Yêu lại vợ cũ 22
Tác giả: Nguyễn Hiền
CHƯƠNG 22
Chính ông Hoàng cũng lấy làm khó hiểu và đặt dấu hỏi, tại sao ông Lục lại có kết quả xét nghiệm ADN huyết thống cha con với cô gáι Thanh Huyền? nếu không có sự hỗ trợ của bà Hảo? chẳng nhẽ bà ấy lại thông đồng với kẻ đã hãm hϊếp mình để diệt ông Tài hay sao? Hay vẫn còn một lý do khác?
Bên cạnh, Vũ Luân vẫn đang thắc mắc tại sao ông Lục lại có tờ kết quả xét nghiệm huyết thống với Thanh Hằng? trong khi cô ấy chưa gặp ông ta lần nào, thậm chí không biết ông ta là ai? việc này có gì đó khó hiểu, nhưng ông ta hiện nay đã quα ᵭờι thì việc tìm câu trả lời là thật sự khó…
Chợt ông Hoàng hỏi con trai:
– Ngày sinh của cô gáι Hằng là ngày nào?
– Dạ. ngày 12 tháng 6…
– Ngày 12 thang 6…
Ông Hoàng nhẩm tính gì đó rồi miệng cứ nhắc đi nhắc lại ngày tháng năm sinh của Thanh Hằng làm Vũ Luân ngạc nhiên:
– Có gì không Ba? Sao Ba cứ nhắc đi nhắc lại ngày sinh của cô ấy vậy? Con thấy Ba khác lắm…
– Không có gì…
Ông Hoàng trả lời con trai nhưng chợt ông Hoàng tái mặt, khi nhớ đến cái đêm mà bà Hảo bị hϊếp, chính là ngày sinh nhật của ông 28 tháng 10. Như vậy sau cái đêm đó chỉ hơn 7 tháng sau thì bà ấy sinh con. Chỉ một việc đó thôi mà tại sao ông không biết chứ? Việc này liệu bà ấy có biết không? nhất định ông phải gặp bà ấy một lần để nhắc lại cho rõ…
Lấy điện thoại định rằng nhắn tin hẹn gặp bà Hảo, nhưng ông vô cùng ngạc nhiên bởi điện thoại không liên lạc được. Ông nói với con trai:
– Con xem điện thoại của Ba có sao không, mà ba gọi không được mà nhắn tin cũng không xong…
Mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, Vũ Luân trả lời:
– Ba gọi cho ai mà không được? Ba thử gọi cho con xem sao?
Tiếng chuông reo ở điện thoại của Vũ Luân, cũng là câu trả lời cho ông Hoàng tại sao lại không gọi được cho bà Hảo. Như vậy máy của ông đã bị chặn, tại sao bà ấy lại chặn ông trong lúc này chứ? Hay bà ấy cũng đã đoán ra rằng thế nào ông cũng sẽ gặp bà khi biết tất cả mọi chuyện xảy ra? Tại sao bà ấy lại cứ chịu đựng và giải quyết một mình mà không nói với ông? Ông nhìn con trai định nhờ qua con nói với bà ấy, nhưng ông nghĩ rằng một khi bà ấy đã không muốn nói chuyện với ông, thì cho dù có gặp trực tiếp cũng không được chứ huống gì chỉ là một lời nhắn…
– Ba đưa điện thoại con kiểm tra xem sao? Ba vẫn gọi được cho con đấy thôi…
Ông Hoàng ấp úng:
– Ờ…không sao, Ba nhắn tin được rồi…
Một thoáng ngạc nhiên nhưng Vũ Luân cũng không muốn Ba phải khó xử, điều anh thắc mắc là tại sao ba lại hỏi anh ngày sinh của Hằng rồi từ đó thái độ rất khó hiểu. Phải chăng trong chuyện này Ba đã biết được điều gì nhưng không tiện nói với anh. Là bậc con cháu anh cũng không được phép tham gia vào những chuyện của cha mẹ. Anh bỗng mỉm cười bởi đúng là quả đất xoay tròn, không hiểu sao anh lại yêu đúng con gáι của người yêu Ba chứ? Các cụ ngày xưa cũng yêu nhau không kém gì lũ trẻ bây giờ, và có khi còn nồng nhiệt hơn nữa kìa…
Tiếng chuông điện thoại kêu làm cắt đứt dòng suy nghĩ, nhìn màn hình anh giật mình bởi đầu dây bên kia là người của cơ quan điều tra, anh vội nghe máy:
– Alo, Vũ Luân tôi nghe ạ…
– Tôi là Vinh, thuộc đội cα̉пh sάϮ điều tra…
– Tôi biết rồi vì có lưu số điện thoại của anh…
– Tôi đến công ty gặp anh nhưng bảo vệ nói anh đã ra ngoài nên gọi cho anh…
– Vâng, tôi có việc nên hiện nay đang ở ngoài. Anh cần gặp tôi có gì không?
– Mời anh 8 giờ sáng mai có mặt ở cơ quan điều tra, gặp đồng chí Dũng…
– Cảm ơn anh, sáng mai tôi sẽ có mặt đúng giờ…
Lắng nghe cuộc điện thoại của con trai, ông Hoàng ngạc nhiên tại sao côпg αп lại gọi con một lần nữa, nội dung cuộc nói chuyện chỉ nói mời lên làm việc chứ không nói làm việc gì, ông tỏ ra lo lắng:
– Vậy có sao không con?
Vũ Luân cười để Ba yên tâm:
– Con là người bị hại chứ có phải Ϯộι phạm đâu Ba…
– Ba có nghe con nói rồi nhưng con đã trình bày hết rồi, giờ còn gọi làm gì nữa chứ?
– Lần này con nghĩ họ đã bắt ông Tài nên có thể lời khai của ông ta sao đó. Con cũng chỉ đoán vậy thôi, ngày mai con đến rồi sẽ biết…thôi Ba đi nghỉ và đừng suy nghĩ gì nữa nhé…
Ông Hoàng gật đầu rồi đứng dậy đi lên phòng. Vũ Luân cũng chuẩn bị ra xe để đến công ty, mấy ngày nay công việc cứ rối hết cả lên, chuyện này chưa giải quyết xong thì lại đến chuyện khác. Chợt nhớ đến việc Thanh Hằng có nói sẽ xét nghiệm huyết thống với ông Tài nên anh điện cho cô, tiếng Alo ở đầu dây bên kia có vẻ mệt mỏi làm anh lo lắng:
– Alo, anh gọi có chuyện gì không?
– Em Ьệпh đúng không Hằng?
– Không sao…
– Em đừng lạnh nhạt với anh như vậy được không? Em cho anh cơ hội để quan tâm hai mẹ con…
– Mẹ con em vẫn sống bình thường đâu cần phải ai quan tâm. Em thật sự mệt mỏi từ khi quen anh. Chuyện này chưa giải quyết xong thì lại đến chuyện khác. Tự nhiên ở đâu lại có thêm một người cha? Chắc em muốn điên quá…
– Thật tình không ngờ mình lại vướng vào cái ʋòпg luẩn quẩn của bậc cha mẹ. Vậy mới thấy thương mẹ Hảo và Ba Hoàng quá. Nếu chuyện này không xảy ra thì tất cả mọi chuyện đều chôn vùi vào quá khứ…Em cũng đừng quá căng thẳng, từ từ rồi mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ thôi…
– Anh nói nghe mà đơn giản quá, làm sao không căng thẳng cho nổi khi mọi chuyện bị đảo lộn hoàn toàn. Tại sao mọi chuyện xảy ra trong cái nhà này mà em không biết gì cả. Nếu không yêu Ba thì mẹ có thể ly hôn, nếu biết Ba là người hϊếp da^ʍ mình thì tại sao không báo côпg αп bắt ông ta, mà lại chịu đựng sống với ông ta đến tận bây giờ. Em thấy mẹ khó hiểu và tàn nhẫn quá…Bây giờ lại ʇ⚡︎ự nhiên mọc lên một người cha dưới nấm mồ chỉ vì một tờ giấy xét nghiệm huyết thống? Em không quen không biết, vậy ai là người hợp tác với ông ta? Không lẽ người đó cũng là mẹ?
Thanh Hằng uất ức nói một thôi một hồi, Vũ Luân vẫn cố gắng lắng nghe bởi đó cũng chính là suy nghĩ và thắc mắc của anh. Nhưng trong hoàn cảnh này anh không thể nói gì hơn ngoài động viên cô hãy kiên trì và thương mẹ nhiều hơn. Anh nghĩ tất cả mọi chuyện mẹ làm cũng là vì con gáι mà thôi. Chờ cho cô trút hết nỗi bực dọc trong người, anh lên tiếng:
– Những điều em nói là hoàn toàn đúng, nhưng vì một khi mẹ chưa nói ra thì chúng ta chưa có thể khẳng định được. Giờ anh sang đón em đi cafe cho thoải mái nhé, anh vẫn nhớ quán cũ…
– Giờ em không đi được, sáng mai thì có thể, trước giờ đi làm…
– Sáng mai anh phải đến cơ quan điều tra rồi. Hay tối mai?
– Anh đến cơ quan điều tra mà làm gì? Chuyện này liên quan gì đến anh chứ?
Vũ Luân im lặng, anh cân nhắc có nên nói cho Thanh Hằng biết chuyện ông Tài thuê người tɾuγ sάϮ anh không? Như vậy có thể hiểu rằng Hoàng Tùng đã không hề nói cho cô biết. Nhưng trong lúc này nếu dồn thêm những chuyện rắc rối nữa thì liệu cô ấy có chịu đựng nổi không? Rồi anh chợt nghĩ cô ấy đang hận mẹ, biết đâu khi biết sự thật về ông Tài cũng giúp cô ấy phần nào nhận ra bản chất của vấn đề. Thấy Vũ Luân không trả lời, Thanh Hằng lên tiếng:
– Tại sao anh không trả lời? Tại sao mọi người lại giấu em? Vậy em là gì chứ?
– Chuyện dài lắm, nói qua điện thoại không tiện, thời gian vừa qua xảy ra quá nhiều chuyện nên anh và Hoàng Tùng đều chưa nói với em…
– Hoàng Tùng. Chuyện này lại liên quan đến Hoàng Tùng là sao? Em muốn điên quá…
– Em bình tĩnh, chính anh Tùng đã cứu anh. Giờ anh ghé chở em ra ngoài nha…
– Được rồi…
Chỉ nghe được hai từ đó mà Vũ Luân mừng như mở cờ trong bụng, anh rối rít:
– Anh cảm ơn em…
– Cảm ơn vì chuyện gì?
– Cảm ơn vì em đã nhận lời đi với anh…
– Đi với anh là để nghe anh kể chuyện chứ không phải hẹn hò đâu nha…
– Thì ngày xưa, hồi muốn làm quen với em, anh cũng phải từ những câu chuyện gây tò mò thì em mới gật đầu đó thôi…
– Hồi trước khác, giờ khác…
Anh chỉ cười rồi trả lời:
– Cha con anh sẽ cố gắng, chẳng nhẽ hai người đàn ông mà không thắng nổi một người phụ nữ hay sao?
Thanh Hằng cảm động, anh vẫn thế, vẫn quan tâm nhường nhịn, anh thường cười bảo cô là nóc nhà nên phải giữ, nếu không muốn ra đường ngủ. Giờ đây khi cô đang gặp chuyện rắc rối thì anh cũng luôn kề bên. Vậy sao cô có thể làm ngơ khi Ba đã làm những chuyện không đúng với anh ấy chứ?
Giấy mời hẹn 8 giờ nhưng Vũ Luân đến sớm, anh ghé quán cafe đối diện ngồi chờ. Bỗng anh giật mình khi nhìn thấy bà Hảo từ tгêภ xe taxi đi vào. Vũ Luân định cất tiếng gọi nhưng khi anh đứng dậy thì bà Hảo đã khuất vào trong. Như vậy cơ quan cα̉пh sάϮ điều tra không chỉ mời một mình anh mà cả bà Hảo nữa. Rõ ràng mọi chuyện đều liên quan đến ông Tài. Có một điều làm anh khó nghĩ, bởi hôm qua anh chứng kiến Thanh Hằng vừa nói vừa rớm nước mắt khi nhắc đến ông Tài. Sự thật chưa biết thế nào nhưng có một điều làm cô day dứt đó là tình cha con, dù sao ông ấy cũng đối với mẹ con cô quá tốt, và đặc biệt là con gáι, ông cưng chiều hết mực. Ngay cả khi cô quen và yêu Vũ Luân thì ông cũng hoàn toàn ủng hộ. Nhưng khi anh xin phép cho Ba mình đến thưa chuyện, chỉ khi ông hỏi và biết về gia đình thì cô thấy Ba sa sầm nét mặt, và mọi chuyện cũng bắt đầu xảy ra từ đó…
Mải suy nghĩ nên anh quên luôn đã đến giờ làm việc. Mãi khi có cuộc gọi của anh Vinh thì anh mới giật mình hốt hoảng đi vào.
Vũ Luân cố gắng quan sát xem có thấy bà Hảo hay ông Tài không? nhưng hình như vì anh vào trễ nên các phòng đều đã đóng cửa. Nói chung buổi làm việc cũng giống như lần trước và anh chỉ viết lại lời khai rồi ra về. Nhìn đồng chí Dũng, anh muốn hỏi thăm xem bà Hảo đã xong chưa? Nhưng anh chợt nhớ cho dù có hỏi thì cũng không ai trả lời. Không còn cách nào khác, anh đành quay lại quán cafe và ngồi chờ…
Rõ ràng chính mắt anh nhìn thấy bà Hảo từ cổng đi vào, nhưng không hiểu sao anh chờ cả tiếng đồng hồ vẫn không thấy bác ấy trở ra. Trời đã về trưa vừa nóng vừa đói, anh đứng dậy định ra về thì có cuộc điện thoại của Thanh Hằng gọi tới, không chờ cô hỏi, anh lên tiếng:
– Mẹ về chưa?
– Anh sao vậy? Mẹ đang ở nhà mà…tình hình anh đến đó làm việc sao rồi?
– Ơ sao vậy nhỉ? Rõ ràng anh nhìn thấy mẹ đi vào cơ quan điều tra mà. Anh vẫn đang chờ ở quán cafe đối diện nè…
Tiếng Thanh Hằng có vẻ bực mình:
– Thôi đừng ngủ mơ giữa ban ngày nữa cha nội, mẹ đang ở nhà mà anh nói gì vậy?
Vũ Luân vẫn còn nửa tin nửa ngờ thì tiếng bà Hảo hỏi trong máy:
– Ai vậy con?
Thanh Hằng trả lời:
– Anh Luân đó mẹ, ảnh nói nhìn thấy mẹ đến cơ quan điều tra, con nói không phải vì mẹ đang ở nhà mà ảnh cứ cãi…
– Chắc nó nhìn thấy ai giống mẹ cũng nên, người giống người là bình thường mà…
Nghe tiếng bà Hảo trong máy, Vũ Luân nói với Thanh Hằng:
– Chắc anh nhìn nhầm, giờ anh về và kể cho em nghe…
Suốt chặng đường trở về nhà, anh không khỏi suy nghĩ, rõ ràng anh nhìn thấy bà Hảo mặc cái áo màu xanh vừa xuống xe taxi và đi vào. Khoảng cách chỉ mười mấy mét mà chẳng nhẽ anh lại nhìn nhầm hay sao? Vấn đề là tại sao bác ấy phải như vậy chứ? Đó phải chăng là một kế hoạch phục vụ cho một kế hoạch nào đó hay là một nỗi khổ tâm mà không nói ra được?