Thế thân – Chương 78
Đức Tùng đứng ở cổng nhà Đức Tuấn chờ sẵn từ sáng sớm. Cậu biết hôm nay Đức Tuấn đã ngủ lại nhà ông Nhân. Hồng Diễm ở nhà một mình. Thể nào cô ta cũng sẽ ra ngoài. Gọi điện thoại cho cô ta chắc chắn sẽ rút dây động rừng. Cô ta đã làm chuyện xấu thì chắc chắn sẽ có tật giật mình. Chẳng đời nào cô ta chịu gặp Đức Tùng. Chỉ có đến nhà cô ta đột kích sẵn thế này là tốt nhất.
Đúng 8 giờ sáng, cάпh cửa sắt nhà Đức Tuấn mở ra. Chị Hoa ra mở cửa cho Hồng Diễm rồi khép lại đi vào trong nhà. Hồng Diễm đang đứng ở cổng gọi điện cho taxi đến đón thì bất ngờ Đức Tùng xuất hiện trước mặt cô ta. Hôm nay Đức Tùng không đi xe mô tô mà ʇ⚡︎ự lái xe ô tô đi đến nhà Đức Tuấn.
Không kịp để Hồng Diễm la lên, Đức Tùng đã bế bổng cô ta đẩy vào trong xe.
“Đi với tôi đến chỗ này! Tôi muốn nói chuyện với cô”
“Thả tôi ra nếu không tôi sẽ la lên là anh đang ๒.ắ.t ς-.ó.ς tôi”
“Cô có giỏi thì la lên nếu không muốn tôi Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ cô ngay tại đây”
Hồng Diễm nghe thấy giọng điệu của Đức Tùng không giấu như nói giỡn nên cũng rất lo sợ. Im miệng ngay. Mắt len lén nhìn cậu qua gương chiếu hậu.
“Rốt cuộc là có chuyện gì mới được chứ”
“Im miệng đi! Đến nơi cô khắc rõ”
Hồng Diễm bắt đầu thấy lo sợ vì thái độ của Đức Tùng. Cô ta cũng biết cậu không phải là tay vừa, cũng từng chinh chiến Һγ siпh không ít. Sức đầu mẻ trán, chuyện già anh ta cũng dám làm, chuyện gì cũng đã trải qua rồi. Có cái gì mà anh ta không dám chứ. Nhưng hôm nay thái độ của anh ta như thế này không lẽ nào anh ta đã phát hiện ra sự thật? Mà hai tên kia cũng không thấy báo lại điều gì với cô ta. Hồng Diễm lo lắng và có chút run sợ.
Đức Tùng chở Hồng Diễm đến một ngôi nhà hoang ở ngoại ô thành phố. Nơi này ngày trước cậu thường xuyên tụ tập các nhóm Һγ siпh để giải quyết mâu thuẫn.
“Nói! Tại sao lại thuê người hãm hại Uyên Linh?”
Đức Tùng xô Hồng Diễm ngã chúi dụi xuống đất.
“Anh nói gì tôi không hiểu?”
“Cô không cần phải chối cãi. Hai tên đó đã khai ra cô rồi. Tôi muốn biết tại sao lại muốn hãm hại Uyên Linh?”
“Hai tên chiết tiệc! Dám phản bội tao?”. Hồng Diễm lầm bầm.
“Nói”
Đức Tùng gào lên khiến Hồng Diễm vô cùng kinh sợ.
“Đúng! Là tôi thuê người hãm hại cô ta đấy. Ai bảo cô ta không biết thân biết phận. Đã ly hôn với Đức Tuấn rồi còn kiếm cớ qua lại với anh ta?”
“Qua lại với anh ta? Ai nói với cô là Uyên Linh còn qua lại với Đức Tuấn?”
“Là chính mắt tôi trông thấy Uyên Linh đến nhà ông Nhân. Đức Tuấn cũng đến đó nhìn đăm đăm cô ta. Như vậy không phải là ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ thì là gì?”
“Bốp”
Đức Tùng tát Hồng Diễm một cái.
“Vì chuyện này mà cô dám bày ra cái trò hèn hạ này để hại cô ấy sao?”
“Các người… Anh em các người bị cô ta bỏ bùa mê tђยốς lú hết rồi. Đều vì cô ta mà ᵭάпҺ tôi”
Hồng Diễm ôm mặt chỉ thẳng vào mặt Đức Tùng.
“Không phải tôi đã từng cảnh cáo cô rồi sao? Cô muốn làm gì thì làm tôi không quan tâm. Nhưng đụng đến Hồng Diễm là tôi sẽ không tha thứ”
“Tôi cứ động đấy! Các người làm gì được tôi. Tôi sẽ còn làm cho cô ta sống dở ૮.ɦ.ế.ƭ dở nữa kìa”
Đức Tùng cúi xuống túm lấy cằm cô ta Ϧóþ chặt.
“Cô đúng là chán sống rồi. Cô có tin là tôi lập tức Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ cô tại không?”
Đức Tùng trợn mắt, rít lên. Hai tay Ϧóþ chặt cằm Hồng Diễm. Vừa nói tay càng siết mạnh hơn vào cổ cô ta. Hồng Diễm ngộp thở, sắp không chịu được nữa rồi. Cô ta phải tìm cách ʇ⚡︎ự mình trước nếu không Đức Tùng sẽ thật sự Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ cô ta thật.
“Anh… Anh… Muốn ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ cả con anh sao?”
“Cô nói cái quái gì vậy hả?”
“Đứa trẻ tôi đang mang trong mình chính là con của anh”
“Cô đừng có nói ҟҺùпg nói điên. Muốn lừa tôi để thoát Ϯộι sao?”
“Tôi không lừa anh. Cái đêm hôm đó… Đêm chúng ta say xỉn. Chính là đêm đó, tôi đa mang thai. Và đứa trẻ này chính là con anh. Nếu anh không tin có thể đi xét nghiệm ADN”
Đức Tùng nhớ ngay đến cái đêm cả hai say ɾượu và có quαп Һệ. Quả thật đã có chuyện đó xảy ra. Đức Tuấn cũng từng nói Hồng Diễm đang mang thai. Không lẽ là cô ta nói thật?
Đức Tùng khựng lại giây lát rồi chợt buông tay. Hồng Diễm vội vàng vằng khói tay anh ta, ho sặc sụa. Cô ta đã thoát khỏi cái ૮.ɦ.ế.ƭ trong giây lát. Hồng Diễm thấy Đức Tùng có vẻ như thất thần tạm thời không để ý đến cô ta, nhân cơ hội này bỏ chạy thục ๓.ạ.ภ .ﻮ ra ngoài.
Đức Tùng đứng ngẩn người ra. Hồng Diễm mang thai đứa con của cậu thật sao? Nếu như vậy thì cậu phải làm sao đây? Dù sao Hồng Diễm cũng là vợ của Đức Tuấn, là chị dâu của cậu. Có con với em chồng chẳng phải là loạn luân rồi sao? Đứa trẻ này sẽ như thế nào? Nó sẽ nhận Đức Tuấn hay Đức Tùng làm bố? Lớn lên khi biết chuyện oan nghiệt này nó sẽ nghĩ gì? Trời quả là khéo sắp xếp mà! Đức Tùng như thể người mất trí. Cứ đứng trân trân vô hồn. Mặc cho Hồng Diễm đã nhân cơ hội bỏ chạy đi mất.
Hồng Diễm vừa ôm cổ vừa chạy. Thỉnh thoảng ngoái nhìn lại xem Đức Tùng có đuổi theo sau không. Cô ta ngã chúi dụi xuống đường mấy lần vì mải ngoái về phía sau quan sát. Mãi mới thoát ra khỏi cái nhà hoang đó đi ra được con đường lớn. Nhưng ở đây là ngoại thành nên dân cư thưa thớt. Cũng ít có xe cộ qua lại, taxi lại càng khó kiếm. Cô ta đứng ngoài đường một lúc lâu để chờ xem có chiếc xe nào đi qua không để đi nhờ. Nhưng chỉ toàn xe tải chở toàn hàng hóa đầy ắp. Có vẫy mỏi tay người ta cũng không dừng lại.
Hồng Diễm bất lực ngồi xuống bên ven đường, vừa mệt vừa đói khiến người lả đi, trông rất tiều tụy như một kẻ ăn mày. Cô ta ngồi lây lất mãi cho đến khi trời tối qua đêm cũng không tìm được chiếc xe nào. Mệt và đói, cộng với việc mang thai khiến cô ta càng trở nên bơ phờ. Mãi đến tờ mờ sáng mới thấy có một chiếc xe tải nhỏ chở hàng từ vào thành phố đi bán. Cô ta năn nỉ mãi mới được tài xế cho đi nhờ.
Chiếc xe quá nhỏ, trong buồng lái có hai vợ chồng đều đã ngồi hết chỗ. Thành thử buộc Hồng Diễm phải ngồi ở đằng sau cùng với kho hàng. Cô vợ nhìn Hồng Diễm có vẻ tiều tụy có chút ái ngại nhưng không còn cách nào khác đành để cô ta ngồi đằng sau chịu thiệt chút vậy.
Hồng Diễm vất vả lắm mới leo lên xe. Vừa lên đến xe tì giẫm phải một chú chó con đang ngủ khiến nó giật mình thức dậy cắn vào tay cô ta một cái đau điếng. Hồng Diễm thét lên cҺửι tục một câu.
“Khốn kiếp! Mày mà cũng bắt tao. Tao sẽ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ mày”
Không may cho cô, tiếng nói quá lớn khiến hai vợ chồng lái xe nhìn nhau.
“Cô ta thật dữ dằn. Có khi nào ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ mấy con chó con của chúng ta không? Hay mình đuổi cô ta xuống đi cho rồi?”
Người vợ bàn bạc với chồng mình.
“Trông cô ta thế kia chắc không dám làm gì được lũ chó đâu. Với lại đêm hôm thế này để cô ta xuống xe một mình ở nơi heo hút thế này thì e rằng có hơi thất đức. Cứ coi như mình làm phúc cho con vậy”
Bà vợ nguýt một cái rõ dài.
“Hay là ông thấy cô xinh đẹp không nỡ bỏ xuống”
“Bà điên à! Bà nhìn cô ta xem, có còn ra dạng người không mà nói tôi ham hố”
“Cô ta trông vậy thôi, chắc là lạc đường hay sao đó. Chứ nhìn cách ăn mặc và bộ dạng thì tôi đoán chắc cô ta con nhà giàu hay tiểu thư gì đó rồi”
“Vậy thì mình càng được lợi chứ sao?”
“Lợi gì?”
“Có phải chúng ta vừa cứu cô ta không? Thể nào mà chả được trả công cho một mớ”
“Ông đừng có mà mơ tưởng”
Bà vợ thở dài nhìn về phía sau.
Hồng Diễm chưa hết tức tối với đám chó con thì đã bị bọn gà vịt làm cho tức ૮.ɦ.ế.ƭ. Hai cái l*иg gà và vịt úp gần đấy bị cô kinh động cũng thức dậy kêu cạc cạc ầm ĩ cả lên. Mùi hôi thối của ρhâп gà vịt nồng nặc khiến Hồng Diễm muốn ói.
“Cái quái gì thế này?” Hồng Diễm la lên.
“Này cô! Cô có im đi không? Ồn ào quá đi”
Người vợ không chịu đựng được sự quá quắt của Hồng Diễm cuối cùng cũng lên tiếng.
“Bà xuống đây mà ngồi thử xem. Phân gà ρhâп vịt thối ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Đúng là bẩn thỉu hết sức”
“Cô không chịu được thì mời xuống cho. Đừng có ở đấy mà lo lối om sòm. Đã không biết ơn lại còn giở thói đỏng đảnh”
“Bà…”
Hồng Diễm định cãi tay đôi với vợ người tài xế thì bỗng khựng lại nhớ ra mình đang còn ở tгêภ xe nhà người ta. Giữa đêm hôm thế này, nếu họ nổi giận đuổi xuống thì chắc cô ta chỉ còn nước ૮.ɦ.ế.ƭ. Không ૮.ɦ.ế.ƭ đói cũng gặp bọn lưu lanh, пghιệп húϮ. Nghĩ đến thôi đã kinh hãi rồi. Hồng Diễm im bặt. Không dám ho he nửa lời. Hai tay co ro ôm lấy mình. Nhưng tránh thế nào cũng không tránh khỏi mấy con gà con vịt đáng léo nhéo ầm ĩ.
“Thật tôi muốn tống cổ cô ta xuống cho rồi”
Người phụ nữ bực bội.
“Thôi mà bà. Đã giúp người thì giúp cho chót. Bà ngủ đi, đừng để ý đến cô ta làm gì”
“Cô ta nheo nhéo thế kia, làm lũ chó với đám gà vịt réo ầm lên thì tôi ngủ thế quái nào được chứ”
“Không ngủ chút nữa sáng rồi thì đừng kêu mệt”
“Đang yên đang lành lại rước cái của nợ này vào làm gì thế không biết”. Người phụ nữ bực bội càm ràm, ngồi ngửa mặt ra ghế, cố nhắm mắt đưa mình vào giấc ngủ giây lát.