Thế thân – Chương 29
“Có mấy người lạ mặt thường xuyên lảng vảng quanh cổng nhà. Họ bịt rất kín nên nhìn không rõ. Nhưng tôi có kịp ghi lại biển số xe”
Hai vệ sĩ thông báo tin tức cho Văn Thành. Từ khi Uyên Linh báo tin ông Lâm đã biết chỗ ông Bình điều trị ở đâu, Văn Thành đã sớm có kế hoạch phòng bị. Thủ tục làm xuất ngoại cho ông Bình chưa xong nên anh cần cảnh giác hơn. Nhất là khi giờ mẹ con Uyên Linh đang phải trong Ьệпh viện.
“Hai anh làm tốt lắm! Theo dõi sát sao cho tôi. Các camera quanh nhà đều phải check kỹ, đề phòng chúng cho người lẻn vào”
“Cậu yên tâm! Chúng tôi sẽ hết sức cẩn trọng”.
Văn Thành thở dài “không biết Uyên Linh phải đối mặt với những rắc rối này đến bao giờ nữa?”. Anh đang làm việc ở Ьệпh viện nhưng chốc chốc tranh thủ giờ nghỉ giữa ca để gọi về nhà để nghe ngóng tình hình. Lòng luôn cảm thấy bất an. Bệnh viện nơi anh làm lại cách xa chỗ Uyên Linh quá, chạy xe cũng phải mất đến 30 phút nên khó tranh thủ sang thăm cô được. Mãi đến khi chiều tan làm, anh mới có thể tạt ngang qua thăm rồi mới trở về nhà. Bà Kim Chung dạo này thường đến thăm bà Thu Hiền và Uyên Linh thay anh.
“Mẹ vẫn còn ở đây ạ?”. Văn Thành ngạc nhiên khi thấy đã muộn mà bà Kim Chung chưa về.
“Là mẹ cố tình chờ con về đó. Mẹ đang có chuyện muốn bàn bạc với tất cả mọi người”.
“Chuyện về ông Bình, tôi nghĩ không thể trì hoãn được nữa rồi. Ngày nào cũng có một nhóm người lảng vảng qua lại quanh nhà. Mặc dù đã thuê vệ sĩ nhưng không thể đảm bảo không có sơ hở. Chưa kể mấy hôm nữa hai người xuất viện, việc đi lại thăm nom ông Bình sẽ rất пguγ Һιểм. Một tuần nữa Minh Khuê sẽ lo xong thủ tục. Tôi nghĩ nên cho ông ấy xuất ngoại càng sớm càng an toàn cho tất cả mọi người”
Bà Kim Chung bày tỏ sự lo lắng của mình.
Uyên Linh nhìn mẹ mình vẻ ái ngại.
“Đã làm phiền bác rồi. Nhưng còn mẹ cháu, tình trạng bây giờ không thể chăm sóc bố cháu được”.
“Nếu bà và Uyên Linh đồng ý, tôi sẽ đi cùng ông ấy sang Mỹ trước. Tạm thời tôi sẽ chăm nom ông ấy cho đến khi bà khỏi Ьệпh. Được chứ?”
Bà Kim Chung nhìn bà Thu Hiền. Uyên Linh cũng lo lắng nhìn xem thái độ của mẹ mình thế nào. Một nửa ngại làm phiền bà Kim Chung nhiều quá, một nửa thì sợ bà Thu Hiền phật lòng, nghĩ bà Kim Chung lợi dụng tình cảnh này để được ở bên ông Bình. Bản thân Uyên Linh thì rất tán thành ý kiến của bà Kim Chung. Chỉ e mẹ mình phật ý nên không dám lên tiếng trước.
Im lặng một lúc thì bất chợt mắt bà Thu Hiền đỏ hoe.
“Tôi làm sao có thể nhận được ơn huệ này của bà đây? Tôi chẳng còn mặt mũi nào”
Uyên Linh bất ngờ vì câu nói này của mẹ. Cứ tưởng mẹ sẽ tức giận mà mắng mỏ mình hay xua đuổi tất cả mọi người đi như cái cách mẹ cô vẫn làm trước kia. Nhưng bây giờ không phải vậy. Mẹ cô đã hoàn toàn thay đổi rồi.
“Kìa bà! Sao lại phải nói khách sáo như vậy chứ? Tôi chỉ mong chúng ta sau này có thể quay trở lại được như xưa”
“Có thể sao?”
“Có thể chứ! Tôi còn sợ bà không muốn”
“Cảm ơn bà!”.
Bà Thu Hiền cúi xuống như một cách cảm tạ ân nhân của mình cũng như xin lỗi về những việc xấu xa bà đã làm trong quá khứ đối với người bạn tri kỷ này.
“Giá như ngày xưa tôi không gây ra những chuyện xấu xa như thế thì bây giờ tôi đã không phải hổ thẹn khi phải đối diện với bà như thế này”
“Kìa bà! Chuyện đã qua rồi không cần nhắc lại làm gì. Tuổi trẻ ai chẳng phải mắc lỗi lầm chứ. Nhưng chúng ta vẫn còn gặp lại có nghĩa là mối duyên này của chúng ta chưa dứt. Bà đừng ʇ⚡︎ự dằn vặt bản thân nữa. Nếu thấy có lỗi với tôi thì hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt, mau khỏe lại để chăm sóc ông ấy giúp tôi”.
Bà Kim Chung cầm tay bà Thu Hiền vỗ về an ủi. Sự day dứt về những Ϯộι lỗi đã qua vẫn canh cάпh trong lòng bà Thu Hiền. Đến bây giờ khi liên tiếp gặp những tai họa bà đều cho rằng là ông trời đang trừng phạt bà. Người gây ra Ϯộι luôn phải chịu trừng phạt bằng cách này hay cách khác. Nhưng người bị hại dù bị đau khổ, mất mát trong quá khứ nhưng lại thoải mái thư thái trong tâm hồn, không một chút oán hận thù xưa. Nếu so sánh ai khổ hơn ai thì không phải đã quá rõ ràng rồi sao.
Văn Thành và Uyên Linh ngơ ngác nhìn nhau. Họ không hiểu hai người mẹ của mình đang nói về chuyện gì. Có lẽ từ ngày xưa giữa bọn họ đã xảy ra không ít những hiểu lầm, đổ vỡ. Cả bà Thu Hiền và bà Kim Chung chưa từng nói về những hận thù giữa họ cho con mình nghe. Họ chỉ biết rằng, hai người mẹ đó từng là những người bạn tốt, như họ bây giờ. Chỉ cần biết vậy là đủ.
***
Thu Vân sau khi bị ông Nhân nhìn trúng điểm đen thì vừa sợ hãï vừa tức giận. “Lão cáo già này thật không dễ đối phó. Nếu ông ta phát hiện ra cái thai trong bụng mình là giả thì mình không còn đường lui nữa. Phải hành động trước một bước mới được”.
Cô ta giỏi nhất là món lật mặt. Quyết định tìm đến bà Thu Hiền và Uyên Linh để xuống nước làm lành sau một loạt những hành động ăn vạ điên dại không có kết quả.
“Mẹ!”
Vừa nhìn thấy mặt Thu Vân, bà Thu Hiền đã quay mặt đi, không muốn nhìn thấy cô ta.
“Mẹ! Mẹ giận con sao?”
Bà Thu Hiền vẫn im lặng.
“Con biết mẹ không bao giờ giận con mà. Con có nấu món súp gà tiềm tђยốς Bắc cho mẹ và Uyên Linh bồi bổ đây”
“Mẹ! Mẹ đừng giận con nữa! Con biết con sai rồi. Con không nên lớn tiếng với mẹ”
Thu Vân qùγ xuống ôm lấy tay bà Thu Hiền năn nỉ. Quả thật nếu ai nhìn vào cũng thấy cô ta thật đang biết hối lỗi mà.
“Chị!”
Uyên Linh bất ngờ đi vào, thấy Thu Vân đang qùγ dưới chân mẹ mình thì vô cùng ngạc nhiên.
“Uyên Linh! Em nói giúp mẹ giùm chị đi! Mẹ nhất định không tha thứ cho chị”
Uyên Linh dường như cũng chẳng nhớ đến vết thương hôm trước Thu Vân đã gây ra cho mình nữa. Chỉ cần Thu Vân nói mấy lời ngon ngọt là đầu óc cô không còn một chút oán hận nào với người chị gáι này. Uyên Linh cứ ngây ngốc như một đứa trẻ.
“Con lại giở trò gì nữa đây?”
Bà Thu Hiền không hề tin tưởng Thu Vân đã biết hối lỗi. Chiêu này của cô, bà quá rõ rồi.
“Chỉ là con muốn xin lỗi hai người thôi. Uyên Linh! Em không trách chị chứ?”
“Không! Em không trách chị. Chị biết lỗi là được rồi”
Uyên Linh quay sang nhìn mẹ năn nỉ:
“Mẹ! Mẹ tha lỗi cho chị ấy đi! Chị ấy đang mang thai qùγ thế này không tốt cho đứa trẻ”.
Thu Vân cười thầm. Cô biết chắc chắn Uyên Linh sẽ lại bị cô qua mặt. Nhưng cô không ngờ bà Thu Hiền lần này lại rắn đến thế. Từ trước đến nay chưa bao giờ bà lại từ chối hay phản đối cô ta làm việc gì.
Bà Thu Hiền nghe Uyên Linh nói có lý, cũng không nỡ làm khổ đứa cháu ngoại của mình đang mang trong bụng Thu Vân nên liếc mắt nhìn Thu Vân nói khẽ.
“Đứng lên đi”
Thu Vân vui mừng vội đứng dậy chạy lại bên mẹ mình ngồi xuống.
“Như thế này có phải tốt hơn không. Ba chúng ta lại sẽ sum họp một nhà như xưa. Nào, hai người mau ăn đi cho nóng”
Thu Vân xúng xính lại múc hai chén canh đưa cho bà Thu Hiền và Uyên Linh. Bà Thu Hiền nhìn Thu Vân có chút đề phòng “nó lại định giở trò gì đây”. Trong lòng có một chút lo lắng. Nhưng Uyên Linh thì khác, cô khá vui vẻ. Được nhìn thấy cảnh gia đình hòa thuận, mẹ và chị thân thiết với mình như thế này là cả mơ ước to lớn của cô.
“Uyên Linh! Chị xin lỗi em!… Chuyện của Đức Tuấn…”
Thu Vân ngập ngừng.
“Chuyện đó…Là lỗi của chị. Hôm đó cả Đức Tuấn và chị đều say quá…”
“Em hiểu mà”
Uyên Linh nói nhưng vẫn có một chút đau khổ.
“Em chịu bỏ qua cho chị ư?”
“Em đã tha thứ cho chị từ lâu rồi”
“Em cũng biết, chị cũng rất yêu Đức Tuấn. Chuyện cái thai làm chị cuống quá sinh ra hồ đồ nên mới bắt em phải ly hôn với Đức Tuấn. Giờ bình tâm nghĩ lại chị thấy mình càng ngày càng sai rồi. Chị không muốn em ly hôn với Đức Tuấn vì chị”
Uyên Linh vô cùng ngạc nhiên khi nghe chính miệng Thu vân thốt ra những lời này.
“Không được! Chị không được bỏ đứa trẻ. Nó không có Ϯộι gì cả”
“Chị sẽ không bỏ đứa trẻ. Nó là con chị, làm sao chị nỡ ﻮ.เ.+ế+..Ŧ nó chứ. Chị sẽ sinh nó ra và một mình nuôi nó. Đây là lỗi của chị, chị sẽ chịu trách nhiệm một mình”
“Chị không thể nói thế. Đây cũng không phải là lỗi của một mình chị. Đức Tuấn… anh ta cũng phải có phần”
“Cảm ơn em đã nghĩ cho chị! Nhưng đây hoàn toàn là do lỗi ở chị. Cái thai này cũng không phải của Đức Tuấn. Là chị đã cố tình lừa dối mọi người. Chị và Đức Tuấn chưa từng xảy ra chuyện đó. Chị không sợ thiệt thòi, chị chỉ cần em tha thứ cho chị là đã mãn nguyện lắm rồi”
Uyên Linh vô cùng sốc khi nghe Thu Vân thú nhận. Đáng lẽ phải nguyền rủa cҺửι mắng chị mình thì lại ôm chị mình rồi khóc. Cô không hề nhận ra sự khác thường của Thu Vân. Điểm yếu lớn nhất của Uyên Linh chính là tình cảm gia đình. Cô hoàn toàn bị che mắt mất rồi. Làm sao có thể tin được một Thu Vân hôm qua vừa cҺửι bới, ทɦụ☪ mạ mẹ mình, xong lại quay ra đẩy mình bị thương không một chút đoái hoài hay thương xót. Chỉ qua một đêm đã xoay chuyển hoàn toàn thành một con người khác.
Riêng bà Thu Hiền thì không tin Thu Vân có thể thay đổi nhanh như vậy. Bà biết Thu Vân đang có âm mưu gì đó. Chỉ có điều cụ thể như nào, có tàn nhẫn đến mức lấy cả tính ๓.ạ.ภ .ﻮ của người thân mình hay không thì bà chưa rõ.