Thế thân – Chương 31

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77

Uyên Linh gối đầu tгêภ tay Đức Tuấn.

“Đêm hôm đó… là em sao?”

“Anh lại còn hỏi? “

“Tại sao em không nói với anh trong đêm tân hôn?”

“Để làm gì chứ? Dù sao anh cũng cưới em đâu phải vì tình yêu?”

“Ai nói với em không phải vì tình yêu?”

“Chẳng phải lúc đó anh đang có hôn ước với chị Thu Vân sao? Em chỉ là thế thân của chị ấy”
“Chuyện này… Anh còn chưa hỏi Ϯộι em nữa đấy”
“Chuyện gì cơ?”
“Chuyện em cứu anh khi bị đuối nước, ở quê ấy”
“À… Chuyện đó… Chuyện đó… Em quên rồi”
Uyên Linh ngập ngừng. Sao có thể nói là do Thu Vân đã cầu xin mình chứ.
“Ngốc ạ! Người anh thích không phải Thu Vân. Khi tỉnh dậy nhìn thấy em anh đã thích em rồi. Chỉ có điều lúc ấy anh cứ tưởng Thu Vân cứu anh nên đồng ý hứa hôn. Ai mà biết được lại là em chứ. Nếu anh biết trước thế này thì sẽ không để bỏ phí mất mấy năm bên em rồi.”

Đức Tuấn quay người lại, ʋòпg tay ôm trọn Uyên Linh vào lòng.
“Thật may là ông nội đã nhìn ra em. Nếu không chắc anh sẽ cô ᵭộc đến ૮.ɦ.ế.ƭ mất”
Uyên Linh nép vào ռ.ɠ-ự.ɕ Đức Tuấn. Cơ thể nhỏ bé nằm gọn gàng trong ς.-ơ τ.ɧ.ể rắn rỏi của anh như một con mèo ngoan . Cảm giác được che chở thật dễ chịu biết bao. Uyên Linh cứ ngọ nguậy trong ʋòпg tay của Đức Tuấn.
“Em gầy quá rồi! Xem này cái tay này, ôi cha! Bé tí như em bé thế này! Phải tẩm bổ thêm mới được”
Đức Tuấn xoa xoa tấm ɭ.ư.ή.ɠ τ.ɾ.ầ.ή nhỏ bé của Uyên Linh rồi lại nắn nắn hai cάпh tay xót xa. Quả thật, cô đã gầy đi hẳn. Những ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, một mình cô phải đối mặt. May mẹ mẹ cô đã suy nghĩ lại và đứng về phía cô. Không biết có phải vụ tai пα̣п đã khiến bà thay đổi tâm tính. Nhưng kể ra lại hay, trong cái rủi lại có cái may. Nhờ vậy mà gia đình cô được sum họp. Uyên Linh khấp khởi mừng thầm. Ngay cả mối quαп Һệ với Đức Tuấn cũng đã được hóa giải những hiểu lầm trong quá khứ. Uyên Linh thấy như mình đang có tất cả trong tay. Tình yêu của Đức Tuấn, tình thương của mẹ và chị…
“Từ mai em hãy dọn về nhà mình đi! Chuyện của mẹ và bố, anh sẽ lo”

Đức Tuấn đột nhiên nhắc đến chuyện của ông Bình làm Uyên Linh ảo пα̃σ thở dài.
“Chuyện của bố, ông Lâm đã biết rồi. E là không thể để bố ở chỗ cũ nữa. Có lẽ phải chuyển đến một nơi khác thôi”
“Ông Lâm? Lại là ông ấy sao? Nói ra mới nhớ, không phải vụ tai пα̣п của mẹ em là do ông ấy gây ra chứ?”
“Chắc không phải đâu?”
Đức Tuấn im lặng một lúc.
“Còn chuyện này nữa anh cũng đang thắc mắc mà quên mất hỏi em. Thu Vân, chị ấy làm lành với em rồi sao?”
Nói đến chuyện này Uyên Linh tỏ ra vui mừng hẳn. Nét hớn hở như một cô bé vừa được nhận món quà lớn.

“Em quên chưa kể với anh. Chị Thu Vân chị ấy thay đổi rồi. Chị ấy đã xin lỗi em và nói rằng cái thai đó không phải của anh. Là chị ấy một phút hồ đồ ghen ghét đố kị nên đã nói dối chúng ta. Thật may quá”
“Chị ta nói vậy thật sao?”
Đức Tuấn không cảm thấy vui mừng mà ngược lại còn lo lắng hơn. Thu Vân không phải là người dễ dàng thay đổi như vậy. Cô ta là một người có dã tâm rất lớn. Chả thế mà cô ta còn dám đến tận nhà anh gặp ông nội để đe dọa để đòi quyền lợi. Cô ta không thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy.
“Em tin chị mình sao?”
“Tin chứ. Chị ấy là chị ruột của em mà”
“Anh nghĩ có điều gì đó bất thường ở đây. Thu Vân không dễ dàng thay đổi như vậy”
“Anh đúng là đa nghi. Ngay cả mẹ em cũng đã thay đổi rồi. Em tin chị Thu Vân cũng đã thay đổi”

Đức Tuấn xoa đầu Uyên Linh.
“Được được! Tin cũng được nhưng phải cẩn thận hơn”
Đức Tuấn hoàn toàn không thể tin được Thu Vân thay đổi cách đối xử với Uyên Linh. Chắc chắn cô ta đang có mưu đồ gì đây. Anh cảm thấy bất an khi để Uyên Linh ở gần Thu Vân như vậy.
“Sao ʇ⚡︎ự nhiên lo lắng cho em vậy?”
“Em là vợ anh, anh không lo cho em thì lo cho ai chứ?”

“Trước đây em cũng là vợ anh mà”
“Tại em ngốc nên mới không nhận ra. Anh lúc nào cũng lo cho em”
“Em ngốc ư? Hay là tại anh cứ luôn tỏ vẻ ta đây không thèm quan tâm thế giới này? Toàn giả vờ giả vịt. Em biết thừa”
“Em biết? Từ khi nào?”
“Từ khi anh xông vào ᵭάпҺ tên Bách cứu em”

“Em còn nhớ sao?”
“Nhớ chứ”
“Hóa ra em cũng không phải là không để ý đến anh”
Uyên Linh đưa tay lên trán Đức Tuấn vuốt vuốt.
“Ai bảo anh thông minh chứ em thấy anh ngốc nghếch nhất thế gian này. Lần đầu tiên gặp anh là em đã thích anh rồi. Tại anh vô tâm không nhận ra. Nếu không thích anh em đã chẳng đồng ý gả cho anh rồi”
“Hóa ra em cũng tâm cơ ghê gớm”
Đức Tuấn cười, nâng mặt Uyên Linh đặt một nụ hôi vào đôi môi mềm mại của cô.

“Nhưng dù sao cũng không nên tin tưởng Thu Vân quá”
“Anh lại nữa rồi! Từ bao giờ mà anh sinh ra cái tính càm ràm như bà thím thế?”
Quả thật, nhìn Đức Tuấn bây giờ cứ như mẹ của Uyên Linh. Hở ra lại kêu cô phải cẩn thận, phải đề phòng. Quan tâm từng cái nhỏ nhặt khiến Uyên Linh vừa thấy lạ vừa thấy buồn cười.
“Bà thím hay bà ngoại gì cũng được! Nhưng em phải cẩn thận cho anh”
“Em biết rồi! Thưa mẫu thân”

Uyên Linh cười khanh khách trêu chọc Đức Tuấn.
***
“Mẹ! Uyên Linh nói khi nào sẽ đến thăm mẹ?”. Thu Vân vừa khuấy cốc nước cam vừa hỏi bà Thu Hiền. Cũng chẳng khó khi bà Thu Hiền cũng đoán được Thu Vân đang dò hỏi về tin tức của Uyên Linh.
“Uyên Linh còn nhiều chuyện phải giải quyết, chưa biết khi nào nó sẽ tới”. Bà Thu Vân đáp lại một cách lạnh lùng. Bà có vẻ như không muốn nói về chuyện của Uyên Linh với cô.
“Vậy còn chuyện của bố, con đến thăm bố được chứ?”
“Con lại đang định dở trò mèo khóc chuột gì vậy Thu Vân?”

“Mẹ làm sao vậy?”. Thu Vân hơi cáu nhưng chợt nhớ ra điều gì đó liền dịu ngay giọng điệu lại.
“Thôi được! Mẹ không muốn con đến thì không đến nữa. Mẹ uống nước cam đi”.
Thu Vân khuấy cốc nước cam xong đưa cho bà Thu Hiền nhưng bà vẫn im lặng, cũng không đưa tay ra lấy, liếc mắt nhìn cô ta như đang cảnh cáo.
“Thôi được, nếu mẹ chưa khát thì con để xuống đây, lát mẹ nhớ uống vậy”.
Thu Vân bỏ cốc nước cam xuống bàn, vừa quay mặt đi đã đổi sắc đen liền.

“Bà ấy càng ngày càng khó hiểu. Nhất quyết bảo vệ Uyên Linh. Không biết nó đã tẩy пα̃σ bả bằng cách nào”.
Chuyện ông Bình mãi chưa dứt điểm, bà Huệ không tin tưởng Thu Vân nên còn ỡm ờ chuyện của Uyên Linh. Sau vụ tai пα̣п hại Uyên Linh không thành, lại bị Đức Tuấn khước từ Thu Vân quyết tâm triệt hạ Uyên Linh cho bằng được. Lần này cô ta yêu cầu bà Huệ ra tay thật nặng, thủ tiêu được thì càng tốt. Nhưng bà Huệ cũng vào dạng không vừa, chuyện ông Bình còn chưa xong thì không dại gì mà ra tay giúp cô ta. Lỡ như Uyên Linh đã triệt hạ rồi, Thu Vân nuốt lời thì sao. Lúc đó, Ϯộι vạ bao nhiêu đều đổ lên đầu vợ chồng bà hết. Vậy nên cứ phải nắm chắc phần chuôi. Bà ta giao ước, chỉ cần ông Bình ૮.ɦ.ế.ƭ thì Uyên Linh cũng sẽ chịu chung số phận với ông không một dấu vết.

Thu Vân lần này quyết ăn thua cú chót, được ăn cả ngã về không. Cùng lắm là đi tù, mất hết tất cả. Dù gì thì bây giờ cô ta cũng chẳng còn gì nữa rồi. Cách tốt nhất bây giờ là giả vờ hối lỗi cầu xin Uyên Linh và mẹ để lấy lòng tin của họ. Thế nhưng cô ta không ngờ bà Thu Hiền đã hoàn toàn thay đổi, không chịu tiết lộ một chút tin tức gì về ông Bình lại còn luôn tìm cách bảo vệ Uyên Linh, đẩy Uyên Linh về với Đức Tuấn để đảm bảo an toàn hơn.

Thu Vân bí mật đặt máy quay và máy nghe lén trong phòng bà Thu Hiền để nghe trộm cuộc trò chuyện của bà và Uyên Linh. Đoán biết trước được điều này, bà Thu Hiền luôn kéo Uyên Linh lại để nói chuyện, giọng điệu rất nhỏ khó mà nghe một cách rõ ràng. Những chuyện quan trọng như bí mật về chỗ ở của ông Bình bà thường không nói trực tiếp với Uyên Linh.
“Mẹ, vẫn còn giận con ư?”
Thu Vân tiến lại gần bà Thu Vân lắc lắc một cách nũng nịu. Nhưng cách này dường như đã không còn hiệu quả nữa.
“Mẹ đang nghi ngờ con?”
Bà Thu Hiền nhìn Thu Vân.

“Nếu con không có ý đồ gì thì làm sao phải sợ người khác nghi ngờ”
“Mẹ đúng là thay đổi thật rồi. Từ trước đến nay mẹ chưa hề đối xử với con lạnh nhạt như thế này cả. Mẹ không còn thương con nữa sao? Có lẽ nào con cũng là đứa con rơi của mẹ như Uyên Linh?”
“Con rơi?”
Bà Thu Hiền trố mắt ngạc nhiên. Chuyện Uyên Linh là con riêng của bà không một ai biết được. Bà chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai, kể cả mẹ của mình. Nhưng bằng cách nào đó Thu Vân lại biết được sự thật này.
“Tại sao con lại biết chuyện này?”

Thu Vân cười nói như đang đe dọa mẹ mình.
“Mẹ quên rồi ư? Ngày xưa mỗi lần ᵭάпҺ Uyên Linh xong, mẹ thường sang phòng nó vào lúc rất khuya ngồi khóc. Có lần ngủ dậy không thấy mẹ đâu, con đã sang phòng nó tìm mẹ và thấy mẹ vừa khóc vừa nói Uyên Linh chính là đứa nghiệt chủng do tên biếи ŧɦái, Biên hay Binh gì đó đã cưỡng hϊếp mẹ”
“Hóa ra con đã biết từ lâu”
“Lúc đó con mới biết lý do vì sao mẹ lại ghét Uyên Linh đến vậy. Nhưng bây giờ mẹ lại chuyển sang ghét con. Có phải con cũng có số phận như Uyên Linh không? Hay con không phải là con của mẹ? Mẹ hết ghét đứa này lại đến ghét đứa kia? Có phải chúng con đều là con rơi con vãi?”

“Thu Vân! Cả con và Uyên Linh đều là con của mẹ. Đều là mẹ rứt ruột sinh ra. Mẹ rất đau lòng khi hai đứa cứ đối đầu, hãm hại lẫn nhau”
“Chẳng phải bây giờ chúng con đã hòa thuận rồi sao? Mẹ không thấy sao?”
Bà Thu Hiền im lặng, nước mắt không ngừng rơi. Bà biết chắc là Thu Vân không hề hối lỗi. Cái giọng điệu này của nó hoàn toàn không phải là một đứa thiện lương.
“Vậy nên mẹ hãy để chị em con làm tròn nhiệm vụ của những đứa con hiếu thảo. Hãy để chúng con thay mẹ chăm sóc bố, mẹ nhé.”

Giọng Thu Vân the thé khiến bà Thu Hiền càng ghê sợ. Bà lắc đầu giọng “Không thể được”.
“Lẽ nào ông Bình cũng không phải là bố ruột của con?”
“Con nói gì vậy hả Thu Vân? Ông ấy chính là bố ruột của con. Dòng ɱ.á.-ύ trong người con chính là của ông ấy đấy Thu Vân”

“Vậy sao mẹ phải đề phòng con với bố? Có đứa con nào lại đang tâm hãm hại bố mình chứ?”

Thu Vân nói giọng càng rít lại rất khó nghe khiến bà Thu Hiền cay đắng trong lòng. Bà còn có thể nói gì được nữa chứ.

Thế thân – Chương 236
Thế thân – Chương 235
Thế thân – Chương 234
Thế thân – Chương 233
Thế thân – Chương 232
Thế thân – Chương 231
Thế thân – Chương 230
Thế thân – Chương 229
Thế thân – Chương 228
Thế thân – Chương 227
Thế thân – Chương 226
Thế thân – Chương 225
Thế thân – Chương 224
Thế thân – Chương 223
Thế thân – Chương 222
Thế thân – Chương 221
Thế thân – Chương 220
Thế thân – Chương 219
Thế thân – Chương 218
Thế thân – Chương 217
Thế thân – Chương 216
Thế thân – Chương 215
Thế thân – Chương 214
Thế thân – Chương 213
Thế thân – Chương 212
Thế thân – Chương 211
Thế thân – Chương 210
Thế thân – Chương 209
Thế thân – Chương 208
Thế thân – Chương 207
Thế thân – Chương 206
Thế thân – Chương 205
Thế thân – Chương 204
Thế thân – Chương 203
Thế thân – Chương 202
Thế thân – Chương 201
Thế thân – Chương 200
Thế thân – Chương 199
Thế thân – Chương 198
Thế thân – Chương 197
Thế thân – Chương 196
Thế thân – Chương 195
Thế thân – Chương 194
Thế thân – Chương 193
Thế thân – Chương 192
Thế thân – Chương 191
Thế thân – Chương 190
Thế thân – Chương 189
Thế thân – Chương 188
Thế thân – Chương 187
Thế thân – Chương 186
Thế thân – Chương 185
Thế thân – Chương 184
Thế thân – Chương 183
Thế thân – Chương 182
Thế thân – Chương 181
Thế thân – Chương 180
Thế thân – Chương 179
Thế thân – Chương 178
Thế thân – Chương 177
Thế thân – Chương 176
Thế thân – Chương 175
Thế thân – Chương 174
Thế thân – Chương 173
Thế thân – Chương 172
Thế thân – Chương 171
Thế thân – Chương 170
Thế thân – Chương 169
Thế thân – Chương 168
Thế thân – Chương 167
Thế thân – Chương 166
Thế thân – Chương 165
Thế thân – Chương 164
Thế thân – Chương 163
Thế thân – Chương 162
Thế thân – Chương 161
Thế thân – Chương 160
Thế thân – Chương 159
Thế thân – Chương 158
Thế thân – Chương 157
Thế thân – Chương 156
Thế thân – Chương 155
Thế thân – Chương 154
Thế thân – Chương 153
Thế thân – Chương 152
Thế thân – Chương 151
Thế thân – Chương 150
Thế thân – Chương 149
Thế thân – Chương 148
Thế thân – Chương 147
Thế thân – Chương 146
Thế thân – Chương 145
Thế thân – Chương 144
Thế thân – Chương 143
Thế thân – Chương 142
Thế thân – Chương 141
Thế thân – Chương 140
Thế thân – Chương 139
Thế thân – Chương 138
Thế thân – Chương 137
Thế thân – Chương 136
Thế thân – Chương 135
Thế thân – Chương 134
Thế thân – Chương 133
Thế thân – Chương 132
Thế thân – Chương 131
Thế thân – Chương 130
Thế thân – Chương 129
Thế thân – Chương 128
Thế thân – Chương 127
Thế thân – Chương 126
Thế thân – Chương 125
Thế thân – Chương 124
Thế thân – Chương 123
Thế thân – Chương 122
Thế thân – Chương 121
Thế thân – Chương 120
Thế thân – Chương 119
Thế thân – Chương 118
Thế thân – Chương 117
Thế thân – Chương 116
Thế thân – Chương 115
Thế thân – Chương 114
Thế thân – Chương 113
Thế thân – Chương 112
Thế thân – Chương 111
Thế thân – Chương 110
Thế thân – Chương 109
Thế thân – Chương 108
Thế thân – Chương 107
Thế thân – Chương 106
Thế thân – Chương 105
Thế thân – Chương 104
Thế thân – Chương 103
Thế thân – Chương 102
Thế thân – Chương 101
Thế thân – Chương 100
Thế thân – Chương 99
Thế thân – Chương 98
Thế thân – Chương 97
Thế thân – Chương 96
Thế thân – Chương 95
Thế thân – Chương 94
Thế thân – Chương 93
Thế thân – Chương 92
Thế thân – Chương 91
Thế thân – Chương 90
Thế thân – Chương 89
Thế thân – Chương 88
Thế thân – Chương 87
Thế thân – Chương 86
Thế thân – Chương 85
Thế thân – Chương 84
Thế thân – Chương 83
Thế thân – Chương 82
Thế thân – Chương 81
Thế thân – Chương 80
Thế thân – Chương 79
Thế thân – Chương 78
Thế thân – Chương 77