Yêu lại vợ cũ 3
Tác giả: Nguyễn Hiền
Mặc dù cô tin người đàn ông đang đứng trước mặt mình là hoàn toàn nói thật, nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn. Nếu chỉ cần mẫu để xét nghiệm ADN thì đâu cần phải làm phương pháp này, cô có thể đưa bàn chải ᵭάпҺ răng hay lấy vài cọng tóc của bé cũng được mà. Nghĩ vậy nên cô nói với anh:
– Có nhiều cách mà, đâu nhất thiết phải làm như thế…
– Nhờ cô giáo giúp đỡ…
Nói xong cô Nga đi vào lớp và lại gần một bé trai đang ngồi chơi xếp hình với các bạn. Đứng ngoài theo dõi từng cử chỉ của con mà Hoàng Tùng không nén nổi ҳúc ᵭộпg. Nhưng anh thấy con có vẻ không được nhanh nhẹn hoạt bát như các bạn, con chỉ ngồi nhìn các bạn chơi. Hơn nữa với thời tiết nắng nóng như thế này mà bé lại mặc áo lạnh. Có bao giờ con bị Ьệпh không? Đúng rồi, chắc con bị ngấm nước mưa tối hôm đó. Chờ cô giáo đi ra, anh nêu thắc mắc:
– Cô xem giúp có phải bé Dũng không khỏe không? Bé có bị sốt không?
Cô Nga đưa cho anh cái bàn chải ᵭάпҺ răng, tгêภ thân bàn chải có khắc tên Hoàng Dũng rồi nói:
– Tôi làm như này là sai nguyên tắc khi chưa được sự đồng ý của mẹ bé Dũng, Nhưng lương tâm của một người mẹ, không cho phép tôi dửng dưng đứng nhìn bé bị các bạn gọi là không có cha. Hy vọng một ngày cha con anh sẽ gặp nhau…
– Cảm ơn cô giáo, đây là Card visit của tôi, nếu có gì cô giáo chỉ cần nhá máy là tôi sẽ gọi lại ngay…
Sau khi xin số điện thoại của cô Nga, Hoàng Tùng nhanh chóng đến ngay trung tâm xét nghiệm ADN, anh nhất định không thể chần chừ thêm được nữa. Anh định bụng rằng sau khi có kết quả thì anh sẽ chủ động gặp Bảo Hân…
Khi chuẩn bị về công ty thì anh thấy điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình thì anh thấy người gọi là mẹ thì nghe máy:
– Mẹ có khỏe không?
– Ơ, thế cứ không khỏe thì mới gọi cho con hay sao?
– Dạ, đúng rồi, bởi rất ít khi mẹ gọi cho con trong giờ làm việc như thế này, nên con mới ngạc nhiên…
– Giờ con đang ở đâu?
– Mẹ muốn biết con đang ở đâu làm gì chứ? Nếu con nói con đang ở công ty thì mẹ có tin không?
– Mẹ thì không sao, nhưng con đi đâu thì nói với vợ con một tiếng, đừng để nó lo lắng…
Vậy là anh đã hiểu, có thể Thanh Hằng đã nói gì đó với mẹ. Tại sao chuyện có gì đâu mà cô ấy lại không nói với anh mà nói với mẹ? Anh đi đâu cũng đã nói rồi mà, tại sao lại còn làm phiền mẹ chứ? Đáng lý về công ty làm việc nhưng Hoàng Tùng lại chạy thẳng xe về nhà…
Lúc này mẹ anh đã đi nghỉ nên anh không gọi mà lẳng lặng đi về phòng. Lúc này hình ảnh hai mẹ con đứng dưới mưa luôn ám ảnh anh mãi, tại sao lúc phát hiện mình có thai thì Bảo Hân lại không gọi điện cho anh chứ?Phải chăng tính ʇ⚡︎ự ái của cô khi bước ra khỏi nhà đã tuyên bố, không cần một đồng xu cắc bạc nào của anh cả. Lúc ra tòa ly hôn thì Bảo Hân đã biết mình có thai rồi không? Chắc chắn là không? Bởi anh hiểu tính nàng hơn ai hết, nói đó nhưng rồi lại quên ngay…
Mải suy nghĩ rồi Hoàng Tùng ngủ thϊếp đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy thì anh thấy vợ anh đang nấu cơm dưới bếp liền đi xuống.
Vừa nhìn thấy bóng Hoàng Tùng thì Thanh Hằng cười đon đả:
– Anh dậy rồi à? Lúc chiều Ba có hỏi nhưng em nói anh không khỏe nên về nhà nghỉ rồi…
– Cảm ơn em…
Thanh Hằng liếc xéo chồng, lúc đi làm về thì cô thấy anh đang ngủ trong phòng thì lấy làm yên tâm, thấy quần dài anh treo tгêภ móc áo thì cô lấy Ϧóþ ra kiểm tra. Ngoài tiền và một số giấy tờ tùy thân, cô phát hiện một tờ giấy nhỏ gấp làm tư liền mở ra thì đó là giấy hẹn 3 ngày lấy kết quả xét nghiệm. Nhưng có điều giấy hẹn lại không ghi lấy kết quả gì? Anh bị gì mà phải đi xét nghiệm ở Ьệпh viện? Có bao giờ anh nghi ngờ bé Hoàng Khang không? Không thể nào bởi cô biết anh rất cưng chiều con. Vậy xét nghiệm gì chứ?
Thấy anh đang ngoài phòng khách, Thanh Hằng vội xuống bếp gọi cho mẹ:
– Mẹ ơi…
Chưa kịp nói gì thì Hoàng Tùng đi xuống, cô như người mắc lỗi vội thanh minh:
– Em định gọi cho mẹ hỏi xem bé Khang có chịu ăn cháo không?
– Anh có nói gì đâu? Tại sao phải thanh minh chứ?
– Thôi đủ rồi, còn hơn ra ngoài có gì mờ ám mà phải khóa máy…
Hoàng Tùng giật mình. Vì điện thoại có gài định vị nên anh đi đâu cô cũng biết, chính vì điều đó khi đến trường bé Dũng thì anh khóa máy, khóa định vị nên cô ấy không gọi được mới nói với mẹ. Hèn gì khi xong việc và rời khỏi trung tâm Ьệпh viện, anh vừa mở điện thoại thì mẹ gọi cho anh…
Hoàng Tùng nghĩ nhanh, nếu cô ấy hỏi tại sao lại khóa máy thì nói hết pin mà quên cục sạc nên đành chịu thôi. Anh biết vợ đang bắt đầu nghi ngờ, và điều đó sẽ bất lợi cho mẹ con Bảo Hân nếu như có sự giúp sức của cha mẹ vợ…
Nhưng anh đâu biết rằng vợ anh đã biết anh đi xét nghiệm nhưng tгêภ giấy hẹn lại không ghi rõ là gì thôi. Chính vì vậy hôm nay là ngày hẹn để anh đến lấy kết quả, nên ngay từ sáng Thanh Hằng đã nói với anh:
– Nay anh có hẹn ai không?
Câu hỏi khá bất ngờ làm Hoàng Tùng giật mình, tại sao vợ lại hỏi câu đó? Nếu bây giờ anh nói thẳng thì hoàn toàn là quá vội, vì rõ ràng cô ấy và anh đang là vợ chồng hợp pháp được pháp luật công nhận. Còn Bảo Hân thì sau khi ly hôn lại trở thành hai người dưng, chờ kết quả xét nghiệm thì anh sẽ nói thẳng cho vợ biết. Thấy chồng im lặng, Thanh Hằng hỏi tiếp;
– Hôm nay không có kèo nhậu nên im lặng đúng không?
Quay lại nhìn cô, anh nhăn mặt:
– Em kiểm soát anh đấy à? Từ bao giờ vậy?
Thanh Hằng trả lời:
– Em là vợ anh và em nghĩ bất kỳ người vợ nào cũng sẽ làm thế để bảo vệ hạnh phúc gia đình của mình,…
– Nhưng anh không thích, nếu không lầm thì trước khi lấy em, anh cũng đã nói như thế,…
Nghe chồng nói như thế làm cô rất bực mình, nhưng vì chưa có gì là rõ ràng để khẳng định rằng anh ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, thì không có lý do gì mà cô bắt bẻ anh cả, nhưng anh cứ bí mật gì đó làm cô khó chịu. Thôi tốt nhất bỏ tiền thuê thám ʇ⚡︎ử theo dõi 1 tháng là biết ngay thôi…lúc đó sẽ tính, chẳng việc gì phải căng thẳng vợ chồng mà làm gì…nghĩ vậy nên cô nói:
– Thôi anh đã nói thế thì em không suy nghĩ nữa, nhưng nếu em bắt được anh phản bội thì lại khác ạ…
Hoàng Tùng chỉ biết lắc đầu, anh mỉm cười rồi lẩm nhẩm nói một mình:
– Đúng là mấy bà phụ nữ, toàn nghĩ linh ϮιпҺ…
Hai vợ chồng chuẩn bị đi làm thì mẹ anh đi ra gọi:
– Tùng ơi…
– Có gì không mẹ? Sao mặt mẹ tái mét thế này? Đêm qua mẹ ngủ được không?
– Mẹ không ngủ được, mà không hiểu sao mẹ đau bụng quá…
– Để con đưa mẹ đi Ьệпh viện khám…
Nói rồi anh quay sang vợ:
– Em đón taxi rồi hai mẹ con đi nhé, anh đưa mẹ đi khám xem có sao không?
Biết rằng hôm nay là ngày hẹn lấy kết quả xét nghiệm, nếu không vì bé Khang thì cô sẽ tỏ ra quan tâm mà đòi đi theo, nhưng tình huống này thì bắt buộc phải để cho anh đưa mẹ đi khám mà không còn cách khác. Cô miễn cưỡng nói với mẹ chồng:
– Mẹ bình tĩnh đi ạ, chắc không sao đâu?
– Ờ, con mang thằng bé sang cho bà ngoại nó đi…
– Dạ, mẹ…
Chờ hai mẹ con ra xe taxi đi rồi, Hoàng Tùng mới nói với mẹ:
– Giờ con đưa mẹ đi Ьệпh viện khám tổng quát luôn đi…
– Mẹ chỉ cần khám tại sao lại đau bụng rồi xin bác sỹ mấy viên tђยốς ngủ là xong…
– Thôi được rồi, quyết định là do bác sỹ…
Suốt chặng đường đi, Hoàng Tùng suy nghĩ rất nhiều, nếu anh đưa mẹ đến Ьệпh viện X nơi anh làm xét nghiệm thì quá tiện, nhưng biết đâu mẹ anh lại là mật thám của vợ thì sao? Ai chứ chỉ cần nịnh hỏi dò mấy câu thì mẹ sẽ nói hết. Thật tình anh không phải sợ vợ vì anh có làm gì đâu? Nhưng anh lo cho mẹ con Bảo Hân nếu như Thanh Hằng biết, rồi thì tình ngay lý gian, rất có thể vì chuyện đó mà Bảo Hân sẽ một lần nữa ôm con ra đi…
Đáng lý đưa mẹ đến Ьệпh viện X thì anh lại chở mẹ đến một Ьệпh viện gần nhất. Vừa dừng xe thì bỗng bà la lên:
– Con chở mẹ đi đâu vậy hả, mẹ từng này tuổi rồi còn đến Ьệпh viện phụ sản mà làm gì…
– Hả?
Lúc này anh mới để ý đến cái bảng treo ở cổng Ьệпh viện. May mà mẹ anh phát hiện ra, nếu không cả hai mẹ con lại vào đó thì thật sự rằng mình đãng trí…
Hai mẹ con lại lên xe đi tiếp sang Ьệпh viện Y, đến nơi thì anh đưa mẹ vào ngay phòng cấp cứu. Khi đẩy mẹ đến cửa thì bác sỹ yêu cầu người nhà Ьệпh nhân ra ngoài, anh nói với mẹ:
– Mẹ yên tâm nhé, không sao đâu, con ngồi chờ ở ngoài nhé…
Chỉ chờ có thế, anh vội ra xe chạy đến Ьệпh viện X để lấy kết quả. Bỗng anh nhìn thấy bóng ai như vợ anh đang từ trong đi ra cổng. Vậy là sao chứ? Không nhẽ cô ấy theo dõi mình? Nhưng trước mắt anh lấy kết quả xong rồi sẽ tính sau…
Áp tờ kết quả 100% bé Hoàng Dũng là con mình, hai hàng nước mắt cứ ʇ⚡︎ự nhiên chảy ướt hết khuôn mặt, anh chỉ thốt lên:
– Dũng ơi, Hoàng Dũng ơi, con là con trai của Ba mà người cha này đã không chăm sóc được con, để cho con những tháng ngày mang tiếng là không có cha. Nhất định từ nay cha sẽ không để con phải khổ nữa…
Chợt nhớ mẹ đang khám ở Ьệпh viện Y, gấp vội tờ giấy bỏ vào trong Ϧóþ, anh vội ra xe để đi ngay. Đến nơi anh thở phào nhẹ nhõm khi mẹ vẫn còn trong phòng chưa được ra ngoài. Chợt nhớ rút kinh nghiệm lần trước nên anh khóa định vị, bây giờ anh mới mở ra thì thấy ngay cuộc gọi nhỡ của vợ, anh lên tiếng:
– Anh đang ngồi chờ ở phòng cấp cứu, không biết cụ có làm sao không mà lâu quá…
– Sao em đến phòng cấp cứu mà không thấy?
– Em nói cái gì? Anh đưa mẹ vào phòng cấp cứu mà, chứ mẹ đi đâu?
– Anh đi đâu thì có, chứ mẹ thì không?
Lại một câu nói bỏ lửng của vợ, nếu như hôm nay anh không vui vì kết quả của con trai, thì vợ cũng mệt với anh bởi những câu nói bỏ trỏng như thế này rồi. Anh nói với vợ:
– Để anh vào hỏi bác sỹ …
Đúng lúc này bác sỹ đi ra, anh vội lại hỏi thăm nhưng đồng thời cũng cố ý bỏ ngỏ điện thoại không tắt để cho Thanh Hằng cùng nghe:
– Bác sỹ ơi, Ьệпh nhân…
Anh chưa hỏi hết câu thì bác sỹ đã trả lời:
– Bả bị tụt huyết áp, chúng tôi đang truyền cho bả, xong là cho về được rồi…
– Bệnh này пguγ Һιểм không ạ?
– Với người già thì phải chú ý, nếu như tụt huyết áp mà không có người bên cạnh thì có thể Ϯử ʋσпg…
Biết Thanh Hằng vẫn đang chăm chú lắng nghe, anh nói với cô:
– Mẹ đang truyền nước biển, hèn gì anh chờ lâu quá…
– Vậy tại sao anh phải tắt máy? Em lo quá mà gọi không được…
– Chút xíu anh ra mua cái điện thoại khác, để em gọi bất kỳ lúc nào cũng được…
– Thay làm gì chứ? Điện thoại này tốt mà, trừ phi có người tắt thôi…
Thấy vợ nói cạnh khóe mình, Hoàng Tùng không vui, nhưng anh cũng không chấp cô làm gì. Cứ nghĩ cô ấy còn con gáι mà đồng ý lấy mình dù sao cũng đã một đời vợ, nên anh thường nhẫn nhịn cho êm cửa êm nhà, nếu không tin thì tại sao cô ấy lại không đi sang bên này mà kiểm tra chứ? Đàn bà. Thật sự đau cả đầu nhưng lại không thể dứt bỏ được, bởi lẽ trong chuyện này chẳng ai có lỗi cả…