Thế thân – Chương 77
Uyên Linh bị ngấm tђยốς mê, người mê mệt mềm nhũn. Tên dìu Uyên Linh cũng khá mệt. Vừa vào đến phòng hắn đã quăng Uyên Linh phịch xuống giường thở hổn hển.
“Mẹ kiếp! Mệt ૮.ɦ.ế.ƭ đi được”
“Nhìn đi! Cô ta ngon thế kia mà. Chịu khổ một chút cũng không sao đúng không?”
Tên còn lại chỉ vào Uyên Linh, miệng nuốt nước miếng.
“Đã được tiền lại còn có được miếng mồi ngon! Quá hời còn gì”
Hắn bồi thêm vào. Tên kia đang mệt nhìn thấy Uyên Linh nằm mê thõng thượt tгêภ giường, đôi mi nhắm chặt rủ xuống, gương mặt như trăng non trắng mịn. Một bên váy bị hất sang một bên đùi để lộ làn da nõn nà. Hắn £.¡.ế.ლ mép nhìn Uyên Linh với ánh mắt hau háu như muốn nuốt chửng cô vào miệng.
Hắn cởi phăng chiếc áo ngoài của mình.
“Để tao”
Chẳng để tên kia kịp lên tiếng hắn đã nhào vào Uyên Linh, giật tung hàng cúc áo. Khuôn ռ.ɠ-ự.ɕ lộ ra khiến hắn càng thêm ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ. Hắn vục mặt vào ռ.ɠ-ự.ɕ cô hôn hít. Mùi thơm thoang thoảng tгêภ người cô tỏa ra khiến hắn ngây ngất. Đôi tay đιêи ¢υồиɢ ʂ.ờ ʂσạ.ηɠ. Hắn nâng nửa người tгêภ của Uyên Linh ƙ.é.ℴ ☪.ɦ.¡.ế.☪ ϑ.á.ƴ từ từ tụt xuống phía dưới. Nửa thân người Uyên Linh đã bị hắn lột sạch. Tên kia dường như cũng bị phấn khích quá độ không chịu được nổi định chạy lại phụ chỗ Uyên Linh thì bất cờ có tiếng ᵭ.ậ..℘ cửa.
“Bốp”
Tên lưu manh đang dò rẫm tгêภ ς.-ơ τ.ɧ.ể Uyên Linh bị Đức Tùng giáng cho một bạt tai xịt cả ɱ.á.-ύ mũi. Tên còn lại toan xông đến ᵭάпҺ trả Đức Tùng liền bị hai bảo vệ theo sau chặn lại khóa trái tay.
Đức Tùng chạy lại chỗ Uyên Linh đang nằm, một nửa chiếc váy đã bị rách toạc, phần tгêภ của cô bị cởi gần hết, chỉ còn lại phần nội y bên trong. Đức Tùng vội vơ chiếc chăn mỏng gần đấy đắp lên người cô. Cảnh tượng của Uyên Linh lúc này khiến Đức Tùng đau lòng khôn ҳιếϮ. Uyên Linh nằm bất động, yếu đuối như con mèo bị thương không còn sức kháng cự. Sự căm phẫn dâng lên tột độ trong tιм Đức Tùng. Cậu gào lên:
“Khốn kiếp” rồi chạy lại túm cổ áo tên lúc nãy vừa sàм sỡ Uyên Linh một lần nữa ᵭ.ậ..℘ hắn ta một ᵭ.ậ..℘ ngã sõng soài xuống đất. Xong, cậu còn chưa tha, chặn một chân lên ռ.ɠ-ự.ɕ hắn.
“Nói! Ai xui khiến chúng mày làm chuyện này”
Cả hai tên đều im lặng. Đức Tùng điên tiết dí mạnh mũi giày vào mặt hắn khiến ɱ.á.-ύ miệng càng túa ra chảy xuống.
“Nói”. Đức Tùng gào thét.
Mũi giày ҳιếϮ mạnh cũng đến mức má của tên kia muốn rách nát ra rồi. Hắn không thể chịu đựng được nữa.
“Xin tha ๓.ạ.ภ .ﻮ!”
“Là cô Hồng Diễm”
Tên bị hai bảo vệ giữ chặt mau miệng khai ra trước.
“Hồng Diễm? Lại là cô ta ư?”
Đức Tùng nghiến răng.
“Cô dám hại cô ấy! Cô không còn muốn sống nữa rồi”
Đức Tùng buông giày, tên vội kia lồm cồm bò dậy, ôm mặt đau đớn. Sự tức giận của Đức Tùng bây giờ đã chuyển sang Hồng Diễm nên tên kia may mắn thoát thân.
“Thả bọn họ ra”
Đức Tùng bất ngờ lên tiếng.
“Sao cơ?”
“Tôi nói các người thả bọn họ ra. Chuyện hôm nay coi như không ai nhìn thấy. Nếu ai để lộ ra ngoài tôi sẽ báo cα̉пh sάϮ vì Ϯộι các người chứa chấp bọn Ϯộι phạm ๒.ắ.t ς-.ó.ς”
“Anh yên tâm! Chúng tôi sẽ giữ mồm giữ miệng”
“Cho tôi một bộ quần áo nữ”
Người quản lý liếc nhân viên tiếp tân của mình ra lệnh cho anh ta xuống lấy quần áo.
Hai tên lưu manh nghe thấy Đức Tùng kêu thả ra thì mừng quýnh cúi đầu cảm ơn rồi chạy biến đi mất.
“Phiền cô mặc lại quần áo cho cô ấy giúp tôi”
Đức Tùng nói với nhân viên tiếp tân. Anh nhìn Uyên Linh, bỗng thấy xót thương cô gáι này. Cuộc đời chỉ gặp toàn những chuyện xui xẻo. Suýt nữa thì lại bị một đám tên lưu manh làm ทɦụ☪. Đức Tùng càng nghĩ càng cảm thấy căm phẫn. Hồng Diễm quả là quá ác ᵭộc rồi. Lần trước dám mua chuộc nhà báo bôi xấu Uyên Linh còn chưa bỏ cuộc. Hành động lần này quả là hèn hạ quá sức. Không thể bỏ qua cho cô ta được.
***
“Uyên Linh bị làm sao vậy?”
Thu Vân hốt hoảng khi thấy Đức Tùng đưa Uyên Linh về trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
“Cô ấy bị ngất xỉu. Một người bạn của tôi vô tình trông thấy”
“Tại sao lại ngất xỉu?” Thu Vân hoài nghi.
“Tôi cũng không biết nữa. Có thể là mệt quá hay là một lý do nào đó”. Đức Tùng nói dối Thu Vân mà trong lòng nghẹn đắng. Cậu cố giấu sự đau đớn của mình trong lòng. Đức Tùng không muốn Thu Vân biết chuyện Uyên Linh suýt bị kẻ xấu làm ทɦụ☪. Càng không muốn Uyên Linh biết được sự thật này. Chính vì vậy mà cậu đã cảnh cáo bọn người bên khách sạn tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài chuyện Uyên Linh bị bọn ๒.ắ.t ς-.ó.ς đưa vào khách sạn. Đương nhiên, hai tên lưu mạnh kia càng không thể tiết lộ thông tin này nếu không muốn bị cα̉пh sάϮ sờ gáy.
Uyên Linh vẫn nằm mê mệt chưa có dấu hiệu hồi tỉnh. Có lẽ bị ngấm tђยốς mê quá nhiều. Đức Tùng cũng không muốn ông Bình lo lắng cho Uyên Linh nên quyết định đưa cô đến nhà Thu Vân. Có lẽ đây là nơi thích hợp nhất với Uyên Linh lúc này.
“Phiền cậu chăm sóc cho cô ấy giùm tôi. Tôi có việc phải đi ngay lập tức”
“Có chuyện gì sao?”
“Không có”
“Tôi thấy cậu có vẻ rất vội. Hình như có chuyện gì đó không ổn”
“Tôi đã nói là không có chuyện gì xảy ra mà. Cô chỉ cần chăm sóc tốt cho cô ấy. Chuyện còn lại cô không cần biết”
Đức Tùng hơi gắt lên. Thu Vân càng hỏi sâu vào vấn đề Đức Tùng càng điên tiết lên. Hình ảnh hai tên lưu manh đang ʂ.ờ ʂσạ.ηɠ lên thân thể Uyên Linh khiến cậu phát điên. Muốn ngay lập tức Ϧóþ ૮.ɦ.ế.ƭ hắn.
Thu Vân bất ngờ trước phản ứng thái quá của Đức Tùng. Cô trố mắt nhìn anh đầy nghi hoặc. Đức Tùng sau giây phút nóng giận hình như cũng nhận ra thái độ gay gắt của mình làm Thu Vân nghi ngờ nên dịu giọng lại.
“Xin lỗi cô! Tôi có chút chuyện không giữ được bình tĩnh”
“Tôi không sao. Chỉ là tôi thấy hành động và thái độ của anh hơi lạ. Dù sao cũng cảm ơn cô đã đưa Uyên Linh về”
“Chăm sóc cho cô ấy thật tốt”
“Cậu không cần lo lắng”
Đức Tùng để Uyên Linh nằm xuống. Gương mặt Uyên Linh vẫn như người ngủ say không hay biết gì. Mái tóc lòa xòa rũ rượi. Một giọt nước mắt thoáng chợt rơi xuống mặt cô. Là Đức Tùng đang khóc. Thu Vân vô tình nhìn thấy. Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến Đức Tùng ҳúc ᵭộпg đến vậy. Nhưng chắc chắn chuyện này rất nghiêm trọng.
“Cậu thật sự không sao?”
“Không sao”
“Không thể nói với tôi được sao?”
Đức Tùng không nhìn Thu Vân mà vẫn đăm đăm nhìn Uyên Linh.
Thu Vân cảm thấy chuyện này Đức Tùng thật sự không muốn nói. Cậu ta đã muốn giữ bí mật như vậy thì chắc chắn có cạy răng cũng không hé nửa lời. Cô cũng không gặng hỏi nữa.
“Muộn rồi, cậu về ngủ đi! Uyên Linh đã có tôi lo rồi”
“Ừm”
“Đức Tùng! Tôi muốn khuyên cậu một câu. Dù có chuyện gì đi nữa cũng không được manh động. Hãy suy nghĩ cho kỹ. Tôi biết cậu lo cho Uyên Linh. Nhưng nếu cậu hành động không suy nghĩ mà ảnh hưởng đến bản thân mình thì chắc nó sẽ buồn lắm đấy”
“Chị không cần lo lắng. Tôi ʇ⚡︎ự biết phải làm gì”
Đức Tùng nắm tay mình, ʇ⚡︎ự trấn an.
“Tôi về đây. Chú ý đến Uyên Linh”
“Ừm, tôi biết rồi”
Đức Tùng bước đi, ra đến cửa nhưng chân lại ngập ngừng, quay lại nhìn Uyên Linh vương vấn không muốn rời. Thực sự trong lòng cậu muốn ở cùng với Uyên Linh đêm nay. Muốn cùng cô chịu đựng những vết thương. Nhưng điều này là không thể. Cậu và Uyên Linh dù thế nào cũng là quαп Һệ chị em dâu. Lại đang trong giai đoạn ռ-ɦ-ạ-.ყ ɕ.-ả.ɷ, bị Đức Tuấn và người ta coi là quαп Һệ ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Dù bản thân rất muốn nhưng cậu không muốn liên lụy Uyên Linh. Càng không muốn cô chịu điều tiếng không hay vì mình.
***
“Uyên Linh! Em tỉnh rồi”
“Chị! Sao em lại ở đây?”
Uyên Linh nhăn nhó, đầu vẫn đau nhức mơ hồ.
“À! Hôm qua Đức Tùng đưa em đến đây”
“Đức Tùng? Sao lại là cậu ấy?”
“Cậu ấy nói em bị ngất xỉu. Có một người bạn của cậu ấy trông thấy báo tin”
“Ngất xỉu?”
Uyên Linh day day hai thái dương mình, cố nhớ lại những gì vừa xảy ra hôm qua.
“Hình như tối hôm qua…”
“Thế nào? Em nhớ ra điều gì đó rồi sao? Đêm qua em đã làm gì? Ở đâu?”
Thu Vân rối rít hỏi dồn.
“Hôm qua em vừa về đến cổng nhà thì có hai tên lạ mặt xông đến. Sau đó em không nhớ gì nữa”
Thu Vân suy nghĩ hồi lâu. Những chuyện như thế này ngày xưa cô từng làm không ít. Vì vậy chẳng khó khăn gì cô có thể đưa ra một số giả thiết.
“Có lẽ nào em bị bọn chúng tẩm tђยốς mê ๒.ắ.t ς-.ó.ς?”
“Tẩm tђยốς mê? Bắt cóc?”
Uyên Linh tròn mắt ngơ ngác.
“Em bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς ư?”
“Có thể lắm”
“Vậy ai có thể làm chuyện này?”
Thu Vân nhìn Uyên Linh. Cô thừa biết Uyên Linh có rất nhiều kẻ thù. Trước đây cô cũng từng là một người trong số đó. Nên chuyện này có xảy ra cũng không có gì làm cô ngạc nhiên cả. Nhưng nghĩ đến những gì đêm qua Đức Tùng nói, cậu ta dường như muốn giấu mọi chuyện. Có lẽ cũng có lý do riêng. Cô cũng không muốn Uyên Linh tìm hiểu quá nhiều. Cứ để cho cậu ta ʇ⚡︎ự giải quyết.
“Chuyện đó khoan hãy nói. Quan trọng là em không sao. Em thấy trong người thế nào?”
“Em không sao. Chỉ hơi nhức đầu tí xíu. Chắc vừa tỉnh dậy nên vậy”
“Điện thoại của em?”
Uyên Linh bỗng chức nhớ ra. Thu Vân lắc đầu.
“Cậu ấy đưa em đến đây, không thấy điện thoại hay thứ gì khác. Để chị gọi thử”
Thu Vân bấm số điện thoại của Uyên Linh. Có tiếng chuông reo nhưng không ai bắt máy.
“Chết rồi. Cả đêm qua em không về. Chắc bố và bác gáι lo lắng. Chị gọi cho bố giùm em, nói em không sao”
“Được. Để chị gọi cho bố. Em đậy đi lại một chút rồi ăn gì đó đi. Tối đến giờ chưa có gì vào bụng. Chắc là đói lắm rồi”
“Dạ. Em ăn xong rồi sẽ về qua nhà thay đồ đi làm luôn”
“Em nên nghỉ một ngày”
“Không được! Công ty dạo này nhiều việc lắm! Em không giải quyết là việc ngập đầu luôn”
“Cũng được! Nhưng em nên chú ý sức khỏe nhiều hơn”
Thu Vân nhìn Uyên Linh vẻ ái ngại. Không biết chuyện gì đã xảy ra với Uyên Linh? Có nên nói với cô chuyện Đức Tùng tối qua không? Thu vân thực sự không biết phải nên làm thế nào mới phải.