Thế thân – Chương 96
Tác giả : Hà Phong
“Được lắm! Bằng chứng đã có trong tay ta rồi. Lão già đó đã đến lúc phải chịu quả báo cho những việc đã làm trước đó”
Ông Bảo cười cầm tập tài liệu trong tay cười cười khanh khách rất hả hê. 30 năm trước, chính tay vợ ông đã tuồn những thông tin này của chồng mình cho ông Nhân. Bà ta si mê ông Nhân một cách cuồng dại. Ông Nhân nhờ những tài liệu này mà liên tiếp tung những sản phẩm của mình trước thời điểm sản phẩm của đối thủ phát hành. Những sản phẩm của bên ông Bảo sau khi tung ra thị trường đều bị kiện “ăn cắp” bản quyền của Hoàng Phát. Ông Bảo vì thế mà điêu đứng và tuyên bố phá sản.
Giờ đây đã có những bằng chứng này trong tay. Ông Nhân coi như xong rồi. Một cuộc chiến khốc liệt sẽ diễn ra nay mai. Ông Bảo khoái trí tưởng tượng cảnh ông Nhân thất bại qùγ rạp dưới chân ông ta. 30 mươi năm rồi, ông ta mơ ước cái ngày đó để rửa mối hận ta cửa nát nhà của mình.
“Bố! Chuyện của mẹ…”
Tiếng Hồng Diễm cắt ngang dòng suy nghĩ của ông ta. Gương mặt đang vui vẻ bỗng tối sầm lại, giận dữ.
“Đừng nhắc tới bà ta. Chính mụ đàn bà đó đã khiến chúng ta ra nông nổi này. Bà ta bị tình yêu che mù mắt rồi, đã phản bội chúng ta rồi. Bà ta không xứng để được con gọi là mẹ”
Ông Bảo to tiếng làm Hồng Diễm có phần bất ngờ. Ông ta chưa từng làm thế từ khi gặp lại cô ta. Thế nhưng khi nhắc tới mẹ thì ông ta lại nổi ҟҺùпg nổi điên lên. Chắc hẳn bà ấy đã gây lên lỗi lầm lớn không thể tha thứ được. Nhưng sâu thẳm trong lòng cô ta vẫn muốn gọi một tiếng mẹ. Cô ta còn không biết mặt mũi mẹ mình ra sao. Hình dung nó như thế nào.
Hồng Diễm cúi đầu xuống, đoán được bố mình không vui nên không dám nhắc đến nữa. Ông Bảo thấy vậy liền nói:
“Xin lỗi con! Bố không nên lớn tiếng với con như vậy”
“Không sao! Con mới không nên nhắc đến những chuyện làm cho bố bực mình như vậy”
“Tất cả là tại bọn họ. Nếu không vì ông ta và Hoàng Phát, bà ta đã không bán đứng ta như vậy. Ta nhất định phải cho từng người, từng người trong gia đình hắn nếm hết những vị đau đớn mà chúng ta đã phải chịu”
Ông Bảo nghiến răng kèn kẹt, mắt hằn lên những tia lửa đỏ căm thù.
“Con sẽ giúp bố đòi lại món nợ này. Nhất định sẽ khiến bọn chúng sống không bằng ૮.ɦ.ế.ƭ”
Hồng Diễm cũng đế thêm vào. Cả hai người họ đang dồn nén những sự ċăm hận trong lòng. Không khí bao quanh họ chỉ là một mùi khé đặc của sự sôi sục trả thù, hừng hực và ngột ngạt.
***
“Hoàng Sơn!”
Đức Tùng hét lên kinh hãi khi thấy Hoàng Sơn đang nằm tгêภ một vũng ɱ.á.-ύ. Một bàn tay nữa đã đã bị cắt đứt lìa.
“Hoàng Sơn! Cậu tỉnh lại đi!”
Đức Tùng nâng Hoàng Sơn tгêภ đùi mình, lay gọi.
“Cậu không được ૮.ɦ.ế.ƭ! Hoàng Sơn! Cậu nhất định không được ૮.ɦ.ế.ƭ. Cậu mở mắt ra nhìn tôi đây này”
Đức Tùng liên tục lay gọi Hoàng Sơn. Một lúc sau cậu ta mới mở mắt ra nhìn bạn mình.
“Sao… Sao cậu… Lại đến được… đây?”
“Được rồi! Cậu tỉnh là được rồi. Tôi sẽ đem cậu đến Ьệпh viện ngay lập tức”
“Không cần! Tôi chịu được. Đừng đưa đến Ьệпh viện sẽ không hay cho tôi”
“Được! Vậy tôi sẽ mang cậu về nhà. Mau đi khỏi nơi đây thôi”
Đức Tùng xé toạc một mảnh áo của mình băng vết thương tгêภ tay Hoàng Sơn lại. Máu rỉ ra khắp mảnh vải trắng đỏ thẫm.
Đức Tùng lật Hoàng Sơn lại sốc lên vai mình rồi cõng ra xe.
“Cậu cố gắng ôm chặt lấy tôi. Được chứ! Không được buông tay nhớ chưa”
Hoàng Sơn khó nhọc gật đầu.
Vừa để bạn lên xe, tay của Hoàng Sơn quá đau đớn nên không thể ôm chặt được eo Đức Tùng. Cậu ta liền cởi nốt chiếc áo thun còn lại tгêภ người mình quàng qua eo Hoàng Sơn rồi cột chặt vào eo mình cho chắc chắn.
Đức Tùng từ sau cái hôm theo dõi được tung tích của Hoàng Sơn và gặp được người đàn bà luôn bịt kín mặt kỳ lạ kia thì luôn đi theo dấu vết của họ. Hôm nay cũng vậy, anh đến tìm Hoàng Sơn nhưng không gặp được cậu liền nghĩ đến nơi này. Hôm nay chính là thời hạn 3 ngày, người phụ nữ kia ra hạn cho Hoàng Sơn phải tìm bằng được tung tích của Uyên Linh. Nếu không cô ta sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cậu. Vậy là chắc chắn bàn tay của Hoàng Sơn bị chặt đứt là do ả đàn bà ᵭộc ác đó trừng phạt câu. May sao Đức Tùng lại đến kịp lúc.
Đức Tùng để Hoàng Sơn ở nhà mình rồi gọi điện cho vị bác sĩ quen biết của gia đình mình đến thăm khám. Hoàng Sơn nói đúng, chuyện bị thương của anh là do thanh toán lẫn nhau giữa các băng đảng Һγ siпh. Cũng không nên để nhiều người khác biết đến sẽ không hay.
“Cậu ấy mất ɱ.á.-ύ nhiều quá”
“Vậy phải làm sao hả bác sĩ?”
“Mau lập tức đưa cậu ấy đến Ьệпh viện. Nếu không sẽ gặp пguγ Һιểм đến tính ๓.ạ.ภ .ﻮ”
“Nhưng…”
Đức Tùng ngập ngừng. Hoàng Sơn không muốn đến Ьệпh viện là muốn giấu tin tức của mình.
“Cậu muốn cậu ta ૮.ɦ.ế.ƭ à?”
Đức Tùng suy nghĩ. Chẳng lẽ để cậu ta ૮.ɦ.ế.ƭ tại đây sao? Không được, phải cứu cậu ta trước đã. Mọi việc sẽ tính sau.
***
“Thưa tổng giám đốc! Có giấy triệu tập của tòa án”
“Giấy triệu tập của toà án?”
Đức Tuấn ngạc nhiên khi nghe thấy nhân viên của mình báo tin vội cầm lấy giở ra đọc.
Trong đơn có ghi tên một người đàn ông có tên là Trần Nguyên Bảo, chủ tập đoàn Á Châu Ϯố cάσ Hoàng Phát đã ăn cắp một loạt bản quyền sáng chế 30 năm trước. Những chuyện này Đức Tuấn không hề hay biết. Cậu vô cùng sửng sốt.
“Chuyện này là sao ạ?”
Anh ta chuyển tờ giấy triệu tập của tòa cho ông Nhân. Gần đây, ông Nhân thường hay lui đến công ty để giúp Đức Tuấn chấn chỉnh lại một số công việc cần thiết. Khi nhận được tin có giấy triệu tập của tòa án, ông Nhân không ngạc nhiên lắm. Hình như ông đã có dự đoán trước chuyện này rồi thì phải.
“Vậy là hắn ta cuối cùng cũng xuất hiện rồi”
“Ông biết ông ta sao ạ?”
“Ừm”
“Vậy chuyện Ϯố cάσ là sự thật?”
“Ừm”
Ông Nhân gật đầu không hề giấu diếm Đức Tuấn. Chuyện thương trường dùng thủ đoạn cũng là thường tình. Có ai mà không giở thủ đoạn bao giờ chứ. Nhưng với Đức Tuấn chuyện này có vẻ như không giống như suy nghĩ của anh. Ông Nhân dùng thủ đoạn chiếm đoạt bản quyền của người khác. Chuyện này thật khó tin đối với Đức Tuấn.
“Ông, sao lại có thể làm thế được chứ?”
“Chuyện thương trường, cháu hiểu mà. Có ai mà chưa từng nhúng chàm. Nhưng ta cũng không nghĩ là ông ta còn sống để quay về. 30 năm trước ông ta đã ʇ⚡︎ự thiêu ૮.ɦ.ế.ƭ vợ mình rồi Ϯự sάϮ. Không hiểu bằng cách nào lại có thể trở về được. Nhưng những tai пα̣п liên tiếp của công ty đã khiến ta nghi ngờ có bàn tay của ông ta đằng sau từ lâu rồi.”
Ông Nhân trầm tư. Chuyện ngày xưa cũng không lấy gì làm hãnh diện nhưng cũng không thể nói ông là người giở trò hèn hạ. Là chính và Hồng Hoa vợ ông Bảo đã ʇ⚡︎ự nguyện dâng những bí mật của công ty chồng mình cho ông. Mỡ để miệng mèo, ai lỡ chối từ. Huống hồ lúc đó, Á Châu rất mạnh lấn át cả Hoàng Phát, là đối thủ lớn nhất của Hoàng Phá. Ông Bảo lúc bấy giờ cũng rất kiêu căng, người muốn ông ta bị sụp đổ không chỉ một mình Hoàng Phát mà còn rất nhiều đối thủ khác nữa. Chuyện sụp đổ của Á Châu nếu không phải do Hoàng Phát thì cũng sẽ có người khác làm. Vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào hả ông?”
“Chuyện đó cháu cứ để ta giải quyết. Trước mắt chúng ta vẫn an toàn. Chỉ sợ trong công ty có tay trong của hắn. Mọi đường đi nước bước của chúng ta mà lộ ra ngoài e rằng sẽ gặp nhiều khó khăn. Vì vậy việc trước mắt là cháu phải tìm ra ai là kẻ phản bội”
“Vâng! Cháu biết rồi”
“Hãy để ý đến Công Lý một chút. Cho người theo dõi cậu ta thật sát sao. Nó là người tình nghi số 1”
“Công Lý ư?”
“Chuyện này ta đã nói với cháu từ trước rồi. Cậu ta có những hành động rất đáng nghi. Thời gian qua cháu lại giao toàn quyền quyết định cho nó. Chỉ có nó mới có thể đột nhập vào những tài liệu bí mật của công ty”
“Vâng! cháu sẽ lập tức cho người bí mật điều tra cậu ta”
Đức Tuấn không tin Công Lý có thể là người hai lòng như vậy được. Anh ta làm như thế để được gì chứ? Ở công ty này, ngoài Đức Tuấn thì Công Lý là người có quyền lực thứ hai. Dưới chỉ một người mà tгêภ vạn người.Làm gì có ai có thể đãi ngộ với một người ngoài như vậy chứ. Đức Tuấn nghĩ thế nào cũng không ra lí do Công Lý phản bội anh.
“Cộc! Cộc”
“Mời vào”
Cô thư ký cúi đầu chào hai người rồi đưa ra một tờ đơn.
“Thưa tổng giám đốc! Trợ lý Công Lý nhờ tôi chuyển lá đơn này cho anh. Anh ấy cũng nhờ tôi nói với anh hai từ “xin lỗi””.
“Công Lý ư?”
Đức Tuấn cầm lấy tờ đơn được đựng ngăn ngắn trong chiếc phong bì vuông vức. Là đơn xin thôi việc. Vừa hay ông Nhân nhắc đến việc điều tra anh ta thì anh ta đã nộp đơn xin thôi việc trước mất rồi. Điều này chứng minh những điều ông Nhân nghi ngờ về Công Lý là đúng.
Đức Tuấn tức giận ᵭ.ậ..℘ lá đơn xuống bàn, mặt đỏ phừng phừng.
“Khốn kiếp! Tôi đã đối xử với anh như thế nào mà còn dám phản bội tôi chứ! Để xem tôi sẽ cho anh biết tay”
“Không cần phải tức giận như vậy. Công Lý phản bội, điều này ta có thể chắc chắn gần như một trăm phần trăm rồi. Còn lý do phản bội thì cần phải xem xét lại. Công Lý cơ bản nó là một đứa chính trực, không đời nào vì một cái lợi nhỏ mà phản bội cả nhà chúng ta. Chắc chắn có một nỗi khổ nào đó. Có thể liên quan đến hắn ta”
“Liên quan đến hắn ta? Ý ông là người đang âm mưu hại chúng ta sao?”
“Đúng vậy? Lão già này không tầm thường. Như vậy cũng tốt. Công Lý ʇ⚡︎ự động xin thôi việc coi như nội gián tạm thời không còn. Chúng ta có thể yên tâm phần nào. Mọi việc còn lại cứ chờ hành động của chúng xem thế nào. Ta ʇ⚡︎ự có cách an bài”
“Dạ”
Đức Tuấn lo lắng nhìn ông nhưng cũng rất tin tưởng vào ông mình. Anh cũng không quá lo lắng cho việc của công ty mà là thương ông lại vướng vào một vụ lùm xùm có lẽ là không nhỏ chút nào.