Yêu lại vợ cũ 2

Yêu lại vợ cũ 26
Yêu lại vợ cũ 25
Yêu lại vợ cũ 24
Yêu lại vợ cũ 23
Yêu lại vợ cũ 22
Yêu lại vợ cũ 21
Yêu lại vợ cũ 20
Yêu lại vợ cũ 19
Yêu lại vợ cũ 18
Yêu lại vợ cũ 17
Yêu lại vợ cũ 16
Yêu lại vợ cũ 15
Yêu lại vợ cũ 14
Yêu lại vợ cũ 13
Yêu lại vợ cũ 12
Yêu lại vợ cũ 11
Yêu lại vợ cũ 10
Yêu lại vợ cũ 9
Yêu lại vợ cũ 8
Yêu lại vợ cũ 7
Yêu lại vợ cũ 6
Yêu lại vợ cũ 5
Yêu lại vợ cũ 4
Yêu lại vợ cũ 3
Yêu lại vợ cũ 2
Yêu lại vợ cũ 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

Suốt đêm anh không thể nào ngủ được, ngày mai chỉ còn cách lấy cớ muốn xin cho con của bạn mình vào học trong trường thì may ra mới gặp được cô giáo, nhưng mục đích chính của anh là làm sao tiếp cận bé Hoàng Dũng mà không bị nghi ngờ. Anh nghĩ tới không được mà lui cũng không xong. Nếu không khéo léo thì mọi chuyện vỡ lở ra hết, nhất là Bảo Hân, nếu cô ấy biết anh đang đi tìm con thì rất có thể cô sẽ cho bé chuyển trường. Nhưng với ai chứ cô ấy thì anh lại không nghĩ thế, nếu hận anh thì cô đã không cho con mang họ Hoàng của cha, và cô vẫn nói cho con biết Ba tên là Tùng. Việc hai vợ chồng ly hôn anh cũng có lỗi, thật tình cả hai vừa mới ra trường nên chẳng khác gì là những cô cậu sinh viên vô tư hồn nhiên, và trong đầu họ nghĩ rằng hôn nhân chỉ toàn màu hồng. Nhưng rồi sau khi về chung sống, nhất là sống chung với cha mẹ sẽ rất dễ xảy ra mâu thuẫn, cùng với việc hàng ngày phải lo cơm áo gạo tiền đã hoàn toàn thay đổi tư duy của mỗi người và yêu cầu phải thích ứng, Trong khi tính Bảo Hân trẻ con và có phần ương bướng, nhiều khi nói mà không suy nghĩ nên rất dễ hiểu lầm. Còn anh cũng không chín chắn nghĩ suy để lựa lời khuyên vợ, ai chứ với cô chỉ cần nịnh vài câu là lại đâu vào đấy…Vậy mà anh cũng không làm được, để rồi một mối tình đẹp như trong truyện tiểu thuyết đành phải tan vỡ…

Sau khi gửi con cho nhà ngoại rồi đưa vợ đến công ty, anh vừa ra khỏi phòng thì Thanh Hằng vợ anh hỏi:

– Anh đi đâu vậy?

– Anh đi gặp người bạn…

– Bạn nào? Anh chở em đi luôn…

– Em không làm việc à? Anh đi một chút rồi về…

– Em làm xong rồi, cũng muốn ra gặp bạn của anh một chút không được hay sao?

Tình huống bất ngờ, chắc mấy ngày nay thấy anh thường ngồi thẫn thờ hàng giờ trước máy tính nên cô ấy sinh nghi. Bây giờ phải làm sao đây? Nhưng nếu lần này mà không chứng minh được việc ra ngoài vì công việc thì sẽ khó sống với nàng. Chợt nhớ đến người bạn tên Huấn mới chuyển từ quê lên, anh liền gọi cho cậu Huấn:

– Alo, ông đến chưa? Tình hình hôm nay có bà xã đi cùng nên không nhậu nữa, ông chờ tôi ở quán cafe X rồi vợ chồng tôi đến…

Anh nói một thôi một hồi rồi tắt máy, Ϯộι nghiệp cậu Huấn ở đầu dây bên kia không hiểu hôm nay anh Tùng bị làm sao mà lại gọi cho mình nói toàn gì đâu, nói xong rồi tắt máy mà không cho người ta trả lời chứ. Anh định gọi lại nhưng chợt nhớ Hoàng Tùng có nói đến tên bà xã đi cùng nên anh không gọi nữa, thôi để lúc nào gặp nhau rồi hỏi cho rõ ràng đầu đuôi…

Thanh Hằng nghe chồng nói với bạn như thế thì cô không đi nữa mà quay vào bàn làm việc. Thấy vậy Hoàng Tùng lại cố ý gọi cô:

– Đi thôi em ơi, một lát rồi về…

Cô vừa đi vừa trả lời:

– Thôi em không đi nữa đâu, nghe chuyện của mấy ông chán lắm…

Hoàng Tùng cười:

– Mấy thằng đực rựa tụi anh thì chỉ vậy thôi, tên Huấn này mới chuyển nhà lên đây nên còn ngố lắm…Thôi anh đi một lát rồi về…

Miệng nói nhưng chân anh đã ra đến cửa phòng, Thanh Hằng nhìn theo mỉm cười. Mấy ngày nay không hiểu anh giấu cô chuyện gì mà cứ thẫn thờ hàng giờ bên bàn làm việc. Nghĩ chồng đang gặp khó khăn về một kế hoạch nào đấy nên cô rất muốn hỏi. Nhưng cô lại thôi và cho rằng mình hay suy diễn linh ϮιпҺ. Nhưng liên tục mấy ngày cứ đến công ty làm việc là anh lại có việc ra ngoài, lúc thì đi gặp đối tác, lúc thì công nọ việc kia. Cô rất muốn biết sự thật nhưng nhiều khi tính tò mò của phụ nữ lại làm người đàn ông khó chịu, giống như mình bị kiểm soát. Chính vì nghĩ như thế nên cô lại thôi…

Vì không được nói ra thắc mắc của mình nên hôm nay cô mới nói như thế để thử chồng, thì ra anh ra ngoài gặp bạn mà thôi. Người ta nói phụ nữ có giác quan thứ 6 quả không sai, hơi một tý là nghi ngờ rồi suy diễn ra đủ thứ chuyện. Anh đi rồi mà cô vẫn còn ngồi cười một mình nhưng lòng ngập tràn hạnh phúc…

Mang tiếng lấy Hoàng Tùng đã có một đời vợ, nhưng may mà anh chưa có con nên cũng không ràng buộc gì. Từ ngày ly hôn vợ, anh như người mất hồn và ʇ⚡︎ự thu mình lại, ít cười, ít nói nên cũng ít giao tiếp. Thời gian anh sống như vậy hai năm thì anh chuyển sang chi nhánh của tập đoàn nơi Ba cô làm giám đốc. Không hiểu Ba mê chàng kỹ sư như thế nào mà về nhà nhất định bắt con gáι phải lấy anh, lúc đó cô đã có người yêu là Vũ Luân nên nhất quyết phản đối. Cô cho rằng bây giờ là thời nào rồi mà cha mẹ còn ép duyên con. Thế rồi một sự việc xảy ra mà đến bây giờ chính Hoàng Tùng cũng không biết. Đó là sự xuất hiện của bé Hoàng Khang, khi phát hiện mình trễ kinh thì cô hẹn gặp Vũ Luân để báo tin, nhưng không có cách nào liên lạc được.

Sáng chủ nhật hôm đó, cô thật bất ngờ khi thấy Hoàng Tùng đến nhà chơi. Anh đẹp trai phong độ và mọi cư xử rất tế nhị. Thì ra Ba cô hẹn anh nay đến nhà ăn cơm, tiện thể cùng bàn công việc nên anh nhận lời.

Đang ăn cơm vui vẻ, bỗng Ba cô nói làm cả nhà ngạc nhiên:

– Cậu Tùng sau khi ly hôn thì đã quen ai chưa?

Anh cười thật hiền:

– Dạ, cháu còn trẻ nên từ từ ạ, cháu đang định học thạc sỹ trong lúc chưa vướng bận gia đình…

– Học thời gia bao lâu?

– Dạ, hai năm…

– Hai năm, lấy vợ thì cứ lấy, học vẫn học có sao đâu, đàn ông mà lo gì, chỉ Ϯộι mấy bà phụ nữ phải kiêm chức năng làm mẹ nên cũng phần nào hạn chế thôi…

Ba cô bỗng nhiên nói như vậy rồi im lặng, một lúc sau ông lại nói:

– Bác có một đứa con gáι là em Hằng, giá như cháu làm con rể thì tốt quá, lấy nhau rồi cứ việc đi học, mai mốt có con thì cứ mang sang đây cho bà ngoại trông…Anh chị sướиɠ nhất rồi còn gì?

Câu nói như khẳng định làm ai cũng bối rối, Thanh Hằng thì cứ cúi đầu im lặng, mãi sau cô lên tiếng:

– Ba này, ʇ⚡︎ự nhiên đang ăn mà nói toàn gì đâu không à…

– Ba nói không đúng hay sao? Vậy ý cháu thế nào?

Hoàng Tùng đỏ mặt ngồi im, lát sau anh nói:

– Em Hằng là con gáι, còn cháu thì…

Anh nói đến đó thì bỏ lửng không nói nữa, ông Tài xua tay:

– Biết rồi, thời xưa chứ bây giờ hết sức bình thường. Duyệt, duyệt hết…

Thế rồi không hiểu sao Ba cô đến nhà anh chơi và thăm sức khỏe của bà, ông cứ một bà sui, hai bà sui. Thấy giám đốc của con đến nhà thăm mình lại muốn kết tình sui gia thì bà mừng lắm. Từ ngày vợ chồng con trai ly hôn thì Hoàng Tùng ít nói, sống lặng lẽ trong nhà, và không trò chuyện hay nói cười mỗi khi đi làm về làm bà lo lắng và ân hận. Rồi cũng nhiều lần mai mối với con gáι của những bà bạn nhưng con trai bà đều khéo léo lẩn tránh. Nhưng đằng này lại là giám đốc thì biết đâu lại nên duyên thì sao…

Cũng không như những lần trước mỗi khi bà nhắc đến chuyện vợ con, nhưng lần này thì khác, vừa thấy con trai đi làm về, bà bèn lên tiếng:

– Hôm nay ông Tài giám đốc công ty con đến thăm mẹ…

Miệng nói nhưng bà theo dõi nét mặt con trai xem như thế nào. Nhưng lần này anh hơi khựng lại một lát rồi trả lời:

– Dạ, con biết rồi…

Bà thầm nghĩ chắc ông ấy đã nói với con trai rồi nên tấп côпg tiếp:

– Ông ấy còn gọi mẹ là bà Sui…

– Dạ, con biết rồi…

– Vậy là sao hả? Cái gì cũng biết rồi…

Hoàng Tùng cười:

– Thì những điều mẹ vừa nói thì Sếp Tài cũng đã nói với con…

– Nhưng mẹ muốn biết ý con làm sao nè…

Anh im lặng. Thật tình với Thanh Hằng thì anh cũng không chê gì cả, cô ấy vừa xinh đep, lại tài giỏi. Nhưng không hiểu sao trong tιм anh vẫn còn hình bóng của Bảo Hân. Anh sống hơi trầm tính, nên khi ở bên cô ấy giống như luật bù trừ vậy. Chính vì vậy mà anh khó mở lòng với bất kỳ cô gáι nào. Anh muốn được gặp cô dù chỉ một lần, chỉ để nói ra hết những giận hờn, oán trách. Nhưng không hiểu sao kể từ ngày đó là cô hoàn toàn mất tích. Ngay cả nhà Ba mẹ cũng bán nhà đi nơi khác, hỏi hàng xóm thì ai cũng lắc đầu.

Vậy rồi trước sức ép từ hai gia đình, lễ cưới được tổ chức sau đó một tháng. Hoàng Tùng thấy rằng mình không nên sống ảo tưởng nữa, ly hôn là hết, và có khi bây giờ cô ấy cũng đã lấy chồng rồi. Vậy thì anh còn chờ đợi làm gì chứ…

Đúng 8 giờ, anh có mặt ở cổng trường mầm non, nơi mà bé Hoàng Dũng đang học. Sau khi được sự giúp đỡ của bảo vệ, theo hướng tay chỉ thì anh đi về hướng dãy nhà Ban giám hiệu. Anh đã quyết nếu hiệu trưởng có hỏi anh là ai thì anh đưa giấy tờ tùy thân và nói mình là Ba bé Hoàng Dũng, mới đi làm ăn xa về nên muốn vào trường gặp con. Đúng như anh dự đoán, khi anh vừa bước vào thì một cô giáo trẻ cũng từ trong bước ra, khi gặp anh thì cô cứ nhìn ngờ ngợ rồi nói:

– Anh là thế nào với bé Dũng, giống quá…

Thật may quá, anh gặp đúng cô giáo của con mình. Cẩn thận lấy giấy tờ tùy thân đưa cho hiệu trưởng, anh nói:

– Dạ, tôi là Hoàng Tùng, Ba của bé Hoàng Dũng…

Cô giáo cười:

– Bé Dũng hay nhắc đến Ba, hễ có bạn nào trong lớp trêu ghẹo là lại nói về méc Ba…

Thấy anh im lặng, có vẻ ҳúc ᵭộпg, cô giáo hỏi tiếp:

– Anh có muốn xuống thăm lớp không? Có muốn gặp con không?

Nghe cô Nga nói vậy, hiệu trưởng nói:

– Anh thông cảm vì tình trạng ๒.ắ.t ς-.ó.ς trẻ em rất nhiều, nên chúng tôi muốn điện báo cho mẹ cháu biết, nếu như anh muốn gặp cháu…

– Dạ thôi, tôi muốn sự bất ngờ cho cô ấy nên không cần đâu ạ. Chỉ cần cho tôi đứng nhìn từ cửa vào là được rồi…

Sở dĩ hiệu trưởng nói như vậy bởi cô còn nhớ hoàn cảnh của từng bé, mà nhất là những bé có cha mẹ ly hôn. Nếu không lầm thì mẹ và Ba bé Dũng đã ly hôn được mấy năm rồi. Cô không nói người đàn ông này có ý định ๒.ắ.t ς-.ó.ς, nhưng quy định bắt buộc phải chấp hành. Còn bây giờ anh ta chỉ yêu cầu được đứng ngoài nhìn vào thì hết sức đơn giản nên gật đầu đồng ý…

Hoàng Tùng theo cô giáo bé Dũng đi về lớp. Mặc dù đã gặp con một lần nhưng lúc đó vào buổi tối, trời lại có mưa mà bé Dũng gục đầu tгêภ vai mẹ ngủ nên anh không nhìn thấy mặt. Bây giờ anh chứng kiến con đang trước mặt anh bằng da bằng ϮhịϮ bỗng cảm xúc vô cùng khó tả. Chỉ vào lớp có vẽ các bức tranh rất đẹp, cô Nga nói:

– Giờ em vào lớp, sẽ đi đến gần con để anh dễ nhận ra. Anh cố gắng đừng cho các con nhìn thấy nhé…

Lấy từ trong túi ra một cái ly nhựa màu xanh rất đẹp, anh nói với cô giáo:

– Nhờ cô giáo rót nước vào cái ly này đưa cho bé Dũng uống, xong rồi cô cho tôi xin lại cái ly được không?

– Để làm gì ạ? Có phải anh muốn xét nghiệm ADN?

Hoàng Tùng ҳúc ᵭộпg nói:

– Xin cô giúp đỡ để tôi hợp pháp được chăm sóc con. Còn gì đau khổ hơn khi có đứa con tгêภ đời này mà người cha vô tâm không biết gì?

Cô Nga im lặng, Nếu bây giờ cô làm theo ý anh ta thì có vi phạm gì không? Nhưng nghe anh ta nói mà thấy Ϯộι quá. Nhưng không biết cái ly này có tẩm ướp gì không? Cô sợ lắm, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì không những cô bị đuổi việc mà còn dính đến pháp luật nữa…