Yêu lại vợ cũ 26

Yêu lại vợ cũ 26
Yêu lại vợ cũ 25
Yêu lại vợ cũ 24
Yêu lại vợ cũ 23
Yêu lại vợ cũ 22
Yêu lại vợ cũ 21
Yêu lại vợ cũ 20
Yêu lại vợ cũ 19
Yêu lại vợ cũ 18
Yêu lại vợ cũ 17
Yêu lại vợ cũ 16
Yêu lại vợ cũ 15
Yêu lại vợ cũ 14
Yêu lại vợ cũ 13
Yêu lại vợ cũ 12
Yêu lại vợ cũ 11
Yêu lại vợ cũ 10
Yêu lại vợ cũ 9
Yêu lại vợ cũ 8
Yêu lại vợ cũ 7
Yêu lại vợ cũ 6
Yêu lại vợ cũ 5
Yêu lại vợ cũ 4
Yêu lại vợ cũ 3
Yêu lại vợ cũ 2
Yêu lại vợ cũ 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 26

Từng lời nói của ông Tài như những mũi kim đâm vào tιм bà đau nhói. Nuớc mắt cứ thế chảy uớt đầm khuôn mặt, bà hiểu rằng trong chuyện này bà cũng có lỗi, chỉ vì quá yêu vợ và sợ mất, mà ông ấy phải tìm cách đối phó. Bà từng nói tại sao ông không nói với bà? Nhưng nếu ông nói ra thì bà cũng giải quyết đuợc gì? Chính bà cũng đã biết con gáι Thanh Hằng là con ruột của ông Hoàng mà Bà cũng im lặng đó thôi. Phải chăng thời gian qua ông ấy cũng sống trong dằn vặt lo lắng, và nghĩ cách đối phó chứ cũng chẳng sung suớng gì. Vừa hận lại vừa thuơng, bà nghẹn ngào:

– Anh giữ sức khỏe còn trở về nghe không? Thằng Luân là con nuôi của ông Hoàng nên mình tác hợp cho các con để bé Khang có đủ đầy cả cha lẫn mẹ…

Bà chưa nói hết câu, ông Tài cắt ngang:

– Tại sao em biết thằng Luân là con nuôi? Em đã gặp ông ta?

– Em nghe Vũ Luân nói, còn em vừa gặp ông ấy để nói hết những chất chứa trong lòng. Trước sau gì thì cũng phải gặp một lần, nói cho xong rồi không còn gì để nói nữa…

Ông Tài im lặng. Vậy là điều mà ông lo sợ cũng đã xảy ra. Tại sao ông ta cứ như bóng ma bám lấy cuộc sống của ông vậy? Khi chưa dính ʋòпg lao lý, ông có tiền, có quyền mà còn chưa yên tâm, huống gì bây giờ xung quanh chỉ là 4 bức tuờng, và thân phận chỉ là một Ϯộι phạm, thì điều đó lại càng trở nên hoang tưởng, khi nghĩ rằng hai nguời không quay lại với nhau. Nhưng ông bất lực bởi ông có quyền gì mà ngăn cản chứ. Thôi thì cứ xem như đòn trừng phạt của ông trời… ông thở dài và không nói gì nữa.

Bà Hảo nhìn chồng và hiểu rằng trong đầu ông đang nghĩ gì. Vì khiếm khuyết về đường con cái nên lúc nào ông cũng sợ bà bỏ đi, lâu rồi trở thành Ьệпh, cái Ьệпh hoang tưởng quỷ quái lúc nào cũng ám ảnh trong đầu. Cầm tay ông bà động viên:

– Ý em thế này, sau khi hai đứa lấy nhau thì chúng nó về bên nhà ông ấy ở, em cũng thu dọn đồ về căn nhà Ba má cho vợ chồng mình chờ anh về. Anh cố gắng cải tạo thật tốt để nhanh trở về nghe không?

– Vậy nhà mình thì sao?

– Nhà đó cho bé Khang sau này lớn lên, xem như quà tặng của ông bà ngoại. Ý của anh thế nào?

– Tất cả là do em quyết định…

Bỗng điện thoại của bà Hảo đổ chuông, nhìn tên lưu tгêภ màn hình, bà cười rồi giơ điện thoại ra trước mặt ông rồi cười:

– Con rể Tùng gọi không biết có chuyện gì? Anh nói chuyện với con không?

Ông Tài gật đầu, bởi chính ông có lỗi với con rể Hoàng Tùng nhiều nhất. Ông đã lấy danh nghĩa cấp tгêภ, để thuyết phục anh lấy con gáι mình nhằm hợp thức hóa cái thai trong bụng. Thật không còn mặt mũi nào mà gặp lại con rể cũ nữa…

Hoàng Tùng cứ Alo mà không thấy bà Hảo lên tiếng thì thấy làm lạ, anh định cúp máy thì nghe tiếng bà Hảo nói:

– Con rể gọi kìa, anh lên tiếng đi…

Lúc này ông Tài mới như sực tỉnh cơn mê. Giọng ông thật buồn và thật nhỏ:

– Ba đây…

Hoàng Tùng hơi bất ngờ khi thấy bà Hảo đang bên cạnh ông Tài. Từ khi xảy ra chuyện anh cũng chưa gặp lại ông ấy. Nay nghe ông xưng Ba mà anh ҳúc ᵭộпg. Thay vì chào Ba vợ thì anh lại lo lắng:

– Ba giữ sức khỏe nghen Ba…

Ông Tài im lặng. Thật tình có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng không hiểu sao ông bỗng nghẹn lời:

– Tùng ơi…Ba xin lỗi con…

Thấy tình hình nặng nề, Bà Hảo ghé sát vào điện thoại hỏi con nhằm chuyển chủ đề:

– Con điện cho mẹ có gì không?

Hoàng Tùng biết ý của mẹ vợ, vội lên tiếng:

– Con mời Ba mẹ dự đám cưới của con và Bảo Hân. Mẹ làm chủ hôn nha mẹ, mẹ con Ьệпh hơn nữa ăn nói cũng không khéo lắm…
Bà Hảo gật đầu lia lịa:

– Được rồi, mẹ đồng ý…

Bỗng ông Tài lên tiếng:

– Tùng ơi. Ba có lỗi với con, thôi thì không còn làm con rể thì làm con trai Ba nghen con. Rất tiếc Ba không được làm chủ hôn cho con,…

Ông buông điện thoại, gục đầu xuống hai cάпh tay nức nở. Bà Hảo vỗ nhẹ vai chồng an ủi:

– Bình tĩnh đi anh, ngày vui của các con nên đừng làm tụi nó lo lắng…

– Nhưng anh…

Thấy ông quá ҳúc ᵭộпg, bà nói chuyện với Hoàng Tùng:

– Ba mệt, mẹ tắt máy để Ba nghỉ, rồi hai mẹ con mình sẽ nói chuyện sau nha con…

– Dạ mẹ…

Hai vợ chồng cứ bịn rịn không muốn rời, bỗng nhìn thấy điều tra viên Long có vẻ sốt ruột. Bà đứng dậy nói với chồng:

– Em phải về, mọi chuyện em sẽ thu xếp nên anh không phải lo mà chú ý giữ sức khỏe. Thanh Hằng trước sau gì thì nó vẫn là con gáι của anh. Em sẽ rút đơn kiện về hoặc xin giảm án. Tình hình có gì em sẽ liên lạc qua điều tra Long nói lại với anh…

Bà Hảo nói xong rồi quay lưng bước thật nhanh, bà không muốn cho ông phải nhìn thấy bà đang khóc. Ông Tài tay vịn song cửa sổ, hai mắt nhìn trân trân dáng vợ mình đang mỗi lúc một nhỏ dần…Ông cố gắng nhớ những lời vợ dặn rồi bỗng nở nụ cười. Không ai có thể hiểu được rằng ông đang nghĩ gì? Nhưng rõ ràng sau khi gặp vợ thì sắc mặt ông đã hồng hào hơn, hai mắt đã có những tia sáng, không còn mờ đục với nỗi tuyệt vọng như mấy ngày trước…

Bà Hảo về đến nhà thì cũng là lúc Vũ Luân và Thanh Hằng đi đâu về. Cô ngạc nhiên khi thấy sắc diện của mẹ có phần mệt mỏi, khuôn mặt buồn, hai mắt sưng húp thì tỏ ra lo lắng:

– Mẹ vào nghỉ đi, con thấy mẹ không ổn rồi đó…

Không ngờ bà Hảo trả lời:

– Lúc này mẹ bình tĩnh hơn bao giờ hết. Mẹ vừa đi thăm Ba Tài về, Ba gửi lời xin lỗi Luân và chúc hai con hạnh phúc…

Nghe mẹ nói vừa đi thăm ba, Thanh Hằng thắc mắc:

– Tại sao mẹ không cho con đi với, từ khi xảy ra chuyện đến giờ con chưa gặp Ba lần nào…

Bà giấu không nói việc ông Tài có ý định ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử sợ các con lo lắng, mà bà chỉ nói sơ sơ xin được mình bà vào gặp chồng một lát thôi. Mai mốt tòa xử xong rồi đến thăm sau…

– Tình hình sức khỏe của Ba thế nào ạ? Thương Ba quá…

Bà Hảo kể cho hai con và nhất là Luân hiểu rằng, ông Tài đã biết Thanh Hằng không phải con mình mà là con ông Hoàng. Trong khi đó Vũ Luân cũng là con ông ấy, nên hai người sẽ là chị em cùng cha khác mẹ, và như vậy thì không thể lấy được nhau. Chính vì điều đó mà ông ấy phải cố gắng tách hai đứa ra…Nghe mẹ nói mà Thanh Hằng không cầm được nước mắt, cô nghẹn ngào:

– Trời ơi, tại sao Ba không nói ra chứ?

– Mẹ cũng có hỏi câu đó thì Ba chỉ nói rằng, sợ hai mẹ con mình biết chuyện sẽ bỏ ông ấy mà ra đi. Thà ổng mang tiếng ác mà không ảnh hưởng đến tương lai, hạnh phúc của các con sau này…

Im lặng một hồi, bà nói tiếp:

– Sau khi các con cưới nhau thì sẽ ở nhà này…còn mẹ sẽ về quê chờ Ba con về…

Dù không nói ra nhưng cả Luân và Hằng đều hiểu rằng hai người không muốn gặp ông Hoàng và ngược lại. Nhưng Thanh Hằng lên tiếng:

– Chúng con quyết định chưa tổ chức đám cưới, chờ khi nào Ba về rồi sẽ tính sau, nên mẹ đừng suy nghĩ gì nữa…

– Một khi ý của mẹ đã quyết thì có nghĩa mẹ đã suy nghĩ rất kỹ. Mẹ và Ba sẽ ở căn nhà của ông bà nội để lại, hiện nay đang cho thuê và mẹ cũng đã báo cho họ rời đi. Trải qua bao sóng gió, các con lại được trở về bên nhau thì cố gắng mà giữ gìn hạnh phúc của mình. Tháng sau Thanh Tùng cưới lại vợ cũ, giá mà không xảy ra chuyện của Ba thì các con tổ chức luôn cho vui. Nhưng thôi mẹ cũng đồng ý dời ngày cưới lại chờ Ba con trở về…

Nói xong bà đứng dậy và bước vội về phòng. Bà đang ҳúc ᵭộпg và nước mắt cũng đã chực rơi. Nhưng đó không còn là những giọt nước mắt tủi hờn mà là những giọt lệ hạnh phúc…

Điện thoại tắt từ lâu rồi mà Hoàng Tùng vẫn còn ngồi lặng im tгêภ ghế sofa. Thời gian làm con rể nhà ông Tài tuy không dài nhưng cũng biết bao kỷ niệm. Nếu như Vũ Luân không trở về và anh không gặp lại mẹ con Hân, thì cuộc sống vẫn bình lặng trong sự yêu thương lẫn nhau. Nhưng ở đời có vay có trả, châu về hợp phố đã trở thành quy luật, thì cho dù có che đậy cỡ nào thì sự thật vẫn là sự thật mà thôi.

Thấy Hoàng Tùng nói chuyện với Bà Hảo xong thì trầm ngâm suy nghĩ, hai mắt còn đọng nước thì Bảo Hân lại gần ôm lấy vai anh quan tâm:

– Hỉ xả đi anh, đừng giận bác ấy nữa…

– Anh cũng chỉ thấy buồn một chút khi thấy ông ấy làm những việc không nên làm, nhưng bây giờ thì anh lại thấy lo, giọng nói yếu lắm lại đã từng tai biến. Liệu có chịu nổi những tháng ngày trong lao tù hay không?

– Bác ấy còn vợ chồng Thanh Hằng lo mà, dù sao anh cũng chỉ là con rể cũ. Nhiều khi sự quan tâm quá lại hiểu nhầm…

– Anh nghe nói Thanh Hằng không phải là con ruột của ông Tài mà là con riêng của bà Hảo. Chính vì thế ông ấy mới sợ vợ con bỏ ông ấy mà đi…

– Cầu mong bác ấy mạnh khỏe và nhanh trở về…

Như chợt nhớ ra điều gì, Bảo Hân nói tiếp:

– Hèn gì hôm em nghe anh Luân nói, vì chuyện của ông Tài mà hai người chưa thể làm đám cưới…

Đúng lúc đó, Điện thoại của Bảo Hân đổ chuông, nhìn màn hình nét mặt cô tươi hẳn lên, thấy vậy Hoàng Tùng thắc mắc:

– Ai gọi mà em vui thế? Đừng nói với anh là một anh nào nữa nhé…

Bảo Hân ôm bụng cười:

– Người này còn quan trọng hơn người yêu ấy chứ?

Cô chưa nói dứt câu thì Hoàng Tùng nhanh tay giật lấy điện thoại áp vào tai. Từ đầu dây bên kia tiếng bà Dung đang hỏi con dâu:

– Sao mẹ hỏi mà không nghe thấy con trả lời, hình như mẹ bị lãng tai rồi, nên con nói lớn tiếng một chút nhé…

Nghe tiếng của mẹ, Hoàng Tùng hiểu ra ý của vợ liền trả lời:

– Mẹ vừa nói gì ạ? Con nghe chưa rõ…

Tức thì bà Dung ngạc nhiên:

– Ủa, sao con lại cầm máy cửa con dâu? Bảo Hân đâu?

Bảo Hân đứng bên cạnh lên tiếng:

– Con nè mẹ, anh Tùng tưởng điện thoại của một anh nào đó nên giật lấy, mà con không kịp giữ luôn á…

– Cái thằng, gần cưới đến nơi rồi mà còn bày đặt ghen bóng ghen gió nữa chứ. Nhưng con yên tâm, mai mốt mẹ về phe con xem nó còn ЬắϮ пα̣t nữa được không?

Hoàng Tùng nghe nói như thế thì ôm bụng cười:

– Hai người thua là cái chắc. Hai cha con Hoàng Tùng, Hoàng Dũng thì bất khả chiến bại rồi. Hai người đầu hàng trước đi là vừa…

Đúng lúc đó, bà Ngà cùng bé Dũng đi ra, nghe thấy nói thế thì lên tiếng:

– Ai nói gì mà nhắc đến tên cháu tui thế?

Bảo Hân cười:

– Tụi con đùa thôi, mẹ Dung về phe để bênh con không cho ảnh ЬắϮ пα̣t, nhưng ảnh nói còn bé Dũng nên sẽ thắng…

Bất ngờ bà Ngà nói:

– Ủa, còn tui đây mà , chẳng nhẽ 4 người không thắng nổi 1 người hay sao?

Hoàng Tùng thắc mắc:

– Ba chứ sao lại Bốn? Hai cha con chấp hết…

– Hoàng Dũng theo phe nội ngoại và mẹ. Ba Tùng ra rìa…

Chợt nhớ điện thoại chưa tắt, Bảo Hân vội gọi cho mẹ Dung. Bà Dung cũng đang cười vui cùng với con, một lát sau bà nói tiếp:

– Mẹ nhớ bé Dũng quá, các con cho bé về thăm Nội đi, chở cả bà sui luôn…

– Ngày mai nha mẹ…

Cả nhà cùng cười, hai vợ chồng vẫn mải vui với con trai, mà không để ý bà Ngà lén giơ tay áo lên lau vội những giọt nước mắt đang chảy xuống. Những giọt nước mắt tủi hờn không còn nữa mà thay vào đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Chồng bà mất sớm để lại hai mẹ con côi cút dựa vào nhau mà sống. Cuộc sống của con gáι chính là ๓.ạ.ภ .ﻮ sống của bà, khi con gặp chuyện không hay, hôn nhân tan vỡ thì lòng bà như có hàng ngàn vạn lưỡi dao đâm vào đau đớn. Bà nhủ rằng mình phải bình tĩnh để làm chỗ dựa cho con để cùng nhau vượt qua. Giờ đây nhìn các con hạnh phúc mà lòng bà như trẻ lại…Bà đâu biết rằng ở đầu dây bên kia bà Dung cũng đang cùng tâm trạng. Ngày mai con sẽ đưa cháu cưng về bên bà, ngước nhìn ra ngoài trời đang hừng nắng, mà bà không để ý rằng những giọt nước mắt hạnh phúc cũng đã rơi ʇ⚡︎ự bao giờ…

HẾT