói thật. Việc vợ chồng ly hôn là bình thường, nếu không ràng buộc con cái. Nhưng khi đã có con thì phải có trách nhiệm, anh lo cho bé Hoàng Dũng không có nghĩa anh bỏ bê trách nhiệm làm cha với bé Hoàng Khang, mà anh sẽ chăm sóc cả hai con nên người. Nhưng trước tiên phải dò xem ý cô ấy nói là chuyện gì rồi theo đó mà tính, anh trả lời:

– Anh không giấu em gì cả, em nói gì thì cứ nói thẳng ra, vợ chồng mà cứ úp mở thề này thì khó chịu lắm

– Mấy ngày nay anh đi đâu? Anh có nói với em không?

– Anh có việc riêng của anh, không lẽ một thằng đàn ông mà đi khám Ьệпh hay làm việc gì cũng phải xin phép vợ. Mình đã thống nhất quan điểm trước khi về chung sống, ngay việc em không đi làm anh cũng có nói gì đâu? Bởi anh tôn trọng em, em nghỉ để giải quyết công việc riêng, chẳng nhẽ những chuyện cỏn con đó anh cũng vơ vào đầu hay sao?

Thanh Hằng im lặng, cô không hiểu tại sao việc hôm nay cô không đi làm mà cũng đến tai chồng cô, vậy mà anh ấy cũng không hỏi hay tỏ thái độ gì. Nhưng không hiểu sao anh ấy cứ khóa máy là sao? Nhất định phải có lý do chứ?

– Tại sao anh lại khóa điện thoại?

– Anh khóa hồi nào? Điện thoại anh để trong phòng, anh chỉ mang theo điện thoại mới thôi…

Hèn gì mà mỗi lần gọi thì định vị vẫn đang ở nhà, điện thoại mới thì chưa cài đặt nên cũng khó kiểm soát, nhưng cô không thể nói điều này ra được. Thấy vợ im lặng, Hoàng Tùng nói tiếp:

– Việc mua điện thoại anh cũng đã nói với em, khi mua sim mới anh cũng đã gọi vào máy để em biết nhưng không thấy em trả lời. Mọi việc đều hết sức bình thường, trong cuộc sống mình nên đơn giản hóa mọi vấn đề thì sẽ rất nhẹ nhàng, còn nếu muốn quan trọng hóa hoặc thổi phồng nó lên thì sẽ rất mệt mỏi…

Thanh Hằng vớt vát:

– Thì anh đi đâu cũng nói với em một câu thì sao chứ?

– Khi nào có kết quả xét nghiệm thì anh sẽ nói với em…

Đúng lúc đó thì bác sỹ Quyên gọi tới, anh đưa điện thoại cho vợ nhìn màn hình, lát sau bấm nút nghe:

– Chào bác sỹ, tôi tới ngay…

Quay sang vợ, anh nói:

– Anh đi đây…

Không còn cách nào khác, Thanh Hằng đành phải gật đầu đồng ý. Khi vừa từ trong cầu thang bước ra thì gặp ngay Thanh Tú cô bạn làm cùng phòng gọi lại:

– Hằng ơi…

– Tú gọi cho mình hả?

– Phòng này có mỗi mình cậu là Hằng, vậy chẳng nhẽ lại gọi cho ai…

Vốn không ưa cũng như chơi thân với Tú, nhưng cô vẫn tò mò:

– Bạn gọi cho mình có gì không?

– Rõ ràng phải có mới gọi chứ? Mà nói có ҳάch, mách có chứng à nghen…

– Vậy có chuyện gì nói đi…

Lúc này Thanh Tú mở điện thoại giơ cho Thanh Hằng xem tấm hình chồng cô đang ôm một cô gáι, cô gáι thì chỉ nhìn thấy sau lưng nhưng Hoàng Tùng thì nhìn mặt rất rõ. Đất trời như sụp đổ dưới chân, cô đứng không vững vội ngồi xuống cái ghế gần đó rồi ôm ռ.ɠ-ự.ɕ…

Làm sao hiểu được lòng nguời mà nhất là đàn ông. Cô đau đớn nhớ lại thời con gáι, cô cũng bị người yêu lừa đến mức có thai, may mà Hoàng Tùng chịu lấy cô, cuộc hôn nhân tuy rằng không xuất phát từ tình yêu nhưng vì con mà ai cũng nhường nhịn và tôn trọng nhau mà sống. Nhưng nay anh lại ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ phản bội cô thì không thể bỏ qua được. Nhưng cô gáι này là ai? Mái tóc dài xõa xuống lưng và đặc biệt không hiểu sao cô lại thấy rất quen. Cô không thể tin anh lại phản bội cô để ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với người khác và lại công khai như vậy? Nhưng nếu như gặp người quen bình thường thì tại sao lại phải ôm nhau gần thế chứ. Cô nghĩ mình phải hết sức bình tĩnh và chưa nên cho anh biết, bởi nếu biết thì anh sẽ đối phó và việc điều tra sẽ càng khó khăn thêm mà thôi…

Nhưng cô đâu biết khi Hoàng Tùng gặp Ánh Nguyệt thì từ góc chéo phía sau, Thanh Tú cầm điện thoại để chụp nên người xem có cảm giác hai người đang ôm nhau, và chính Thanh Tú cũng không biết rằng cô gáι đó chính là Ánh Nguyệt…

Đúng lúc đó Ánh Nguyệt đi vào, Thanh Hằng giật mình nhìn cô ta chằm chằm. Đúng rồi, từ mái tóc xõa xuống và dáng người thì rất giống cô gáι trong bức ảnh. Giờ có nên hỏi thẳng cô ấy không? Mà nhất là việc ngày hôm qua cô nghỉ không đi làm, nhưng tại sao Hoàng Tùng lại biết mà hỏi cô? Rõ ràng chỉ có cô ta thọc mạch chuyện này chứ không phải ai khác…

Nghĩ là làm, Thanh Hằng chuyển ngay tấm hình và thông tin của Ánh Nguyệt cho văn phòng thám ʇ⚡︎ử, yêu cầu điều tra cô gáι này với thời gian hợp đồng là 2 tuần. Nếu chính ҳάc Ánh Nguyệt phản bội cô thì không hiểu cô sẽ làm những gì…