Yêu lại vợ cũ 23

Yêu lại vợ cũ 26
Yêu lại vợ cũ 25
Yêu lại vợ cũ 24
Yêu lại vợ cũ 23
Yêu lại vợ cũ 22
Yêu lại vợ cũ 21
Yêu lại vợ cũ 20
Yêu lại vợ cũ 19
Yêu lại vợ cũ 18
Yêu lại vợ cũ 17
Yêu lại vợ cũ 16
Yêu lại vợ cũ 15
Yêu lại vợ cũ 14
Yêu lại vợ cũ 13
Yêu lại vợ cũ 12
Yêu lại vợ cũ 11
Yêu lại vợ cũ 10
Yêu lại vợ cũ 9
Yêu lại vợ cũ 8
Yêu lại vợ cũ 7
Yêu lại vợ cũ 6
Yêu lại vợ cũ 5
Yêu lại vợ cũ 4
Yêu lại vợ cũ 3
Yêu lại vợ cũ 2
Yêu lại vợ cũ 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 23

Cổng mở sẵn nên Vũ Luân cứ thế cho xe vào sân, anh hơi chạnh lòng khi thấy khung cảnh nhà vắng lặng. Kể cũng đúng thôi bởi vui sao được khi ông Tài chủ nhà đang bị tạm giam. Nhìn quanh không thấy ai nên anh ý tứ ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Thanh Hằng rằng mình đã đến. Khoảng 5 phút sau thì không phải chỉ mình cô mà cả bé Khang cũng xuống. Gặp con trai mà không hiểu sao tιм Vũ Luân ᵭ.ậ..℘ thình thịch như trống trường, anh bỗng trở nên luống cuống. Thấy thế Thanh Hằng cầm chùm chìa khóa xe của anh để tгêภ bàn lắc lắc rồi nói với con:

– Bé Khang thích không?

Bé Khang nhìn thấy chùm chìa khóa thì không trả lời mà nhoài người ra với lấy chơi. Nhân cơ hội đấy cô đưa bé vào tay anh. Quá bất ngờ, Vũ Luân dơ tay ra đỡ mà khuôn mặt đã đỏ ửng như vừa làm điều gì có lỗi bị bắt quả tang.

Phải mấy phút sau anh lấy lại được bình tĩnh và cùng chơi với con. Cứ ngỡ con sẽ lại sợ mà khóc như lần đầu gặp nhưng không, Bé Khang cứ mải chơi mà không chú ý gì đến người đang bế mình. Còn Vũ Luân thì cứ lúng túng, ngay cả ôm con cũng thật nhẹ sợ con đau. Thanh Hằng lúc đi ra đã nhìn thấy tất cả và vô cùng ҳúc ᵭộпg. Cô lại gần định nói chuyện với anh nhưng Vũ Luân lắc đầu, anh sợ bé Khang nhìn thấy mẹ sẽ không cho anh bế nữa. Nhưng Thanh Hằng đang rất sốt ruột muốn biết tình hình sáng nay anh đến cơ quan điều tra làm những gì? Anh có gặp Ba Tài không?

Đúng lúc đó thì bà Hảo từ trong nhà đi ra đón bé vào ăn cháo, tiếng bà cất lên làm anh giật mình:

– Nào, bé yêu của Bà vào ăn cháo nhé…

Đang bế bé chợt nghe thấy tiếng của bà Hảo, anh vội quay lại thì ngạc nhiên vô cùng khi thấy bà ấy mặc chiếc áo xanh mà anh nhìn thấy lúc sáng. Vũ Luân chỉ kịp ơ…ơ rồi chưa kịp cất lời chào thì bà Hảo đã lên tiếng:

– Luân đến chơi đấy à cháu?

– Dạ…cháu chào Bác…

Sự lúng túng của anh khiến Thanh Hằng sinh nghi nên hỏi:

– Anh dạo này bị sao thế hả? Đến Ьệпh viện chụp пα̃σ bộ xem sao?

Định thanh minh nhưng anh nhận được cái nháy mắt từ bà Hảo nên trả lời:

– Ừ, hôm nào anh cũng phải đi kiểm tra nhưng chắc không sao, chỉ thỉnh thoảng cà lăm xíu thôi…

– Cà lăm nhiều vậy chứ còn xíu gì nữa…

Bà Hảo nghe hai người nói chuyện vậy thì ôm miệng cười rồi bế bé Khang đi vào. Còn lại hai người, Thanh Hằng vội hỏi những điều thắc mắc nhưng những câu trả lời của anh không làm cô thỏa mãn. Anh vò đầu bứt tai nói rằng mình chỉ có lên viết tường trình vào tờ khai xong rồi về chứ ngoài ra không biết thêm gì. Cô hỏi anh có gặp Ba không? Ba có gầy ốm không? Có nói gì không thì anh hoàn toàn không biết…

Bỗng điện thoại của Vũ Luân có tin nhắn, anh ngạc nhiên khi thấy đó là tin nhắn của mẹ Hảo. Tại sao anh đang ở đây nếu có gì thì mẹ nói luôn đi, cớ sao phải nhắn tin chứ? Rất có thể bà ấy không muốn cho Thanh Hằng biết. Chẳng nhẽ bà ấy tin anh hơn con gáι mình hay sao? nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai chữ: Cảm ơn…làm anh thêm căng thẳng. Chợt tiếng Thanh Hằng hỏi bên tai làm Vũ Luân giật mình:

– Tin nhắn của ai mà anh căng thẳng thế?

Vũ Luân thoáng lúng túng nhưng cũng trả lời:

– Nhân viên trong phòng nhắn anh về công ty có việc…

– Vậy anh về đi…

Không còn cách nào khác, anh đành miễn cưỡng đứng dậy ra về, mà cảm thấy hậm hực khi khó khăn lắm anh mới có cơ hội được gần con. Tất cả là do bà Hảo, nhưng thời gian này anh đang cố gắng lấy tình cảm cả nhà để may ra mới có cơ hội gần vợ con. Chính vì thế mà vẫn phải nở nụ cười mặc dù trong lòng không có gì là vui…

Bỗng bà Hảo bế bé Khang từ trong nhà đi ra đon đả:

– Ba Luân không chào cục cưng à?

Ba Luân! Bác ấy vừa gọi anh là Ba của con trai làm anh cảm động vội quay lại, tranh thủ lúc này, bà nói nhỏ vừa đủ nghe:

– Đến quán café X đầu đường chờ Bác…

– Lúc sáng Bác đến…

Anh chưa nói hết câu thì bà Hảo gật đầu. Mặc dù còn nhiều thắc mắc, nhưng nhìn ánh mắt hiền từ của bà Hảo, thì anh hiểu rằng bác ấy đang có nỗi khổ mà chưa nói ra được.

Đến quán café X, anh chọn một bàn phía trong khá kín đáo và ngồi chờ. Chỉ 30 phút sau thì bà Hảo xuất hiện, vẫn cái áo xanh lúc sáng mà bà chưa kịp thay. Anh cúi chào bà rồi lên tiếng:

– Bác uống sinh tố hay nước ép ạ?

– Cho Bác một ly café sữa nóng…

Vũ Luân ngạc nhiên:

– Bác đừng uống café lúc này, đêm mất ngủ đấy ạ…

– Con cứ làm theo lời bác đi, Bác đang rất cần tỉnh táo, nhất là trong lúc này…

Thấy anh im lặng chăm chú lắng nghe, Bà Hảo nói tiếp:

– Chắc con thắc mắc lắm phải không? đúng là lúc sáng Bác đến cơ quan điều tra để biết tình hình lấy lời khai của ông Tài…

– Dạ. Con không hiểu tại sao Bác phải làm vậy với Thanh Hằng chứ ạ?

– Chuyện dài lắm, rồi con sẽ hiểu…

– Thanh Hằng có vẻ giận Bác, cô ấy trách Bác có phần ᵭộc ác với ông Tài…

– Bác biết mà, chính vì vậy mà Bác chưa thể nói hết với nó được…khi mọi chuyện xong rồi thì con sẽ hiểu thôi. Cuộc đời Bác xem như đã hết, chỉ là trách nhiệm phải làm sáng tỏ lại tất cả mọi vấn đề. Bác chỉ có duy nhất một đứa con gáι, và tất cả mọi việc bác làm cũng đều vì con…

Hai người lại im lặng, lát sau Vũ Luân hỏi:

– Tình hình ông Tài xử thế nào rồi ạ? Mọi chuyện ông ấy làm đã có đủ nhân chứng vật chứng rồi thì truy tố thôi…

Bà Hảo buồn rầu trả lời:

– Ông ta sắp hết thời gian tạm giữ, khi ông ta trở về thì đồng nghĩa với việc Bác phải rời nhà ra đi. Cháu thử nghĩ xem với tính cách của ông ấy thì liệu Bác có còn sống nổi không?…

Vũ Luân ngạc nhiên:

– Sao thế ạ? Rõ ràng vụ ông ta thuê người tɾuγ sάϮ con thì cũng bắt được bọn chúng và cũng đã khai ra…

– Nhưng cơ sở gì khẳng định rằng ông ta thuê chúng nó? Chỉ qua lời khai của mấy tên Һγ siпh thì không thể kết Ϯộι ông ta được, ông ta nói rằng chuyện mâu thuẫn cá nhân giữa con và Һγ siпh thì đâu có liên quan đến ông ta chứ…

Tình hình có vẻ đi vào bế tắc, Vũ Luân lo lắng không chỉ cho anh và Thanh Hằng mà ngay cả bà Hảo cũng khó được yên nếu ông ta được thả ra. Anh hỏi tiếp:

– Còn băng ghi âm của ông Lục thì sao ạ? Đó cũng là một bằng chứng…

– Nhưng nhân chứng là ông Lục đã mất, chỉ còn cuộn băng ghi âm đã cũ không nghe rõ tiếng thì cũng không đủ cơ sở để kết Ϯộι ông ta…

– Trời ơi. Nếu ông Tài trở về thì không những Bác sẽ khổ với ông ấy mà con và Thanh Hằng cũng khó sống với nhau. Bây giờ phải thế nào đây?

Bà Hảo không trả lời mà đứng dậy ra về. Còn lại một mình, Vũ Luân không ngừng suy nghĩ và cảm thấy lo lắng về những gì mà bà Hảo vừa nói. Bây giờ anh cũng hoàn toàn bất lực mà không biết phải làm gì?

Lần này là lần thứ ba lấy lời khai, nhưng chỉ khác những lần trước là sự có mặt của bà Hảo. Ông Tài cười thật tươi tỏ vẻ đắc thắng khi bước vào phòng. Hai lần trước không đủ cơ sở để kết Ϯộι ông, lần này nếu cũng như vậy thì bắt buộc phải thả ông ra. Lúc đó ông sẽ thuê luật sư kiện những ai dám ʋu ҟҺốпg cho ông, làm ทɦụ☪ ông và nhất định phải đền bù xứng đáng…

Chợt ông giật bắn mình và vô cùng ngạc nhiên khi thấy bà Hảo vợ ông đang ngồi sẵn ở đó. Ông thốt lên:

– Bà…bà…sao lại đến đây?

Ngước khuôn mặt buồn đẫm nước mắt lên nhìn chồng, Bà cay đắng:

– Bây giờ mà ông còn hỏi tôi câu nói đó hay sao?

Miệng nói nhưng tay bà đẩy tờ giấy ra trước mặt ông, giọng đẫm nước mắt:

– Ông đọc rồi ký đi, tôi không ngờ bao năm qua sống bên người chồng giả dối, bây giờ nhất định tôi không nhân nhượng nữa, hãy buông tha cho tôi…

Đọc nội dung tờ giấy mà bà Hảo đưa, ông Tài ngạc nhiên:

– Ly hôn? Bà đang nghĩ gì thế hả? chuyện vợ chồng thì có gì về nhà nói chuyện…

– Không được, tôi không tin bất kỳ điều gì mà ông nói ra nữa. Cứ ngỡ ông là ân nhân đã cứu ๓.ạ.ภ .ﻮ tôi vào cái đêm đó, ai ngờ ông lại là chủ mưu hãm hại tôi…

Nghe vợ nhắc lại chuyện cũ, ông Tài tái mặt ngăn lại nhưng bà Hảo nhất định không chịu. Thấy vậy ông quay sang hai điều tra viên đang đứng kế bên đề nghị:

– Vợ tôi không ổn định tâm lý, các anh ra ngoài cho chúng tôi được nói chuyện riêng được không?

Bà Hảo nhìn hai người gật đầu, khi họ đi rồi thì ông Tài quay sang vợ định cầm tay nhưng bà Hảo đã vội rút tay lại:

– Bỏ ra, ông đã lừa dối tôi. Tại sao lại hành động hèn mạt thế chứ?

– Chuyện lâu rồi, Bà còn nhắc lại mà làm gì? bao năm qua biết mình có lỗi nên tôi đã đối xử tốt với bà và con gáι…

Bà Hảo mỉa mai:

– Con gáι? Thanh Hằng là con ông Lục chứ con gì của ông? Thật ทɦụ☪ nhã quá…

Đến lượt ông Tài ngạc nhiên:

– Bà vừa nói gì? tại sao lại nghe lời của thằng đã ૮.ɦ.ế.ƭ chứ? Tiếc rằng hắn không còn nữa chứ nếu không tôi đấm vỡ mồm hắn ra mới hả giận…

– Cũng chính vì ông ta không còn nên ông ta mới nói hết sự thật. Ông có biết cảm giác của tôi thế nào khi biết được sự thật không?

Miệng nói nhưng tay bà lấy tiếp ra một tờ giấy đưa cho ông Tài, cay đắng nói:

– Ông nhìn xem, còn chối nữa không? ông thử hình dung xem nếu con gáι Thanh Hằng biết được chuyện này thì nó sẽ nghĩ như thế nào?

Nhìn kết quả xét nghiệm huyết thống tгêภ tay mà ông Tài không tin ở mắt mình. Rõ ràng cái đêm hôm đó chỉ có mình ông quαп Һệ với bà Hảo, còn ông Lục và hai người nữa chỉ đứng ngoài canh gác. Khi tạt nước cho bà tỉnh dậy thì mấy người kia mới được vào, nhưng lúc đó ông trong vai nghĩa hiệp cứu bà Hảo ra ngoài. Vậy tại sao lại có chuyện này chứ?

Nhưng không để cho ông Tài kịp suy nghĩ, Bà Hảo tỏ ra tức giận:

– Ông cứng họng rồi đúng không? thật ทɦụ☪ nhã quá…

– Thanh Hằng là con gáι tôi, đêm hôm đó chỉ có mình tôi quαп Һệ với Bà, còn thằng Lục đứng ngoài canh gác với hai thằng kia. Vậy thì làm sao Thanh Hằng là con nó được chứ?

– Vậy tờ giấy này là thế nào? ông giải thích đi…

– Đây là giấy tờ giả, tại sao bà không tin tôi mà lại tin cái thằng đã ૮.ɦ.ế.ƭ chứ? Nếu cần thì còn hai người nữa làm chứng mà. Thằng Lục là thằng кнốикιếρ…

Tiếng ông Nam cất lên làm hai người giật mình:

– Vậy là ông đã khẳng định đêm hôm đó chỉ có một mình ông hϊếp da^ʍ bà Hảo, và ông cũng là chủ mưu…

Ông Tài ngỡ ngàng nhìn bà Hảo và biết mình đã trúng kế của côпg αп. Ông không thể tin rằng tại sao bà ấy lại có thể thông đồng với côпg αп để hại ông chứ. Nhưng tất cả đều đã muộn, lời ông đã nói ra thì không thể rút lại được nữa. Ngước đôi mắt ngỡ ngàng và oán hận nhìn vợ một lần nữa, rồi ông quay lưng rời đi về phòng tạm giam, để lại sau lưng tiếng khóc nức nở của bà Hảo…