Thế thân – Chương 94
Bà Cẩm Thu đứng đực ra, nhìn theo bóng con mình bước đi cũng không thèm đuổi theo xem nó như thế nào. Bà ta bất lực ngồi phịch xuống ghế. Trong đầu chỉ dấy lên những oán hận về Uyên Linh. Trong suy nghĩ của bà ta, Đức Tùng ra nông nổi này đều là vì cô ta. Trước kia tuy chơi bời phóng đãng nhưng chưa bao giờ Đức Tùng cãi lại lời bà. Cậu ta chỉ im lặng rồi bỏ đi mỗi khi hai mẹ con có chuyện cự cãi. Nhưng bây giờ thì khác, từ khi Uyên Linh xuất hiện trong đời nó, mỗi lời bà nói ra có ҳúc ρhα̣m về Uyên Linh, Đức Tuấn đều đứng ra bênh vực, thậm chí còn cãi vã với bà. Mâu thuẫn giữa hai mẹ con ngày càng lớn không thể tháo gỡ. Vậy có thể không trách Uyên Linh sao?
“Lũ người đáng ૮.ɦ.ế.ƭ”. Bà ta hét lên, sẵn có chiếc lý bên cạnh bà ta liền cầm tay ném ra xa. Chiếc ly vỡ tan tành tгêภ mặt đất.
“Các người dám đối xử với mẹ con tôi như vậy. Từng người từng người các người sẽ phải trả giá”.
Bị Đức Tuấn đuổi ra khỏi nhà, mặc dù được ông Bảo bày mưu dùng khổ ทɦụ☪ kế cầu xin để được ở lại nhưng Đức Tuấn không đời nào tha thứ cho bà ta. Có mấy lần bà ta cũng mặt dày trở về nhà cầu xin Đức Tuấn. Nhưng từ khi ông Bảo tỉnh táo trở lại thì bà ta tuyệt đối không bén mảng về nhà nữa. Kế hoạch quay trở về Hoàng Phát làm nội gián thất bại, bà ta hết giá trị lợi dụng, ông Bảo cũng bỏ mặc bà ta. Bà Cẩm Thu lâm vào cảnh túng thiếu nên càng hận gia đình ông Nhân và Đức Tuấn. Sự ċăm hận khiến bà ta quên cả sự an nguy của con mình.
***
Đức Tùng say xỉn, thần trí không tỉnh táo, người như đi tгêภ mây, ra đường đi không định hướng về đâu. Được một quãng thì mệt quá ngã quỵ xuống lăn lóc ra đường.
“Có người ngất rồi”
Một người phụ nữ qua đường sợ hãï la lên. Trong giây lát đã có một đám người vây quay cậu ta. Một người đàn ông đỡ cậu ta dậy, kiểm tra hơi thở và mạch ᵭ.ậ..℘, nói:
“Cậu ta chưa ૮.ɦ.ế.ƭ. Cậu ta say quá thôi. Không biết người thân của cậu ta ở đâu nhỉ?”
“Tìm điện thoại của cậu ta, mở ra xem danh bạ”
“Phải! Phải đấy”
Rồi một người khác sờ nắn khắp người Đức Tùng, cuối cùng cũng tìm được điện thoại của cậu ta nhưng khi mở lên thì màn hình báo cài mật khẩu.
“Thế này thì chịu rồi! Cậu ta khóa mật khẩu ai mà biết được”
“Thôi cứ mang cậu ta vào Ьệпh viện trước đi! Ai đó gọi cấp cứu giùm tôi”.
Mọi người hô hào nhau gọi số điện thoại cấp cứu khẩn cấp.
“Không cần! Tôi là người nhà của cậu ấy”
Tiếng một người đàn ông vang lên trong đám đông. Mọi người đều nhìn về phía anh ta. `
Người đàn ông mặc áo đen, đội một chiếc mũ lưỡi trai sập xuống che lấp gần nửa gương mặt. Dáng dấp có vẻ dữ tợn.
Nhìn người đàn ông này không giống người bình thường mà giống như bọn ҳα̃ Һộι ᵭeп hơn. Ai cũng muốn né anh ta ra.
“Vậy giao cậu ta cho anh”
Người đàn ông đang đỡ Đức Tuấn ngồi dưới đất liền buông cậu ta ra, đứng lên.
“Cám ơn”
Người đàn ông dữ tợn lạnh lùng nói. Đám đâu dần tản ra. Anh ta bế Đức Tùng lại chỗ xe mình, chở thẳng về nhà.
***
“Đây là đâu đây?”
Đức Tùng tỉnh dậy ngơ ngác nhìn xung quanh thấy một cảnh tượng xa lạ. Cũng chẳng giống nhà mình hay phòng làm việc của cậu. Cậu lờ mờ nhớ ra hôm qua uống say rồi cãi nhau với mẹ một trận rồi bỏ đi ra đường. Sau đó thì không nhớ gì nữa.
“Cậu đã tỉnh rồi”
Người đàn ông mang vào cho anh một hộp thức ăn. Hình như là mới đi ra ngoài về. Tгêภ người khoác một chiếc áo đen và chiếc mũ lưỡi trai che nửa gương mặt như hôm qua. Mặt cũng đeo một chiếc khẩu trang không thể nhìn rõ mặt.
Đức Tuấn nhìn cậu ta một lúc, giọng nói người này quen lắm.
“Cậu là …”
Người đàn ông bất ngờ cởi mũ và khẩu trang xuống. Gương mặt anh ta toàn là sẹo, chi chít cả hai bên má, sâu hoắm nhưng Đức Tuấn vẫn nhận ra cậu ta.
“Hoàng sơn! là cậu phải không?”. Đức Tùng vui mừng reo lên.
Hoàng Sơn là bạn cùng thời đại học của Đức tùng, chơi cùng hội hội cá biệt của cậu. Sau gia nhập ҳα̃ Һộι ᵭeп làm việc dưới tay ông Bảo và được ông ta vô cùng tin tưởng. Anh ta chính là người luôn bên cạnh Hồng Diễm đẩy xe hộ tống cô ta. Cũng là người đã thả Uyên Linh ra đêm hôm đó.
“Lâu rồi không gặp! Nhưng… sao cậu lại thế này?”
Đức Tùng ái ngại khi nhìn hình dạng của Hoàng Sơn. Trước đây, cậu ta là người đẹp trai nhất hội và người lì nhất đám. Sau khi ra trường không gặp cậu ta nữa. Cũng không ngờ lại gặp nhau trong bộ dạng như thế này.
“Chuyện này không quan trọng. Tôi không liên lạc với các cậu nhưng vẫn theo dõi thông tin về cậu. Tôi biết cậu đang rất đau khổ và suy sụp về Uyên Linh”
“Uyên Linh?”
Đức Tùng há hốc miệng ngạc nhiên.
“Cậu có tin tức gì về cô ấy sao? ở đâu? cô ấy đang ở đâu? Ai đã ๒.ắ.t ς-.ó.ς cô ấy? Mau! Mau dẫn tôi đi gặp cô ấy!”
Đức Tùng nóng ruột hỏi dồn dập khi Hoàng Sơn nhắc đến Uyên Linh. Ngày xưa khi còn trong nhóm sinh viên cá biệt, Hoàng Sơn có biết cô gáι này. Đó là cô gáι khiến Đức Tùng si mê nhưng không dám nói. Bất cứ người bạn nào của Đức Tùng cũng biết về chuyện này.
“Cậu không cần sốt sắng như vậy. Đáng lẽ tôi không muốn tiết lộ điều này cho ai biết như trông thấy cậu khổ sở quá tôi không đành lòng. Uyên Linh! Cô ấy có lẽ vẫn còn sống”
“Còn sống?”
“Nói đi! Cậu còn biết gì về cô ấy nữa? Tại sao lại biết cô ấy còn sống?”
“Tôi chỉ có thể tiết lộ cho cậu đến đây thôi”
Đức Tùng liền túm lấy cổ áo người bạn thân vừa gặp lại của mình đe dọa.
“Nói ngay! Nếu không tôi sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ cậu”
“Cậu có ﻮ.เ.+ế+..Ŧ tôi cũng không còn cách nào khác. Dù sau cậu cũng là ân nhân của cả nhà tôi. Chết dưới tay cậu tôi cũng không một lời oán hận”
Hoàng Sơn đứng im, không hề phản kháng, để mặc Đức Tùng muốn làm gì mình thì làm.
Sau hồi nóng giận, Đức Tùng thấy hành động của mình thái quá nên vội giật tay lại.
“Tôi… Tôi xin lỗi cậu! Tại tôi nôn nóng quá! Một năm rồi không thấy tin tức của cô ấy.Hi vọng còn sống của cô ấy càng ngày càng mong manh”
“Điều này thì cậu có thể yên tâm. Tôi nghĩ là cô ấy chắc chắn còn sống”
“Cảm ơn”
“Vì điều gì?”
“Vì đã tiết lộ cho tôi biết thông tin về Uyên Linh. Tôi biết cậu cũng có điều khó xử. Không nên ép cậu”
Hoàng Sơn cười khổ. Đức Tùng là người đã đứng ra giúp đỡ mẹ cậu ta một số tiền lớn để trả nợ Ьὰι Ьα̣c, cứu cả nhà cậu thoát khỏi cảnh mất nhà nát cửa. Tiết lộ chút thông tin này cũng chẳng gọi là điều gì lớn lao cả.
“Tay cậu?”
Đức Tùng giờ mới nhìn thấy bàn tay của Hoàng Sơn bị giấu kín dưới lớp tay áo dài bị cụt ngủn. Anh ta đã bị mất một bàn tay.
“Không có gì? Chuyện tai пα̣п”
Hoàng Sơn vội giấu bàn tay cụt ngủn của mình vào lớp vào.
“Thôi! Cậu ăn sáng xong rồi mau về đi. Chúng ta không nên gặp nhau nhiều. Sẽ bất lợi cho cả hai”
Đức Tùng muốn hỏi thêm vài điều nữa nhưng cũng biết điều này là làm khó Hoàng Sơn nên đành thôi. Dù sao biết được thông tin như thế này cũng đáng lắm rồi. Uyên Linh đang còn sống. Vậy là cậu sẽ có hi vọng để tìm được cô.
***
“Ông dám dở trò hèn hạ đấy với tôi?”
Công Lý giận dữ hét lên trong điện thoại.
“Để đạt được mục đích của mình thì không có chuyện hèn hạ gì tôi không thể làm. Cậu không cần phải nóng vội. Chỉ cần cậu làm theo ý tôi thì tất cả mọi chuyện sẽ trở lại như ban đầu. Bố cậu sẽ bình yên vô sự”
“Ông đừng mơ tôi sẽ làm theo lời sai khiến của ông”
“Vậy thì cậu cũng đừng mơ mà gặp lại bố mình nữa”
“Ông dám?”
“Hãy mở chế độ video call của mình lên đi! Cậu sẽ thấy lời tôi nói có trọng lượng đến đâu”
Công Lý vội vã mở lên xem. Một người đàn ông luống tuổi bị treo tгêภ xà nhà. hai tay bị cột chặt, miệng đầy ɱ.á.-ύ me. Đầu gục xuống. Đó chính là ông Long, bố của Công Lý.
“Ông đã làm gì ông ấy?”
Công Lý vơ lấy điện thoại hét lên.
“Yên tâm, ông ta chưa ૮.ɦ.ế.ƭ được đâu. Chừng nào cậu vẫn còn ở Hoàng Phát thì ông ta vẫn còn giá trị đối với tôi”
Nói xong, một tên thuộc hạ liền lấy một chậu nước tạt vào mặt ông Long. Ông mở mắt tỉnh dậy.
“Cậu xem đi! Ông ta vẫn còn sống nhăn ra đấy, phải không ông bạn thân yêu”
Ông Bảo nói vừa bưng lấy cằm ông Long cười nham nhở. Ông Long trong giây lát đã tỉnh táo trở lại. Nhìn thấy con trai mình đang ở trong điện thoại lo lắng và hoảng sợ liền kêu lên.
“Công Lý! Mặc kệ bố! Con không được mắc sai lầm giống bố năm xưa”
Vừa nói dứt lời ông Long liền bị ông Bảo đấm cho một phát vào ռ.ɠ-ự.ɕ.
“Khốn kiếp! Sai lầm ư? Chúng mày không được phép lựa chọn. Tao cho mày một cơ hội cuối cùng. Nếu không đưa toàn bộ tài liệu của Hoàng Phát cho tao, thì hãy gặp bố mày ở âm tào địa phủ đi”
Nói xong ông ta liền lấy một cây gậy to trong tay một tên đàn em gần đó phang một nhát trời giáng vào chân ông Long. Hai chân ông ngã khuỵu xuống. Một chân thõng ra đung đưa. Ông Long ngất lịm.
“Thả ông ấy ra”
Công Lý hét lên.
“Còn dám lớn tiếng?”
Ông ta định giơ cây gậy lên giáng xuống một lần nữa thì Công Lý bất ngờ kêu lên.
“Dừng lại! Tôi sẽ làm theo ý ông”
Gương mặt ông Bảo giãn ra, ông ta hạ cây gậy xuống, cúi sát mặt mình vào điện thoại nói với Công Lý.
“Như vậy có phải ngoan không? Làm tôi phải mất công ra tay làm gì. Thật đau lòng cho tôi quá. Cậu quả là một đứa con hiếu thảo”
Xong, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ thả ông Long xuống.
Công Lý bất lực nhìn bố mình bị ħàɲħ ħạ đau đớn mà không thể làm gì giúp ông. Nước mắt chảy xuống, hai bàn tay nắm chặt lại căm phẫn.